Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 64: Chương 64




Editor: Trà Xanh

Cả Kiều thúc lẫn Thẩm Oanh đều sửng sốt. Người nọ không để ý Thẩm Oanh, tập tễnh đi đến trước mặt Kiều thúc: “Kiều thúc, ta không cam lòng!”

Hắn lè nhè không rõ, cả người đầy mùi rượu, hẳn là uống rượu xong rồi đến.

Thẩm Oanh thấy người này rất cao, vô cùng gầy, gò má hóp lại, dưới cằm có một nhúm râu, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi. Có thể thuận lợi vào phủ không bị ngăn trở chắc chắn là vị Trần tướng quân mới bị Thanh Phong đưa về.

“Trần Nguyên, sao ngươi tới đây?” Kiều thúc đặt ấm nước xuống đất, liếc nhìn Thẩm Oanh ngồi bên cạnh. Chuyện Thẩm Oanh ở Đại Đồng là bí mật, ngày thường nàng ra vào phủ đệ đều mặc trang phục nam, ngoại trừ Kiều thúc và Tương Tư, không ai biết thân phận thật sự của nàng, bọn họ tưởng nàng là thân thích mà Bùi Duyên dẫn từ kinh thành đến chơi.

“Chúng ta vào trong nói.” Kiều thúc có ý kêu Trần Nguyên vào phòng để Thẩm Oanh nhân cơ hội rời đi trước. Nhưng Trần Nguyên thấy trong viện có một cái ghế mây nên trực tiếp bước đến ngồi xuống.

“Nơi này rộng rãi thoáng mát, nói chuyện ở đây đi!”

Thẩm Oanh đối mặt hắn, nhanh chóng cúi đầu giả bộ sửa lại xiêm y. Trần Nguyên ngẩn người, cảm thấy thiếu niên trước mặt mắt ngọc mày ngài, đẹp không cách nào tả được nên hùng hồn nhìn chằm chằm nàng.

“Kiều thúc, đây là…?”

“À, đây là bà con xa của ta.” Kiều thúc đáp lại, nói với Thẩm Oanh, “Ta đang có khách, hôm khác ngươi quay lại.”

Thẩm Oanh gật đầu, đang định đứng dậy cáo từ. Trần Nguyên nắm cánh tay Thẩm Oanh, say khướt nói: “Tiểu huynh đệ, đừng vội! Ngươi giúp ta phân xử.”

Hắn uống say không lựa lời, chẳng quan tâm Thẩm Oanh là ai.

Thẩm Oanh nhìn Kiều thúc cầu cứu, Kiều thúc vội vàng chạy tới, giữ chặt Trần Nguyên: “Nàng còn nhỏ, chưa từng trải việc đời, ngươi nói với nàng có ích gì! Ngươi buông tay mau, đừng làm nàng sợ!”

Trần Nguyên đang say, không chịu buông tay, bắt đầu kể khổ: “Hai huynh đệ chết thay ta là không đáng giá! Thường Sơn và Thường Hải coi như chưa xảy ra chuyện gì, ta làm không được! Ngày đó khi Từ Khí chém bọn họ, ta đứng bên cạnh, nhìn một đao chặt xuống, mạng không còn nữa! Quá oan ức! Ta cho rằng Hầu gia sẽ giúp bọn hắn lấy lại công bằng, nhưng ngài ấy đứng về phe Từ Khí! Ta hận!”

Cổ tay Thẩm Oanh bị Trần Nguyên xiết đau, sức lực của hắn rất mạnh, tựa như muốn vặn gãy xương nàng.

“Chuyện này chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi?” Kiều thúc nhíu mày, nhìn cổ tay Thẩm Oanh đỏ ửng, “Ngươi thả tay ra.”

Trần Nguyên kéo Thẩm Oanh: “Tiểu huynh đệ, chúng ta đi theo Hầu gia vào sinh ra tử mới có địa vị hôm nay. Nếu chết ở chiến trường, chúng ta không hề phàn nàn, nhưng chết dưới tay Từ Khí không rõ lý do, nói sao đây? Hầu gia còn không cho ta tìm Từ Khí báo thù, ta không phục!”

“Vậy Trần tướng quân nghĩ Hầu gia nên làm thế nào?” Thẩm Oanh hỏi.

