Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 77: Chương 77




Editor: Trà Xanh

Trong viện yên lặng, đa số người ở đây không biết người tới là ai, chỉ cảm thấy khí thế của hắn bức người, vô cùng phô trương.

“Các ngươi nhìn thấy Hoàng thượng còn không quỳ xuống?” Đại nội quan nhíu mày quát một tiếng. Hắn cảm thấy người ở đây có tầm nhìn hạn hẹp và rất chậm chạp. Chẳng lẽ không biết Hoàng thượng muốn ở lại hầu phủ? Một đám người đứng sững ở đó. Đúng là người sống nơi thâm sơn cùng cốc, chưa bao giờ nhìn thấy việc đời.

Mọi người kinh ngạc, quỳ xuống hành lễ. Bọn họ tưởng rằng trước khi Hoàng thượng tới sẽ phái người thông báo, tự nhiên hắn từ trên trời rơi xuống, làm bọn họ trở tay không kịp!

Trong viện, toàn bộ đều quỳ xuống. Thẩm Oanh quỳ giữa đám đông, lén ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Chương.

Nàng chưa bao giờ ngước nhìn hắn một cách hèn mọn như thế. Điều ngăn cách bọn họ không chỉ là biển người, mà còn là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Bọn họ đã từng nắm tay đồng hành, hẹn ước đến già. Nhưng từ giờ trở đi, nàng muốn cùng hắn đấu trí, bảo vệ chính mình và bảo vệ Bùi Duyên.

“Ngươi vừa nói, số mạng của nàng là gì?” Bùi Chương đi lên trước vài bước, ngừng trước mặt Lý Từ Khiêm, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Bùi Duyên đứng phía sau hoàng đế, nghiêm khắc liếc nhìn Lý Từ Khiêm, trong mắt hiện lên ý cảnh cáo. Hoàng thất tin vào số mạng, nếu thằng nhãi này nói ra điều gì kinh ngạc, dù Hoàng thượng không thật sự tin nhưng sẽ để ý. Một thiếp thất của thần tử có số mạng cao quý không thể nói, nghe là cảm thấy đại nghịch bất đạo.

Hoàng đế vốn kiêng kị hắn, lại thêm điều này, quả là đẩy hắn vào nước sôi lửa bỏng.

Trước đây, hắn cảm thấy Lý Từ Khiêm giỏi luồn cúi, giỏi mưu mô, nhưng không có ý đuổi hắn ra khỏi phủ nha. Dù sao cũng phải cho người trẻ tuổi cơ hội. Nhưng xem ra, người này chỉ biết lợi dụng tình huống để bò lên cao, lại khuấy đục nước, lúc trước không nên để hắn ở lại thành phố Đại Đồng.

Lý Từ Khiêm không ngờ Hoàng thượng sẽ đột ngột xuất hiện, há miệng ngượng ngùng nói: “Thảo dân nói bậy.”

“Nếu ngươi không thể bào chữa cho bản thân, trẫm không những không cho thứ ngươi muốn, còn sẽ trị ngươi tội khi quân.” Bùi Chương nói giọng đều đều nhưng lời nói đằng đằng sát khí.

Lý Từ Khiêm cho Bùi Duyên một ánh mắt, ý là Hoàng thượng bắt hắn nói, hắn không còn cách khác.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, số mạng của vị cô nương này kỳ lạ, đáng lẽ là phượng hoàng chỉ rong chơi 9 ngày, nhưng cuối cùng lại trở thành một con chim sẻ khiêm tốn.”

Tim Thẩm Oanh lệch một nhịp, nhìn bóng lưng Lý Từ Khiêm. Không biết hắn nói bậy, chó táp nhầm ruồi hay thật sự nhận ra, vậy mà nói trúng.

Bùi Chương khinh thường liếc nhìn Thẩm Oanh: “Nàng là phượng hoàng? Trên đời này chỉ có Hoàng hậu xứng với hai chữ này!”

Đại nội quan đứng bên cạnh cảm thấy giọng nói Hoàng thượng khác thường, nghĩ thầm tiêu rồi, tiểu tử này đụng phải vảy ngược của Hoàng thượng, e rằng lành ít dữ nhiều.

