Trong lúc đang muốn thần không biết quỷ không hay cắt đứt dây diều thì bên tai Mặc Sương bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo, “Cắt đứt dây để diều bay cao nhất được há gì khi người vĩnh viễn không điều khiển nó được nữa?”
Mặc Sương có chút hoảng hốt song sắc mặt vẫn không đổi, chỉ có tay nhẹ nhàng ấn dao lại vào bên trong. Nàng quay đầu, người nói thế nhưng lại là nữ nhân lạ mặt khi nãy.
Nàng ta vừa thả diều vừa lặng lẽ nhìn Mặc Sương, gương mặt vẫn là sự nhợt nhạt yếu ớt đó.
Bị nàng ta phát hiện rồi!
“Muội muội mới vừa nói gì?”, Mặc Sương ngạc nhiên hỏi, cố ý bày ra vẻ như không nghe rõ ý tứ của nàng ta.
“Không có gì”, nàng ta cười lạnh một tiếng, “chỉ cảm thấy đây chẳng qua là một con diều, có lúc mất đi cũng là một loại đạt được!”
Nói xong, không đợi Mặc Sương có bất kì phản ứng gì, nữ nhân ấy đã thu dây chạy đi nơi khác.
Mặc Sương lòng trầm xuống, cảm thấy người này không hề đơn giản như bề ngoài. Lời nào của nàng ta đều mang một hàm nghĩa khác, còn có đôi mắt trong veo khó lòng nhìn thấu kia nữa.
Mặc Sương tâm có chút loạn nhất thời quên luôn cả việc thả thêm dây. Để khi con diều no căng gió kia bất ngờ hất một cái, do thân thể bất ngờ mất thăng bằng, nàng không ngừng bị kéo sang hai bên trái phải, để rồi cuối cùng phải ngã ngồi dưới đất.
Lúc này ở phía bên kia lại truyền đến tiếng reo vui của Vân Triều Tịch, “Thiếp thả hết dây rồi...”
Mặc Sương nhếch nhếch khóe môi, rốt cục vẫn thua...
Tuy không quan trọng thắng thua, vì dù sao đây cũng chỉ là một con diều, song thứ khiến nàng bận tâm lại chính là nữ nhân nói chuyện với mình khi nãy.
Vân Triều Tịch đã đến cầm sẵn phần thưởng trong tay, như một con công kiêu ngạo xòe đuôi chờ đợi người khác đến vây quanh chúc mừng mình.
Còn Mặc Sương chỉ chậm rãi nhặt con diều dưới đất lên, tiếng ồn ào của đám nữ nhân xung quanh không mảy may lọt vào tai vì lúc này đây nàng chỉ cảm nhận được sự bất an tột độ trong lòng. Nữ nhân đó rốt cục đã phát hiện những gì?
Không đúng, nàng và nàng ta căn bản chưa từng tiếp xúc qua...
“Vương gia”, lúc này một tràng âm thanh kiều mị của nữ nhân vang lên.
Mặc Sương chậm rãi ngẩng đầu.
Lãnh Kỳ Túc đang tiến về hướng này. Hắn một thân áo tím, từng đường nét như được gọt dũa cùng ngũ quan hoàn mỹ, dưới ánh nắng, khiến người ta không thể dời mắt.
Hắn không nhìn bất kì ai, chỉ bước đến đứng trước mặt nàng, mỉm cười rồi hỏi bằng một chất giọng trầm đầy từ tính , “Vương phi xem ra rất thất vọng?”
Mặc Sương như bừng tỉnh, thầm nghĩ có lẽ bộ dáng nghiêm trọng khi nãy của nàng khiến hắn hiểu nhầm, nên nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, “Không.. không có!”
“Không có thì tốt! Không phải chỉ là một con diều thôi sao, trên phố chắc chắn sẽ có rất nhiều!”
Lãnh Kỳ Túc nhếch khóe môi đỡ Mặc Sương đứng dậy sau đó dìu nàng đi trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của những người xung quanh.
Đi chưa được bao xa thì sau lưng truyền lại tiếng tre bị gãy cùng tiếng kinh hô của nhiều người, “Trắc Vương phi, không dễ gì mới giành được con diều này, cớ gì người lại đạp hư nó rồi?”
***
Đường phố kinh đô.
Cửa hàng san sát, hàng quán nối dài, ngựa xe như nước, náo nhiệt vô bờ.
Khắp phố phường đi đến đâu cũng đều có thể thấy những chiếc diều màu sắc rực rỡ, chế tác tinh xảo đang bay lượn trên bầu trời.
Lãnh Kỳ Túc dìu Mặc Sương bước đi trong dòng người náo nhiệt tấp nập, bất giác có một cậu bé lanh lợi bước đến bên cạnh họ, “Chích chòe than, bán chim chích chòe than đây! Vừa cát tường lại vừa dễ nuôi, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ....”