Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 85: Chương 85




Editor: Trà Xanh

Tương Tư và những người khác đứng dưới thành lâu, giằng co với cấm vệ quân. Khó đoán được Bùi Duyên và Thẩm Oanh gặp lành hay dữ, bọn họ cố gắng chống đỡ, không ai biết kết quả hôm nay sẽ ra sao.

Trần Nguyên hơi lo lắng, nhẹ giọng nói: “Nếu chút nữa Hầu gia chưa xuống, chúng ta nên làm gì?”

Côn Luân rầu rĩ hừ một tiếng. Ở thảo nguyên, mọi thứ đều nói chuyện bằng thực lực, nhưng ở Trung Nguyên có quá nhiều khúc mắc quanh co. Hắn không hiểu nổi, vì sao hoàng đế gây khó khăn cho một tướng lãnh có công canh giữ biên cương. Làm vậy có khác gì tự chặt cánh tay của mình?

Tương Tư cắn môi thì thào: “Nếu hoàng đế thật sự bất nhân bất nghĩa như vậy, chúng ta sẽ liều chết cứu Hầu gia. Cùng lắm làm loạn, chiến đấu với họ cho đến chết!”

“Ừ, cứ vậy mà làm!” Trần Nguyên hung hăng liếc nhìn Từ Khí. Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng Từ Khí chặt đầu các tướng lĩnh ở quân doanh. Thù mới hận cũ cộng lại, hắn sẽ không bỏ qua.

Lúc này, Bùi Chương và đại nội quan từ trên thành lâu đi xuống. Bùi Chương nói với Từ Khí: “Rút lui.”

Từ Khí sửng sốt, nghi ngờ hỏi lại: “Hoàng thượng?”

“Trẫm nói, kêu người rút lui.” Bùi Chương xụ mặt nói lần nữa, lúc này Từ Khí mới hạ lệnh cho cấm vệ thu binh.

Bùi Chương và mọi người vừa đi, Bùi Duyên nóng vội ôm Thẩm Oanh xuống, gân cổ lên quát: “Đem xe ngựa tới, gọi đại phu!”

Tĩnh Viễn Hầu phủ đã trải qua một ngày rối ren nhất từ trước tới nay. Đầu tiên, Bùi Duyên giả giả thật thật bị hoàng đế bắt, Kiều thúc đang đau đầu suy nghĩ biện pháp đối phó. Sau đó binh lính bẩm báo nói Hầu gia đã được thả, nhưng Thẩm di nương ngất xỉu, cần thỉnh đại phu.

Sau đó, đại nội quan và cấm vệ tới đây dọn đồ của Hoàng thượng đi. Họ nói rằng Hoàng thượng muốn đến phủ nha ở.

Tâm trạng của Kiều thúc thăng trầm bất ổn, cảm thấy mình cũng sắp ngất đi.

Bùi Duyên về phủ, ôm Thẩm Oanh đi thẳng về phòng, đặt nàng lên giường rồi quay đầu ra hỏi Dịch cô cô: “Nàng bắt đầu không khoẻ từ lúc nào? Sao các ngươi không ngăn nàng lại?”

Dịch cô cô trả lời: “Lúc cô nương ở thôn trang ăn không ngon, ngủ không yên, trên đường trở về còn nôn mửa. Hầu gia cũng biết tính tình cô nương, chúng ta sao khuyên được? Nàng vừa nghe nói Hầu gia xảy ra chuyện, lập tức một đường gấp gáp trở về.”

Bùi Duyên nghe xong vừa đau lòng vừa vui mừng, cuối cùng mình cũng có chỗ đứng trong lòng nàng.

Hắn ngồi ở mép giường, nắm tay Thẩm Oanh đặt ở bên miệng. Hiện tại nghĩ lại vẫn còn sợ. Vừa rồi nàng ở trước mặt hoàng đế cố gắng tranh đấu để bảo vệ mình, Bùi Duyên không tán thành vì làm như vậy quá mạo hiểm, chỉ cần sơ sảy thì sẽ rơi đầu. Nhưng hắn lại vô cùng cảm động. Nàng chỉ là một thiếp thất, cho dù là chính thê của hắn cũng không có can đảm chống đối hoàng đế vì hắn.

Nếu nói trước đây chỉ thích nàng vì xuất phát từ sự hấp dẫn của tính tình. Trải qua lần hoạn nạn này, hắn đã xác định nữ nhân này.

Bất kể thế nào, hắn phải che chở nàng, cho nàng thân phận danh chính ngôn thuận. Nàng xứng đáng với điều đó.

Mọi người trong phòng đang đợi đại phu.

Hồng Lăng nhỏ giọng hỏi Dịch cô cô: “Cô nương không có sao phải không? Đang êm đẹp sao tự nhiên ngất xỉu?”