Trần Nguyên sửng sốt trước câu hỏi của nàng: “Ít nhất, ít nhất phải đòi công bằng cho huynh đệ đã chết!”

“Trần tướng quân muốn ta phân xử, ta có chút ý kiến. Nhưng có thể ngài không thích nghe.”

“Cứ nói, đừng ngại!” Trần Nguyên phất tay, cuối cùng cũng buông Thẩm Oanh ra. Kiều thúc ngồi bên cạnh, muốn nghe Thẩm Oanh lý giải việc này.

Thẩm Oanh biết những tướng sĩ trấn giữ biên cương chiếm một chút công lao quân sự, Hoàng đế ở xa nên không dễ dàng chịu phục người khác. Bùi Duyên quản lý Tây Bắc bằng bản lĩnh thật sự, bọn họ không thể nói gì. Nhưng Từ Khí là quan kinh thành đột nhiên tới cai quản bọn họ, bọn họ sẽ không đặt vào mắt. Nhưng đối với quan lớn như Từ Khí, tất nhiên không chấp nhận sự phản kháng, bọn họ còn dám phản nghịch, đương nhiên muốn nghiêm khắc trừng trị, giết gà dọa khỉ. Bởi vậy Bùi Chương không hỏi tội Từ Khí chuyện chém người, ông là người đại diện cho thiên tử, cho nên có thể tiền trảm hậu tấu người cầm đầu làm loạn nhuệ khí trong quân.

“Trần tướng quân có dám đảm bảo tướng lãnh bị chém không có lỗi nào không? Từ đô đốc ngồi địa vị cao, dù làm việc không tốt thì cũng là quan lớn làm theo lệnh Hoàng đế. Các ngươi bất mãn ông cắt xén tiền thưởng, còn tùy tiện đánh tâm lý người trong quân gây binh biến, chuyện phản nghịch này có khác gì phản quốc?”

Trần Nguyên trợn tròn mắt, đôi mắt đỏ kè hiện ra tia khó hiểu: “Ngươi, sao ngươi lại nói vậy!”

“Không phải ta nói chuyện giật gân. Trần tướng quân và mọi người canh giữ biên giới càng vất vả thì công lao càng lớn. Nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu Hầu gia không giúp Từ đô đốc ổn định quân đội, một đội quân không tuân lệnh như các ngươi đối với Hoàng Thượng có ý nghĩa gì? Hắn sẽ cảm thấy Hầu gia tự cao tự đại, câu kết thuộc hạ chống đối mệnh quan triều đình, ngang nhiên cãi lời thánh ý. Đến lúc đó đừng nói là tiền thưởng, ngay cả quân lương do ngân khố cấp và cung cấp binh lực sẽ là vấn đề nan giải. Hầu gia suy nghĩ vì đại cục mới ém việc này xuống. Hắn không trách tướng quân, sao tướng quân lại trách ngược?”

Kiều thúc ở bên cạnh liên tục gật đầu, không ngờ một nữ tử còn nhỏ như Thẩm Oanh có thể giải thích như vậy. Trần Nguyên gục đầu như con gà trống bị bại trận.

Hắn không phải không biết khổ tâm của Hầu gia, nhưng hắn không cam lòng, oán giận, muốn tìm nơi trút ra. Hắn hiện tại phát hiện, kiến thức và suy nghĩ của mình đều không bằng một thiếu niên bình thường, hắn càng xấu hổ và giận dữ.

“Vậy vì sao loại ta ra khỏi quân đội? Còn để một kẻ ngoại tộc thay vị trí ta.”

Kiều thúc bất đắc dĩ nói: “Trong lòng ngươi toàn là bất mãn, làm sao có thể tập trung chiến đấu? Hiện tại không rõ tình huống Thát Đát, chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở biên giới. Hầu gia sẽ không để một người không bình tĩnh làm thủ lĩnh. Hơn nữa Côn Luân chỉ tạm thời thay thế ngươi. Chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, ngươi có thể quay về bất cứ lúc nào!”

Trần Nguyên không nói nữa, nằm trên bàn, ngay sau đó vang lên tiếng ngáy.

Thẩm Oanh thở phào nhẹ nhõm, cử động cổ tay bị hắn bóp đau, nhẹ giọng nói với Kiều thúc: “Để hắn ngủ, ta đi về trước.”