Lý Từ Khiêm vội nói: “Hoàng thượng nói rất đúng. Tiểu nhân mắt vụng về, có lẽ nhìn lầm. Không phải phượng hoàng mà là chu tước, một loại rất giống chim thần. Có lẽ vị cô nương này khi còn nhỏ có điểm kỳ ngộ, sau này lớn lên lại mờ nhạt trong biển người. Ngài cũng biết, xem bói để nghe cho vui, không phải sự thật.”

Bùi Chương vốn không vui và định trị tội. Nhưng Lý Từ Khiêm thẳng thắn như vậy, cảm thấy bộ dáng hấp hối giãy giụa của tiểu tử này rất thú vị. Người trên đời này cúi đầu dưới chân hắn giống như kiến. Sống chết đều dựa vào ý hắn. Hắn thấy rất nhiều hán tử kiêu ngạo không chịu cúi đầu. Cũng thấy rất nhiều kẻ nhu nhược lớn tiếng xin tha, cuối cùng sợ tới mức tè ra quần. Hiếm thấy người giống Lý Từ Khiêm. Hắn hỏi: “Ngươi nói trẫm thiếu ngươi thứ gì?”

Lý Từ Khiêm thấy Hoàng thượng rốt cuộc không truy cứu nữa, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói: “Thần bây giờ vào kinh thành đi thi, sợ đã bỏ lỡ việc duyệt tên với Lễ Bộ. Thỉnh Hoàng thượng chiếu cố.”

Thí sinh trước khi thi sẽ bị Lễ Bộ phái người duyệt tên. Quê quán sinh ra, đạo đức hành vi ngày thường, thậm chí đánh giá của công chúng đều ảnh hưởng đến tư cách tham gia kỳ thi. Quá trình này thông thường cần mười ngày đến nửa tháng, cho nên yêu cầu thí sinh đến kinh thành trước một tháng trước khi Lễ Bộ kiểm tra. Bây giờ Lý Từ Khiêm xuất phát là quá muộn.

“Ngươi chỉ cần đi kinh thành, trẫm sẽ để Lễ Bộ cho ngươi vào thi.”

Lý Từ Khiêm cúi đầu: “Đa tạ Hoàng thượng.”

Không hiểu sao Bùi Chương thích người thanh niên này, mong chờ hắn đứng trên triều đình, có lẽ sẽ là một làn gió mới. Từ lúc hắn lên ngôi tới nay đã cố gắng đổi mới, không muốn bị những quý tộc cũ và đại thế gia chi phối quyền lực. Nhưng bọn họ bám rễ vào Đại Nghiệp mấy trăm năm, cành lá tốt tươi, không dễ gì loại bỏ. Cho nên hắn cần lực lượng mới trẻ tuổi rót vào triều đình.

“Trẫm hy vọng có thể nhìn thấy ngươi ở trong cung.”

Lý Từ Khiêm toét miệng cười: “Hoàng thượng yên tâm, thảo dân bò cũng muốn bò vào hoàng thành. Không dám dấu diếm, thảo dân đời này không có tham vọng to tác gì, khi nằm mơ thường thấy mình bước qua cánh cửa ở giữa hoàng thành.”

Cánh cửa ở giữa hoàng thành chỉ dành cho hoàng đế sử dụng, ngày thường không mở, ngoài ra, vào thời điểm hoàng kim, ba người đứng đầu có thể đi qua cánh cửa này. Đây là vinh dự tối cao, người thường chỉ có một cơ hội trong đời.

“Giọng điệu không nhỏ.”

“Thảo dân sẽ chứng minh cho Hoàng thượng thấy!”

Bùi Chương không muốn khua môi múa mép với hắn, liếc nhìn Thẩm Oanh quỳ phía sau hắn. Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu nói tương tự, ngoại trừ biết làm sủi cảo, không có gì giống nhau. Nàng hồn nhiên và quyến rũ hơn Gia Gia, nhưng thiếu trang nghiêm và quý phái. Nếu nói hoàn toàn không giống, khi gặp nàng lại cảm thấy thân thiết. Có lẽ giữa người với người thật sự có duyên phận.

Nếu hắn gặp nữ nhân này sớm hơn Bùi Duyên, có lẽ sẽ chấp nhận nàng.

Khi suy nghĩ này xuất hiện, tự Bùi Chương cũng kinh ngạc, sau đó dẫn mọi người rời đi.

Chờ hắn đi, Lý Từ Khiêm ngồi bệt xuống đất, toàn thân tê liệt: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Vừa rồi mạng nhỏ của ta suýt mất ở đây phải không?”

