Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 92: Chương 92




Editor: Trà Xanh

Tiểu Chu thị bị đẩy vào xe ngựa từ trong cung ra, có hai gã nội thị canh giữ. Nơi này là vùng đất vàng của kinh thành, toàn là nhà của quan to hiển quý, hoàng đế vẫn cho bà chút thể diện.

Thẩm Quang Tông và Thẩm Đồng từ trong phủ chạy theo ra ngoài, đại nội quan ngăn bọn họ: “Hầu gia và nhị cô nương quay về đi.”

“Mẫu thân ta không làm hại trưởng tỷ!” Thẩm Quang Tông nói to.

Đại nội quan nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng: “Hoàng thượng lệnh ta tới mà không sai Cẩm Y Vệ đến đây vì nể mặt Hoàng hậu nương nương, thể hiện tình cảm với An Định Hầu phủ. Nếu Hầu gia tiếp tục làm to chuyện, truyền ra ngoài sẽ mất mặt An Định Hầu phủ.”

Thẩm Quang Tông còn muốn nói thêm, Thẩm Đồng giữ chặt cánh tay hắn, lắc đầu.

Nàng cũng cảm thấy mẫu thân bị oan, nhưng theo lời đại nội quan, đây không phải là lúc gây rắc rối. Phụ thân và trưởng tỷ lần lượt xảy ra chuyện, hiện tại mẫu thân lại bị Hoàng thượng đưa đi, hai người bọn họ cần sống nương tựa lẫn nhau.

Đại nội quan lên ngựa, xe ngựa chậm rãi di chuyển. Tiểu Chu thị thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, liếc nhìn bọn trẻ bên ngoài tràn đầy lưu luyến, nhưng bà vẫn nói: “Về đi. Mẫu thân không sao.”

Không đợi bà nói thêm, nội thị ra lệnh bà ngồi xuống. Bà đành phải ngồi lại, hai tay nắm chặt.

Tương lai chưa biết, thánh ý khó dò, bà cũng không biết mình có thể trở về được không. Khi bà gả đến An Quốc Công phủ, An Quốc Công vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất tỷ tỷ, ông chỉ muốn bà, người dì ruột, chăm sóc Oanh nhi. Ngay cả khi bà có hai đứa con ruột cũng tự thấy chưa bao giờ đối xử tệ với hài tử của tỷ tỷ.

Nhưng sau này xảy ra quá nhiều chuyện. Tuy Quốc công nắm đúng báu vật trong cuộc loạn cửu vương, phụ tá Hoàng thượng lên ngôi, nhưng Hoàng thượng quá đa nghi và bạc tình, kiềm chế mấy năm rồi xuống tay với ông. Vì Oanh nhi và toàn bộ An Quốc Công phủ, bà phải che giấu sự thật, bọn trẻ cũng không biết tình hình thực tế.

Hoàng thượng rốt cuộc muốn làm gì?

Vào hoàng thành, đại nội quan đưa tiểu Chu thị tới thư phòng của hoàng đế.

Bùi Chương mặc trường bào màu đỏ thắm có hoa văn hình rồng đứng trước bát bảo giá, đang lật cuốn sách trong tay. Tiểu Chu thị đi đến trước ngai vàng quỳ xuống: “Thần phụ bái kiến Hoàng thượng.”

Bùi Chương không nói gì, chỉ tiếp tục lật sách.

Tiểu Chu thị bồn chồn trong lòng. Trên đường đến đây đã nghĩ vài lý do viện cớ để chối. Bà có thể chứng minh bản thân vô tội, nhưng chỉ sợ Hoàng thượng không cho cơ hội. Tựa như trước đây Quốc công có thể rút lui, nhưng Hoàng thượng không chừa đường sống cho ông.

Đại nội quan nhìn tiểu Chu thị, rồi nhìn Hoàng thượng. Hắn đứng một bên, không dám mở miệng. Sự việc liên quan đến Hoàng hậu nằm ngoài phạm vi hắn có thể góp lời.

Một lúc sau, Bùi Chương mới cầm cuốn sách kia trở lại ngai vàng. Hắn ngồi xuống, nhìn tiểu Chu thị, hỏi thẳng: “Ngươi đã biết tội chưa?”

“Không biết thần phụ có tội gì?”