Kiều thúc gật đầu, muốn đứng dậy tiễn nàng, Thẩm Oanh vẫy tay, tự mình trở về chỗ ở.

Buổi chiều, Thẩm Oanh muốn đi chợ, nhưng lạ chỗ nên Kiều thúc kêu Tương Tư dẫn đường cho nàng. Thẩm Oanh để Dịch cô cô và Lục La ở lại trong phủ, chỉ dẫn theo Hồng Lăng đi ra ngoài. Tương Tư đổi trang phục nam, cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm chờ trước cửa. Phía sau nàng là một chiếc xe ngựa, chuẩn bị cho Thẩm Oanh ngồi.

Tương Tư trịch thượng nhìn Thẩm Oanh: “Ông nói ngươi không biết cưỡi ngựa?”

“Không biết.” Thẩm Oanh trả lời thành thật.

“Cũng khó trách, nữ tử Giang Nam các ngươi nhìn yếu ớt, chỉ đẹp chứ không xài được. Nữ tử phương bắc chúng ta không giống vậy.” Tương Tư nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Thẩm Oanh, “Ta biết Ông tìm ngươi nói chuyện kỳ quái. Ông tốt tính, nhưng đó là ý của ông, không phải của ta. Ngươi chỉ là thiếp thất, không có tư cách can thiệp chuyện Hầu gia có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh. Nói câu khó nghe, nơi này là biên giới, bất cứ lúc nào cũng có chuyện xảy ra. Ngươi không biết cưỡi ngựa, đến lúc đó trói chân người khác.”

“Cô nương, xin ngài nói chuyện khách khí chút!” Hồng Lăng trách.

“Ta nói sai chỗ nào?” Tương Tư cầm roi ngựa, “Ngươi nói với Ông muốn đi ra ngoài, Ông không nghỉ ngơi để tìm xe ngựa cho ngươi. Ngươi nói xem, có phiền hay không?”

“Ngài!” Hồng Lăng muốn bước lên lý luận với nàng nhưng bị Thẩm Oanh giơ tay ngăn lại.

“Ta không biết trong phủ không có xe ngựa, làm phiền Kiều thúc rồi.”

Tương Tư hừ một tiếng, xoay người lên ngựa: “Chợ ở đây đóng cửa rất sớm, nếu ngươi muốn đi xem phải tranh thủ thời gian. Mấy người các ngươi đi theo luôn!” Nàng tùy tiện chỉ mấy binh lính đứng ngoài cửa phủ, những người đó cũng nghe lời nàng.

Ngồi vào trong xe, Hồng Lăng vô cùng tức giận: “Vì sao cô nương không cho nô tỳ nói chuyện? Nàng ta quá kiêu ngạo và vô lễ, tỏ vẻ như nàng ta là thê tử của Hầu gia. Nàng ta thích Hầu gia phải không?”

Thẩm Oanh gật đầu.

“Nô tỳ biết ngay nàng ta không phải là đèn cạn dầu. Cô nương, có một số việc không nên nhân nhượng. Để nàng cảm thấy chúng ta dễ bị khi dễ thì nàng càng lấn lướt!”

Thẩm Oanh cười nhẹ: “Nàng là cháu gái Kiều thúc, Kiều thúc có ân cứu mạng Hầu gia, Hầu gia còn khoan dung nàng, ta làm gì được? Huống chi nàng nói cũng không sai. Ta chỉ là thiếp, bất kể bên cạnh Hầu gia có bao nhiêu nữ nhân, ta đều không có tư cách xen vào.”

“Cô nương, Hầu gia thích ngài!” Hồng Lăng muốn khuyên vài câu.

Thẩm Oanh nhìn ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục đề tài này. Trên đời này, có bao nhiêu người có thể thích ai đó lâu dài? Thí dụ như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Khí hậu Tây Bắc khô ráo, nhiều cát và bụi nên nhiều người đi đường đều mang mũ trùm đầu. Thẩm Oanh xuống xe ngựa, cảm thấy trong không khí có mùi bùn, không thoải mái nên ho khan vài tiếng. May mắn Hồng Lăng đã chuẩn bị sẵn, lấy một cái khăn dài choàng quanh cổ Thẩm Oanh, khăn quàng cổ dày và nặng, có thể che được miệng và mũi.