Trái phải đều không để ý hắn. Trần Nguyên cũng rất hoảng sợ, liếc nhìn hắn: “Ai kêu ngươi nói hươu nói vượn? Họa từ miệng mà ra! Ngươi còn dám sờ râu cọp.”

Lý Từ Khiêm thấy hắn chẳng có chút đồng cảm, không thèm nói với hắn mà xoay người nhìn chằm chằm Thẩm Oanh. Vừa rồi Bùi Chương ở đây, tim Thẩm Oanh đập thình thịch, sợ người này nói ra gì đó gây ra hậu quả nghiêm trọng. Giờ phút này hắn lại nhìn chằm chằm mình, vừa thả lỏng lại căng thẳng.

“Ta nói thật đó.” Lý Từ Khiêm cúi đầu, nói bằng giọng chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, “Vừa rồi ta sợ liên lụy ngươi nên không nói thật. Số mạng của ngươi hẳn là: Phượng hoàng tắm lửa, mẫu nghi thiên hạ.”

Thẩm Oanh khiếp sợ, nhìn hắn khó tin. Hắn nói ngược, đầu tiên là mẫu nghi thiên hạ, rồi sau đó mới là phượng hoàng tắm lửa. Nhưng cho dù như thế, cũng đã gần sự thật.

Lý Từ Khiêm cười đầy ẩn ý: “Phượng hoàng là loài chim bất tử, sẽ không chết. Tương lai nếu linh nghiệm, thỉnh cô nương giúp ta phát huy.”

Thẩm Oanh cảm thấy hắn phần lớn là bịa chuyện, nhưng lại sợ lời hắn thành sự thật. Người bói toán luôn có những tiên đoán vô cùng kì diệu. Trần Nguyên thấy Lý Từ Khiêm đang lảm nhảm với Thẩm Oanh, đè vai nhấc hắn lên: “Ngươi không cần vào kinh thành đi thi hả? Còn ở đây cọ xát?”

“Đi chứ.” Lý Từ Khiêm vỗ quần áo, bất đắc dĩ liếc nhìn Trần Nguyên, “Tú tài gặp quân binh không nói lý được.”

Trái phải phá lên cười, Trần Nguyên chỉ muốn lập tức đá hắn ra ngoài.

Sau đó, Thẩm Oanh và Hồng Lăng trở về chỗ ở. Hồng Lăng nói với nàng: “Cô nương, vừa rồi thư sinh kia nói gì với ngài? Ta thấy sắc mặt ngài đều thay đổi.”

“Chỉ là chuyện vớ vẩn, không cần coi trọng.” Thẩm Oanh không muốn nhắc tới việc này.

“Nhìn ngài kìa, ra quá chừng mồ hôi. Hiện tại thời tiết đâu có nóng.” Hồng Lăng móc khăn giúp Thẩm Oanh lau mồ hôi. Vừa rồi ở dưới mắt Bùi Chương, Thẩm Oanh quá căng thẳng, cả lưng đều ướt đẫm, thân thể yếu ớt vô lực.

“Ta không khỏe, muốn quay về ngủ một giấc. Đừng để ai quấy rầy.” Thẩm Oanh mệt mỏi nói.

Hồng Lăng có chút lo lắng: “Cô nương bị bệnh à?” Động đất vừa xảy ra không lâu, bệnh dịch quy mô nhỏ bùng phát ở vài nơi, tuy rằng đã được khống chế nhưng khó đảm bảo sẽ không truyền đến Đại Đồng. Hôm nay Thẩm Oanh ra ngoài một mình, Hồng Lăng càng thêm lo.

“Ta không sao. Mấy đêm nay ngủ không ngon nên hơi mệt. Nếu Hầu gia hỏi, ngươi cũng nói như thế, đừng làm phiền hắn những chuyện nhỏ nhặt.”

Hồng Lăng gật đầu.

Thẩm Oanh ngủ một giấc đến chạng vạng, đầu vẫn nặng, toàn thân như vô lực. Nàng yếu ớt gọi người tới. Một tay vén rèm lên, một bóng người cao lớn ngồi ở mép giường.

Bùi Duyên bưng ly nước trong tay, nâng Thẩm Oanh dậy, đút nàng uống nước.

“Hầu gia, sao ngài ở đây?” Thẩm Oanh vừa uống nước vừa nhìn hắn. Thiên tử mới vừa vào phủ ở, hắn cần phải đi cùng mới đúng, làm sao có thời gian ở chỗ nàng.