Bùi Chương lạnh lùng nhìn bà, lệnh đại nội quan lấy đơn thuốc tìm được trong An Quốc Công phủ ra. Hắn đặt một tay trên đơn thuốc và nói: “Trẫm cho ngự y kiểm tra đơn thuốc này. Đơn thuốc không có vấn đề, nhưng thuốc do ngươi đưa vào cung lại có vấn đề. Hoàng hậu tin tưởng ngươi nên không để ngự y kiểm tra, không ngờ lại trở thành bùa đòi mạng nàng!”

Tiểu Chu thị vội vàng ngẩng đầu: “Thuốc thần phụ đưa vào cung chính là dựa theo đơn thuốc!”

“Ngươi còn dám ngụy biện? Đại nội quan, gọi người vào.” Bùi Chương ra lệnh.

Đại nội quan đi ra ngoài điện, một lúc sau dẫn một người vào. Tiểu Chu thị quay đầu, thấy người nọ mặc một bộ quần áo trắng, suýt nữa không nhận ra, kinh ngạc kêu lên: “Ngọc Bình?”

Ngọc Bình quỳ xuống dập đầu, sau đó đứng dậy: “Nô tỳ theo lời dặn của phu nhân, mỗi lần nấu thuốc xong thì đưa Hoàng hậu nương nương uống. Nhưng sức khỏe nương nương không cải thiện mà ngược lại càng yếu hơn. Nô tỳ khuyên nương nương ngừng thuốc, đem gói thuốc còn lại giấu trong mật thất của Trường Tín Cung nên đã quên việc này. Lần này Hoàng thượng sai người lấy thuốc kiểm tra mới phát hiện bên trong có thêm một loại không được kê trong đơn. Thuốc kia uống vào sẽ không chết ngay, nhưng dùng lâu dài sẽ làm tê liệt tim phổi. Khi đó người điều chế hương không biết nội tình nên đổi một loại hương khác cho nương nương, một hương liệu trong đó xung khắc với nó nên phát huy tác dụng. Vì vậy đã lấy mạng nương nương.”

“Ngươi nói bậy!” Tiểu Chu thị giơ tay chỉ vào nàng, “Ta đều sai vú già thân tín hốt thuốc dựa theo đơn, chưa bao giờ đổi thứ gì bên trong!”

Vẻ mặt Ngọc Bình hờ hững: “Nô tỳ nhớ rõ phu nhân vào cung nói với nương nương rằng muốn đưa nhị cô nương vào cung, nhưng nương nương không đồng ý. Có lẽ phu nhân bởi vậy nên ôm hận trong lòng?”

Tiểu Chu thị nghẹn lời. Lúc đó đúng là bà có suy nghĩ như vậy, nhưng không vì thế mà làm hại người khác!

Bùi Chương nhìn tiểu Chu thị hỏi: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có gì muốn nói?”

“Hoàng thượng! Thần phụ bị oan!” Tiểu Chu thị lớn tiếng kêu lên, “Nhất định là có người động tay động chân…Hoặc là Ngọc Bình nói dối!”

Ngọc Bình cũng lớn tiếng nói: “Nô tỳ chịu ơn của Hoàng hậu, tự nguyện canh giữ lăng ba năm. Không dám nói dối.”

“Ngươi!” Tiểu Chu thị tức giận đỏ bừng mặt, chỉ muốn nhào tới bóp chặt Ngọc Bình.

Bùi Chương cho Ngọc Bình lui ra, lạnh lùng nói với tiểu Chu thị: “Âm mưu hại Hoàng hậu, ngươi chết cũng không đủ đền bù.”

Tiểu Chu thị rùng mình, đột nhiên sáng tỏ, cười thê thảm: “Chuyện vu oan giá họa dễ hiểu như vậy mà Hoàng thượng không nhận ra. Ngài thật sự không muốn hiểu hay chỉ cần có người gánh tội thay, để đền bù áy náy trong lòng ngài?”

Bùi Chương nheo mắt, ngón tay hơi cong lại. Đại nội quan quát lớn: “To gan! Ngươi dám nói chuyện với Hoàng Thượng như thế?”

Việc đã đến nước này, tiểu Chu thị biết xin tha cũng vô dụng. Bà quá rõ con người của hoàng đế. Hai năm trước lúc Quốc công qua đời, bà đã biết, ở trong mắt hoàng đế căn bản không có phu thê, cha vợ hay con rể. Ngôi vị hoàng đế mà hắn nhẫn nại nhiều năm để leo lên mới là thứ hắn không bao giờ từ bỏ.