“Chắc cô nương có rồi.” Dịch cô cô cũng nhỏ giọng trả lời.

Hồng Lăng và Lục La đều bị sốc. Hồng Lăng không nhịn được nên hỏi: “Lần trước đã thỉnh đại phu rồi mà. Đại phu không phát hiện gì…”

Dịch cô cô nói: “Ta luôn nhớ kỹ chu kỳ của cô nương. Trước đây có thể do tháng quá nhỏ, bắt mạch không cảm nhận được. Ta có bảy tám phần nắm chắc triệu chứng này. Các ngươi đừng quên, trước kia ta làm việc trong nhà ngự y.”

Hồng Lăng và Lục La có phần vui mừng và chờ mong. Nếu là sự thật, Hầu gia nhất định sẽ rất vui.

Trong khi đang nói chuyện, Trần Nguyên đã kéo đại phu từ bên ngoài vào. Hai người chạy nhanh nên mồ hôi đầy đầu và thở hồng hộc.

Trần Nguyên không tiện ở lại đây nên lui ra ngoài minh gian chờ. Đại phu đi đến phía ngoài màn, nói với bên trong: “Hầu gia, tiểu nhân tới bắt mạch cho Thẩm di nương.”

Bùi Duyên đáp lại. Đại phu vén màn đi vào và không dám nhìn lung tung. Ông ngồi trên ghế con đã được chuẩn bị sẵn gần mép giường, bắt đầu loay hoay với hòm thuốc. Ông đặt một cái khăn mỏng lên cổ tay Thẩm Oanh, vừa bắt mạch vừa hỏi chế độ ăn uống hằng ngày của nàng, Dịch cô cô ở bên ngoài trả lời từng câu.

Một lúc sau, đại phu buông tay, hành lễ với Bùi Duyên: “Chúc mừng Hầu gia, mạch của Thẩm di nương là hỉ mạch.”

“Ngươi nói gì?” Bùi Duyên nhất thời không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào cuồn cuộn.

Đại phu khẽ cười: “Ngài sắp làm phụ thân rồi.”

Bùi Duyên ngơ ngác nhìn Thẩm Oanh rồi nhìn đại phu, cố gắng tiêu hóa những lời này, sau đó trong lòng vô cùng vui sướng, chỉ muốn nhảy lên vài cái.

“Thưởng, mọi người đều được thưởng!” Hắn vui vẻ nói.

Bên ngoài, Hồng Lăng và Lục La ôm nhau đầy phấn khích, Dịch cô cô cũng được an ủi. Sau một thời gian dài mong đợi, cuối cùng được như ước nguyện. Nếu cô nương sinh được nam hài nhi, đó là sự ưu ái của ông trời đối với nàng.

Bùi Duyên giữ đại phu lại, hỏi kỹ những điều cần chú ý trong chế độ ăn uống và sinh hoạt, đồng thời yêu cầu Dịch cô cô ghi nhớ. Dịch cô cô là người từng trải, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe. Bùi Duyên lại hỏi: “Sao nàng bị xỉu? Là do đang mang thai hay sao?”

Đại phu nói: “Không phải vậy. Thân thể di nương vốn mảnh mai, nghe hạ nhân nói, trong khoảng thời gian này ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần căng thẳng. Mang thai rất mệt đối với cơ thể người mẹ, phải nghỉ ngơi nhiều, thư giãn tinh thần và ăn nhiều hơn.”

Bùi Duyên liên tục gật đầu, chờ đại phu dặn dò xong mới kêu Dịch cô cô đưa đại phu ra ngoài.

Hôm nay hắn bị Bùi Chương gây sức ép vô cùng mệt mỏi. Nhưng giây phút này tinh thần lại phấn chấn, cho dù hành quân mười dặm cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hắn chưa bao giờ biết rằng có con lại vui đến thế, giống như một cơn sóng lớn cứ đập vào ngực hắn.

Tin Thẩm Oanh mang thai lập tức truyền khắp Hầu phủ, Kiều thúc sẽ biết ngay. Ông để người truyền tin đi ra, quay đầu nhìn Tương Tư. Không ngờ Tương Tư vỗ vào lòng bàn tay, nói một cách chân thành: “Tốt quá!”

Kiều thúc biết tính Tương Tư hơi bướng bỉnh, sẽ không dễ dàng thay đổi chuyện nàng đã xác định. Nhìn phản ứng của nàng lúc này, ông có chút kỳ quái: “Tương Tư, Thẩm di nương có hỉ, Hầu gia càng không chấp nhận người khác.”