Chợ vô cùng náo nhiệt, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Nhiều người mặc trang phục khác nhau buôn bán sử dụng nhiều loại ngôn ngữ, trong đó có nhiều người thông dịch. Cha mẹ những người này xuất thân từ hai dân tộc khác nhau nên họ biết hai ngôn ngữ. Hầu hết bọn họ xuất thân từ nhà nghèo, vì duy trì cuộc sống nên từ nhỏ đã trà trộn vào các loại chợ ở biên giới, thông qua việc phiên dịch để giúp hai bên mua bán hoàn thành giao dịch, và kiếm thù lao làm trung gian.

“Ở đây kinh doanh thứ gì được nhất?” Thẩm Oanh hỏi Tương Tư đang đi phía sau.

Tương Tư trả lời: “Kinh doanh trà, tơ lụa và ngựa được nhất. Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Thẩm Oanh không trả lời, vừa đi vừa nghe, thường xuyên trò chuyện đôi câu với người ven đường, sau đó đi vào một quán ăn rất lớn.

Lầu một không còn chỗ ngồi, nàng muốn ngồi trên lầu hai, nàng đi vào cùng Hồng Lăng và Tương Tư.

“Ngươi đừng tiêu tiền hoang phí, đồ ở đây mắc lắm!” Tương Tư nhỏ giọng nhắc nhở.

Thẩm Oanh ngồi xuống, ân cần hỏi gã chạy vặt: “Ta có một số lượng lớn tơ lụa muốn tìm người mua. Ngươi giúp ta tìm thông dịch giỏi nhất ở khu này, ta trả thù lao cho hắn cao gấp đôi người khác.”

“Quan khách chờ một lát, tiểu nhân đi ngay.” Gã chạy vặt đi ra ngoài nhanh như chớp.

Tương Tư hỏi Thẩm Oanh: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đừng nóng, chờ chút sẽ biết.” Thẩm Oanh bình tĩnh trả lời, sau đó kêu Hồng Lăng rót trà.

Không lâu sau, một thiếu niên tóc xoăn màu nâu, đôi mắt màu xanh biếc đến trước mặt Thẩm Oanh. Hắn trông khoảng mười mấy tuổi, mặc áo khoác ngắn có vài miếng vá và quần dài, phong thái toát ra vẻ lõi đời và sự già dặn không thuộc về tuổi này.

“Quan khách, tiểu nhân tên là Hồ Mãn, nghe nói ngài đang tìm thông dịch? Tiểu nhân có thể giúp ngài.”

Hắn nói chuyện bằng tiếng Hán vô cùng lưu loát.

“Trước đây, ta có một khách hàng đặt một lô tơ lụa muốn đem qua Thát Đát bán. Nghe nói bên kia gần đây đang hỗn loạn, tình thế rất căng thẳng, ta không có tin tức của khách hàng kia nên rất lo cho hắn.”

Hồ Mãn nói: “Đúng vậy. Vương đình Thát Đát đang có chiến tranh, xung quanh rất loạn. Rất nhiều người trốn thoát và bị kẹt ở biên giới giữa Đại Nghiệp và Thát Đát. E rằng bạn ngài lành ít dữ nhiều.”

Thẩm Oanh giả bộ thở dài: “Không biết trận chiến này kéo dài bao lâu? Nói thật với ngươi, tơ lụa của ta toàn thêu hoa văn Thát Đát, ta muốn bán cho bọn họ.”

“Sẽ mau.” Hồ Mãn tươi cười, “Hôm qua ta có một khách hàng trốn khỏi vương đình Thát Đát, theo như lời hắn nói, Nhị vương tử và Tam vương tử một chết một bị thương, Đại vương tử sẽ sớm kế thừa hãn vị.”

Nghe vậy, Tương Tư mới hiểu dụng ý của Thẩm Oanh. Thám tử trong quân chưa chắc phát hiện được nhiều tin tức từ con đường đứng đắn. Nhưng ở nơi như chợ có nhiều kẻ đến người đi là địa phương có nhiều tin tức nhất trên đời này. Bọn họ không cần tốn nhiều sức cũng biết được tình báo nước khác.