“Hoàng thượng thật sự cho rằng người khác hại chết Oanh nhi à? Ngài mới là người hại chết nàng!” Tiểu Chu thị đứng lên, “Lúc trước nếu Hoàng thượng không tìm Quốc công để lập mưu bí mật dành ngôi vị hoàng đế và cưới Oanh nhi, có lẽ Oanh nhi hiện giờ vẫn còn sống. Thời điểm Oanh nhi làm Hoàng hậu, Hoàng thượng cố ý đàn áp Quốc công, liên tục bảo vệ Trang phi làm trái tim Oanh nhi băng giá. Dù gì cũng là Trường Tín Cung mà bị người khác đạp dưới chân.”

“Đủ rồi!” Bùi Chương hung hăng đập bàn, nghiêng đầu, “Kéo xuống.”

Lập tức có nội thị đi vào giữ chặt tiểu Chu thị. Trâm cài trên tóc bà rơi lung tung vì giãy giụa, bà ngẩng đầu nhìn Bùi Chương, trong mắt hiện lên sự căm hận: “Nếu Hoàng thượng muốn xử ta tội chết, vì sao không cho ta nói hết? Trước đây Quốc công tức giận vì Oanh nhi bị người khác ức hiếp, nên mới cãi nhau với ngài. Ngài bất bình nên đàn áp toàn bộ An Quốc Công phủ, khiến Quốc công tự sát! Đáng thương cho Oanh nhi, đến khi chết cũng không biết sự thật. Nếu nàng ở trên trời có linh thiêng thì vẫn luôn dõi theo!”

“Dẫn đi!” Trán Bùi Chương nổi đầy gân xanh, đột nhiên hét lớn.

Nội thị chưa bao giờ thấy Hoàng thượng tức giận như thế, vội vàng bịt miệng tiểu Chu thị, mạnh tay kéo bà ra ngoài.

Đại nội quan đổ mồ hôi toàn thân. Hắn lén nhìn sắc mặt của hoàng đế, cảm thấy mình ở đây sẽ chịu khổ nên vội vàng lén lút lui ra ngoài.

Hắn ra đến cửa thì thấy Ngọc Bình vẫn còn đứng ở hành lang, nhìn ngọn núi phía sau hoàng thành với vẻ mặt mờ mịt.

Đại nội quan đi tới nói: “Ngọc Bình, Hoàng thượng đã thấy của hồi môn mà Hoàng hậu nương nương để dành cho ngươi, đặc biệt cho phép ngươi không cần tiếp tục canh giữ lăng nữa. Sau này, ngươi được tự do, cầm của hồi môn đó rồi tìm cho mình một gia đình tốt.”

Ngọc Bình quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Những lời phu nhân nói đều là sự thật phải không?”

Vừa rồi tiểu Chu thị to tiếng ở bên trong, nàng đứng ngoài hành lang nghe rất rõ.

Đại nội quan lộ vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói với nàng: “Ngươi cứ coi như không nghe thấy. Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, cẩn thận tính mạng của ngươi.”

Ngọc Bình không nói gì, chỉ hành lễ với đại nội quan rồi xoay người rời đi.

Qua khỏi tết Đoan Ngọ, khí hậu Tây Bắc càng nóng hơn, cho dù chẳng làm gì cũng thường xuyên đổ mồ hôi.

Thẩm Oanh ngồi dưới giàn che trong viện vừa hóng mát vừa tính toán sổ sách. Nàng sắp xếp lại các giấy tờ khế đất và điền trang dưới danh nghĩa của Bùi Duyên, đồng thời kiểm tra đối chiếu các khoảng thu nhập của thôn trang, phòng ngừa bất kỳ hành vi bán muối bất hợp pháp nào. Nàng vừa tính sổ sách, vừa nhìn Dịch cô cô hướng dẫn Hồng Lăng và Lục La chuyển những trái nho mới vào trong viện.

Những trái nho trong thùng căng mọng và có màu sắc tươi mới, chỉ nhìn đã muốn chảy nước miếng.

“Sớm vậy đã có nho?” Thẩm Oanh tò mò hỏi.

Dịch cô cô phủi bụi đất trên tay và nói: “Đây là nho chín sớm, thôn dân thu hoạch một ít để hiếu kính Hầu gia. Trước đây chúng ta ở kinh thành, chờ nho chín mới gửi đi, cho nên một hai tháng sau mới có. Cô nương, mau tới nếm thử.”