Tương Tư đi tới, kéo cánh tay Kiều thúc nói: “Ông, con đã suy nghĩ kỹ và sẽ không tranh nữa. Thật ra vài ngày trước con đã nghĩ thông suốt, nhưng lần này càng thêm quyết tâm. Người không biết đâu, hôm nay ở thành lâu, nếu không nhờ nàng, chúng ta không cứu được Hầu gia. Con thật sự bội phục nàng, nếu là con, nhìn thấy trận chiến đó đã sợ nhũn chân rồi.”

Kiều thúc vỗ mu bàn tay nàng: “Thật hiếm có. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Hầu gia, ta chưa thấy con phục ai.”

“Trước kia con ganh đua háo thắng, có thành kiến với nàng ấy. Con cảm thấy thiếp thất không xứng đứng bên cạnh Hầu gia. Sau khi trải qua bao nhiêu việc, con biết nàng rất xứng. Trên đời này, không có ai hợp với Hầu gia hơn nàng. Cho nên con cam tâm tình nguyện rời khỏi. Không đúng, nên nói là từ bỏ thì đúng hơn.” Tương Tư cười tự giễu.

Kiều thúc nói lời chân thành: “Con suy nghĩ thông suốt là rất tốt. Thật ra ngay từ đầu ta định nói cho con biết, Hầu gia muốn nâng Thẩm thị làm thê, con không có cơ hội. Nhưng ta sợ tính con hiếu thắng, càng khuyên con, con càng không chịu từ bỏ. Cho nên đành tự mình đến gặp Thẩm thị, lén nhờ nàng giúp chuyện chung thân đại sự của con, hy vọng nàng nể mặt ta mà tội nghiệp cho con. Nàng quả nhiên đồng ý, không làm ta thất vọng.”

Tương Tư nghe vậy, dựa vào vai Kiều thúc: “Ông luôn suy nghĩ chu đáo cho con, nhưng con vẫn không hiểu chuyện làm ông buồn lòng. Nhưng Ông ơi, con vẫn còn lo lắng.”

“Hửm?” Kiều thúc nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.

“Con cảm thấy lần này Hoàng thượng tự nhiên bắt Hầu gia, chắc không phải chỉ là chuyện muối diêm? Lúc trước hắn phái Từ đô đốc tới thay vị trí Hầu gia, hiện tại lại tự mình đến Tây Bắc. Con thấy hắn sẽ không bỏ qua Hầu gia.”

Đây chính là điều Kiều thúc lo lắng. Từ xưa các tướng lãnh có công lớn toàn không được chết già. Mỗi người ở trong quân Tây Bắc đều biết Hoàng thượng kiêng kị Hầu gia ngày càng nhiều. Nếu không, lần trước hắn sẽ không bỏ qua sớ tấu của bố chính sử về chuyện đào hố chôn sống tù binh, lập tức hạ lệnh tuyên Hầu gia về kinh. Sau đó phái Từ Khí không biết gì tới tiếp quản quân đội Tây Bắc, kết quả gây ra một trận phong ba lớn đến vậy.

Kiều thúc tuy không biết Thẩm Oanh nói gì với Hoàng thượng để làm hắn đổi ý, nhưng có thể khẳng định, tình hình của Hầu gia cũng không được cải thiện, ngược lại đem mạch nước ngầm ban đầu biến thành mâu thuẫn ngoài sáng. Quan hệ quân thần giữa bọn họ càng thêm vi diệu hơn trước.

Vấn đề lần này vẫn chưa kết thúc, nhưng một tình huống thay đổi mới vừa bắt đầu.

Thẩm Oanh lại đứng trước Trường Tín Cung, hình như là ban đêm, ánh sao soi sáng hoàng thành như những ngọn đèn dầu lập lòe.

Nàng thấy Bùi Chương đứng phía dưới Trường Tín Cung, ngửa đầu nhìn mình. Có rất nhiều người đứng sau hắn, cung nữ nội thị, một mảnh đen nghịt.

“Gia Gia.” Bùi Chương đưa tay ra, “Nàng xuống đây.”

Thẩm Oanh lắc đầu, lui ra sau một bước.

Bùi Chương nhíu mày định đi lên bậc thang, Thẩm Oanh nói: “Ngài cứ đứng ở đó, ta có chuyện muốn nói.”

Bùi Chương nhìn nàng khó hiểu.

Thẩm Oanh hít một hơi thật sâu. Hoàng thành nằm trên vị trí cao và trống trải, gió mạnh hơn những nơi khác, thân hình gầy yếu của Thẩm Oanh gần như đứng không vững.

“Bùi Chương, ngài đừng tìm ta nữa. Ta không còn là Hoàng hậu của ngài.”

“Nàng vẫn là Hoàng hậu! Nàng sẽ vĩnh viễn là vậy!”