Mấy ngày nay Tương Tư luôn lo lắng tình hình ở tiền tuyến, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ lợi dụng thông dịch để tìm hiểu tin tức. Thẩm Oanh mới đến đã nghĩ được biện pháp. Xét về sự thông minh và tài trí, nàng thật sự thua xa.

Thẩm Oanh kêu Hồng Lăng trả tiền đặt cọc cho Hồ Mãn, Hồ Mãn vui vẻ đi tìm người mua.

Thẩm Oanh và mọi người đang uống trà thì đột nhiên đất núi rung chuyển, toàn bộ quán ăn lắc dữ dội. Cả lầu trên lẫn lầu dưới vang lên từng trận kinh hô.

“Đang xảy ra chuyện gì?” Thẩm Oanh vịn bàn, lớn tiếng hỏi. Nàng đứng không vững, muốn cử động càng khó khăn. Cát đá trên mái ngói rơi xuống ào ào, bàn ghế nghiêng ngả, bốn phía chìm trong bụi mù, chỉ nghe tiếng đồ trên bàn rơi xuống loảng xoảng.

“Mau trốn xuống bàn!” Tương Tư bị cát che mắt, khàn giọng la lên, “Động đất!”

Thẩm Oanh cảm thấy tấm ván gỗ dưới chân giống như vỡ ra, nàng sợ hãi hét lên, tựa như lập tức rơi xuống, nện mạnh xuống đất, rồi bất tỉnh…

Một ngày sau, một con ngựa lao nhanh vào quân doanh, binh lính lập tức nhảy xuống, đi thẳng đến soái trướng. Bùi Duyên đã nhận được tin tức, gần Đại Đồng bị động đất mạnh, ngay cả ở đây cũng cảm giác được. Cứ cách mấy năm, Tây Bắc bị một trận động đất lớn, giống như lũ lụt và dịch bệnh, gây ra vô số thương vong.

Có phương pháp để trị lũ lụt và dịch bệnh, nhưng động đất là thiên tai, con người không thể thay đổi.

Bùi Duyên đang thảo luận vấn đề với đám người Thường Hải. Thát Đát truyền tin, Đại vương tử đã thuận lợi tiếp quản vương đình. Hắn gửi một phong thơ cảm tạ Bùi Duyên, còn nói khi vương đình thu xếp ổn thỏa sẽ cử sứ thần đến Đại Nghiệp bày tỏ ý định hàn gắn.

Trong thời gian ngắn sẽ không có chiến tranh, Bùi Duyên phải giúp quan phủ địa phương cứu trợ thiên tai.

“Báo cáo!” Binh lính từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ.

Bùi Duyên nhìn hắn, hắn liếc nhìn những người trong phòng, không mở miệng.

Bùi Duyên đi ra ngoài, binh lính kia đi theo sau hắn, đến chỗ không có người mới nói: “Hầu gia, có chuyện!”

“Trong phủ xảy ra chuyện gì?” Bùi Duyên hỏi. Hầu phủ được xây bằng gỗ, các mối ghép sát nhau, chắc hơn so với xây bằng gạch. Cho dù có tổn hại cũng không nghiêm trọng.

Binh lính gật đầu: “Hôm động đất, Thẩm tiểu huynh đệ và Tương Tư cô nương đi ra ngoài, đến nay vẫn chưa về.”

Bùi Duyên sửng sốt, sau đó nắm chặt vai hắn: “Ngươi nói gì?”

Binh lính cảm thấy trên vai như bị núi đè, hắn gần như không đứng vững được, vẫn cắn răng nói: “Bên trong Đại đồng, nhiều nhà xây bằng gạch biến thành đống đổ nát, sụp xuống nghiêm trọng nhất là quán ăn lớn trong chợ, nghe nói lúc ấy ở bên trong có ít nhất hơn trăm người, chỉ có mười mấy người chạy thoát, những người khác đều bị đè ở dưới…”

Bùi Duyên không nghe thêm nữa, nhanh chóng rời đi. Hắn cảm thấy hai tai ù đi, không suy nghĩ được, hô hấp khó khăn, chỉ muốn mọc đôi cánh lập tức bay về Đại Đồng.

Binh lính nhìn Hầu gia rời đi như cơn gió, chưa kịp nói cho hắn, Tạ đại nhân đã tới Đại Đồng, đang cùng quan phủ tổ chức cứu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.