Hồng Lăng lập tức lấy một chùm nho, múc nước trong lu rửa kỹ mới đưa đến tay Thẩm Oanh. Nàng ngắt một trái bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt khiến nàng thèm ăn.

“Nho ngon không?”

Bùi Duyên vừa lúc đi tới cùng Thanh Phong và Côn Luân, cất tiếng hỏi.

Thẩm Oanh thuận tay ngắt một trái, giơ lên: “Ngài nếm thử sẽ biết.”

Bùi Duyên cúi người, há miệng ăn nho trên tay nàng. Nho chưa chín tới, có vị chua, còn hơi kém so với mùa cao điểm.

Thẩm Oanh vội vàng rụt tay lại, lẩm bẩm một câu: “Không sợ dơ.”

Bùi Duyên vờ không nghe, ngồi xuống bên cạnh nàng, rót trà vào chén của nàng rồi uống một hơi cạn sạch. Nàng càng phân chia rõ với hắn, hắn càng phải dùng đồ của nàng. Thói quen sạch sẽ của nha đầu này còn nghiêm trọng hơn thiên kim của thế gia quý tộc, khiến cho Bùi Duyên cảm thấy nàng coi mình như người ngoài.

Thẩm Oanh vốn định gọi Lục La lấy cái chén mới nhưng nhịn lại không hé răng. Nam nhân này không thích phân biệt ngươi và ta, ngày thường hắn cũng uống rượu cùng chén và ăn thịt cùng nồi với thủ hạ bên ngoài. Nàng cảm thấy khó chịu nhưng không thể nói.

“Chút nữa ta sẽ đi gặp tri phủ Đại Đồng.” Bùi Duyên nói với Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh sững sờ: “Tri phủ mới tới là ai?”

“Hoắc Bình.”

Hoắc Bình là đệ đệ của Hoắc Thái hậu, chính là phụ thân của Hoắc Văn Tiến. Hoắc Bình vốn là chấp sự ở Thuận Thiên Phủ, không có thực quyền. Đột nhiên chức danh tri phủ được giao cho hắn, hắn không quan tâm tình hình Tây Bắc ra sao, sau khi vào cung nghe thánh huấn, vui sướng tới nhận chức.

Hoắc gia vốn kinh doanh buôn bán, tổ tiên có quan hệ không tệ với Bùi gia. Nhưng thời điểm lão Hầu gia xảy ra chuyện, để bảo vệ bản thân nên vội vàng vạch ranh giới rõ ràng với Bùi gia, sau đó không bao giờ liên lạc với nhau nữa. Hoắc Bình quen với huynh trưởng Bùi Duyên, không có ấn tượng gì về Bùi Duyên, một hài tử hoang dã được nuôi dưỡng ở nông thôn. Cho đến khi thanh danh Bùi Duyên lan truyền khắp nơi, Hoắc Bình cũng nghĩ đến chuyện nối lại liên lạc với Bùi gia nhưng bị Bùi Duyên từ chối thẳng.

Sau này, coi như không biết nhau.

Người Hoắc gia đều không có bản lĩnh, chỉ ỷ vào sự kiêu ngạo của Hoắc Thái hậu. Bùi Chương ném cái gai như vậy tới Tây Bắc, hiển nhiên không có hảo tâm.

“Còn một chuyện nữa.” Bùi Duyên dường như vô tình đề cập đến, “Vài ngày trước, Hoàng thượng xử tử mẫu thân của An Định Hầu.”

Thẩm Oanh đứng bật dậy khi nghe những lời đó.

Hành động của nàng hơi đột ngột, mọi người trong sân đều nhìn nàng. Nàng bình tĩnh lại rồi ngồi xuống: “Ta chỉ cảm thấy bất ngờ. Chẳng phải người trong An Định Hầu phủ đều là người nhà của tiên Hoàng hậu hả? Vì sao Hoàng thượng đột ngột muốn xử tử bà ấy?”

“Nghe nói, bà hại chết tiên Hoàng hậu.” Bùi Duyên nói.

Tay Thẩm Oanh run rẩy, trực giác nói chuyện này không có khả năng. Nàng đã bị phản bội nhiều, nhưng không dám nói mình có thể hiểu lòng người. Nàng qua đời đã lâu, sao Bùi Chương lại cho rằng mẹ kế hại chết nàng? Sau khi mẹ kế chết, Thẩm Quang Tông và Thẩm Đồng sẽ ra sao?

Nàng rất muốn hỏi, nhưng nếu tỏ ra quá quan tâm đến bọn họ thì có vẻ không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.