Thẩm Oanh lắc đầu, nhàn nhạt cười: “Lúc trước ta không muốn gả cho ngài, sau khi kết hôn ta chấp nhận số phận, ngài đã cho ta mấy năm vui vẻ. Nếu chúng ta vẫn sống trong Lệ Vương phủ, có lẽ sẽ làm vợ chồng cả đời. Nhưng sau khi vào cung, ngài thay đổi. Ngài đi quá nhanh, ta cứ đứng tại chỗ, cho nên cách nhau ngày càng xa. Khi ta chết, ta vốn cho rằng mình còn yêu ngài cho nên hận ngài, trách ngài. Thật ra không phải vậy, ta chỉ đau lòng cho bản thân. Người ta yêu là trượng phu đã từng cùng ta trải qua hoạn nạn, không phải ngài. Cho nên ngài buông tha ta cũng là buông tha cho bản thân mình.”

Trên mặt Bùi Chương bỗng lộ ra sự tàn nhẫn: “Nàng muốn thoát khỏi ta? Không dễ dàng như vậy! Dù sống hay chết, nàng đều là thê tử của ta, là Hoàng hậu của ta. Ta tuyệt đối không cho phép nàng phản bội ta!”

Thẩm Oanh trả lời mỉa mai: “Vậy thì ta cũng nói cho ngài biết, cuộc đời của ta từ trước đến nay chưa bao giờ phụ thuộc vào ngài, tương lai cũng sẽ không bị ngài khống chế. Bất kể ngài là ai, ta là ai, ta sẽ không cúi đầu trước ngài!”

“Thẩm Oanh!” Bùi Chương gọi một cách cuồng loạn, gương mặt và thân hình biến dạng thành một đám mây đen, lao về phía nàng. Các tòa nhà xung quanh Thẩm Oanh sụp đổ nhanh chóng, nàng hét lên như đang rơi xuống vực sâu không đáy.

“A!” Nàng từ trong mộng tỉnh lại và ngồi dậy.

Một vòng tay rắn chắc kịp thời ôm nàng: “Có chuyện gì vậy? Gặp ác mộng phải không?”

Thẩm Oanh đang ngẩn ngơ, nhận ra giọng nói Bùi Duyên, nàng giơ tay ôm hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Sau lưng nàng ướt đẫm mồ hôi, cảnh trong mơ quá chân thật, chân thật đến nỗi làm nàng sợ hãi.

Bùi Duyên ôm nàng vào lòng, cảm thấy nàng quá mảnh mai, tựa như hạt sương mai run rẩy sắp rơi, trong nháy mắt sẽ biến mất. Hắn đột nhiên hơi sợ, càng ôm nàng chặt hơn.

“Chúng ta trở về như thế nào? Hoàng thượng chịu buông tha cho ngài hả?” Nàng hỏi.

“Chỉ tạm thời buông tha.” Bùi Duyên vỗ lưng nàng, “Hiện tại đừng suy nghĩ nhiều, nàng cần nghỉ ngơi nhiều.” Hắn đỡ nàng nằm xuống, “Nàng muốn ăn gì? Nàng không thể để bụng đói được.”

Thẩm Oanh nhìn hắn khó hiểu. Bàn tay hắn di chuyển đến bụng nàng, đặt cẩn thận ở đó, khóe miệng vương nụ cười nhẹ.

“Nàng đã mang thai con của chúng ta.”

Thẩm Oanh sững người, vội vàng nắm tay Bùi Duyên hỏi: “Có thật không?”

Bùi Duyên gật đầu: “Đại phu đã khám, hoàn toàn chính xác.”

Thẩm Oanh đột nhiên luống cuống chân tay, cảm giác lẫn lộn trong lòng. Nàng mong đứa nhỏ này thật lâu, nhưng khi nó thật sự tới, nàng sợ mình không bảo vệ tốt cho nó. Nàng ở trên thành lâu cứu Bùi Duyên mà không quan tâm đến điều gì. Ngay cả lúc ấy Bùi Chương không nghi ngờ, nhưng có lẽ sau này sẽ để ý nàng khi nghĩ về điều đó.

Cho nên nàng mới có giấc mộng này. Với hiểu biết của nàng về Bùi Chương, nếu hắn biết sự thật sẽ nhất định không bỏ qua Bùi Duyên, càng sẽ không bỏ qua nàng và hài tử.

Bùi Duyên phát hiện tay nàng nắm thành quyền, hơi run rẩy, tưởng rằng nàng không thoải mái.

“Gia Gia?” Bùi Duyên lo lắng gọi nàng.

Thẩm Oanh không muốn hắn lo lắng, cười nói: “Không sao, ta vui quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.