Bùi Duyên giơ tay rờ trán nàng: “Không thoải mái à?”

Thẩm Oanh tự nhiên dựa vào ngực hắn, gật đầu: “Ta đã bảo các nàng đừng quấy rầy ngài…” Đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó, vội vàng thoát khỏi vòng tay Bùi Duyên, tự mình bò vào phía trong giường, hoảng sợ nhìn hắn: “Ta bị lây bệnh phải không? Ngài đi mau, sau đó kêu người phong tỏa nơi này!”

Bùi Duyên nhìn nàng bất đắc dĩ: “Dịch bệnh không phải có triệu chứng như nàng, ta đã kêu Thanh Phong đi thỉnh đại phu. Dịch cô cô nói tháng này nàng chưa có nguyệt sự.”

Thẩm Oanh sững sờ và không phản ứng.

Bùi Duyên duỗi tay, kéo nàng vào lòng, trong giọng nói xen lẫn vui mừng: “Ta hỏi Dịch cô cô chế độ ăn uống hàng ngày dạo này của nàng, có khả năng nàng đang mang thai.”

Thẩm Oanh mở to mắt, đột nhiên ngẩng đầu, trán đụng vào cằm Bùi Duyên. Nàng lấy tay đè trán vì đau, “a” một tiếng. Bùi Duyên giúp nàng xoa, buông tiếng thở dài: “Nha đầu ngốc.”

“Ngài nói thật hả? Sao ngài biết triệu chứng của người mang thai?” Thẩm Oanh truy vấn.

“Ta không có kinh nghiệm, là do Dịch cô cô nói. Chúng ta đừng đoán mò, chờ đại phu tới sẽ rõ.”

Ngay sau đó, Thanh Phong mời đại phu đến. Đại phu vào màn giúp Thẩm Oanh bắt mạch, Bùi Duyên ngồi bên cạnh nhìn. Những người trong và ngoài màn đều lo lắng, mong được một tin tốt.

Thật lâu sau, đại phu mới thu tay và nói: “Hầu gia, mạch của phu nhân còn rất yếu, cho dù có thai vẫn còn quá sớm, không thể đoán chính xác. Hơn nữa nghe người bên cạnh phu nhân nói, nguyệt sự của phu nhân thường đến trễ, lần này có thể cũng vậy.”

Thẩm Oanh nghe xong có chút thất vọng, sắc mặt hoàn toàn suy sụp. Lại là niềm vui trống rỗng.

Thần sắc Bùi Duyên vẫn như thường, dặn Thanh Phong đưa đại phu ra phủ. Hắn nắm tay Thẩm Oanh an ủi nàng: “Không sao, tương lai còn dài. Nàng có muốn ra phủ ở vài ngày không? Hoàng thượng ở trong phủ, có rất nhiều điều bất tiện. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ nói nàng không khoẻ, đã đưa nàng đến nông thôn để phục hồi sức khỏe.”

Thẩm Oanh tất nhiên cầu mà không được. Nàng hiện tại chỉ muốn cách xa Bùi Chương, tốt nhất đừng gặp hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn luôn hồi hộp, cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Hoàng thượng muốn ở đây bao lâu?”

“Không biết, tùy ý hắn.”

Thẩm Oanh nhìn Bùi Duyên, đột nhiên hỏi: “Hầu gia có biết tiên hoàng hậu không? Hoàng thượng đối với nàng thế nào?”

Bùi Duyên không biết vì sao nàng hỏi điều này nhưng vẫn trả lời: “Nghe nói nhưng chưa từng gặp. Chỉ biết nàng là một trong những quý nữ nổi tiếng trong kinh, khi còn thiếu niên thì tài hoa hơn người, cũng là vợ cả của Hoàng thượng. Tình cảm của Hoàng thượng đối với nàng sâu vô cùng.”

Thẩm Oanh cảm thấy dùng mấy chữ ‘tình cảm sâu vô cùng’ này thật sự có chút buồn cười. Là đối tượng đó, nàng không cảm giác được.

“Hôm nay ta đi gặp Tạ đại nhân, cũng vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Tương Tư.” Thẩm Oanh chủ động nói, “Bởi vì Tạ đại nhân cảm thấy ta có chút giống tiên Hoàng hậu, nghe tin Hoàng thượng tới Đại Đồng nên nhắc ta đi tránh hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.