Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Thích Niên nhắm mắt một cách tuyệt vọng.

Câu cô muốn nói, thật sự không phải câu này...

Yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Ngay cả nhân viên miệng lưỡi lưu loát, luôn biết chào hàng cũng thức thời ngậm chặt miệng.

Thích Niên lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Trên mặt Kỷ Ngôn Tín cũng không có biểu cảm gì, đáy mắt giống như có một tầng băng lạnh, làm người ta phát sợ. Lúc này, ánh mắt tĩnh mịch của anh chuyển lên người Thích Niên, dừng hơn mười giây. Thích Niên bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu cũng run lên, hối hận muốn đấm ngực giậm chân.

Có nên tự cứu không....

Hay là bảo mình nói giỡn? Sẽ bị ném thẳng ra ngoài mất...

Hai ngày trước anh vừa mới nói... Nếu Thích Niên có loại tình cảm đó với anh, anh sẽ cảm thấy phiền phức. Mới không bao lâu mà cô lại bắt đầu lộ ra dáng vẻ của kẻ háo sắc rồi.

Trong lúc Thích Niên đang suy nghĩ miên man, Kỷ Ngôn Tín đã dần mất kiên nhẫn. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, lại nhìn cô gái cúi đầu trước mặt, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác bất lực không thể làm gì.

“Đi thôi.” Anh quay người bước đi.

Thích Niên ngây ngốc, sững sờ đứng tại chỗ.

Vậy...vậy là xong rồi hả? Vậy là đồng ý, hay không đồng ý thế...

Kỷ Ngôn Tín đi tới cửa vẫn không thấy Thích Niên, bèn quay lại nhìn. Thích Niên còn đang rối rắm thì cảm thấy lạnh gáy, thế là cúi đầu chạy chầm chậm đuổi theo.

Sự không vui của Kỷ Ngôn Tín được thể hiện rất rõ ràng, anh đi từ cửa hàng xuống bãi đậu xe ngầm, bước chân vừa nhanh vừa ổn định. Thích Niên đi vài bước thì chạy một đoạn, đi vài bước...lại chạy một đoạn nữa. Đợi đến lúc tới bãi đậu xe đã mệt thở không ra hơi.

Cửa hàng cách nhà Thích Niên không xa, đi qua hai giao lộ, quẹo trái là đến.

Qua một giao lộ, thấy sắp về đến nhà thì Thích Niên mới vuốt vuốt ống tay áo bị mình vò cả buổi, nói một câu: “Xin lỗi.”

Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, không lên tiếng.

Sức lực của Thích Niên yếu đi vài phần: “Em xin lỗi...”

Đúng lúc đèn đỏ, Kỷ Ngôn Tín thắng xe dừng lại rồi quay đầu nhìn cô. Anh định nói gì đó, nhưng khi thấy hốc mắt cô hồng hồng lại nuốt trở vào, biến thành: “Được rồi.”

Thích Niên trừng mắt nhìn, vì mắt bị dụi hơi mạnh cho nên đau đau. Cô nghe thấy câu “được rồi” có vài phần thỏa hiệp của Kỷ Ngôn Tín, vẫn quyết định hỏi cho rõ: “Cho nên, thầy đồng ý?”

Kỷ Ngôn Tín đang định thả phanh, nghe vậy lại đạp mạnh xuống, dùng ánh mắt bất thiện liếc nhìn Thích Niên: “Đừng được voi đòi tiên.”

Thích Niên “À” một tiếng, trong lòng lại như đang bắn pháo hoa, sáng lạn vô cùng. Tốt quá, coi như là chấp nhận rồi. Cô vuốt vuốt mặt, híp mắt im lặng nở nụ cười.

——

Lúc Lưu Hạ nhận được điện thoại của Thích Niên, vừa đúng lúc cô nàng chen lên xe bus. Không biết sao cuối tuần mà lắm người thế, trên xe bus người đông như kiến.

Vừa qua trạm là lại có người lên.

Lưu Hạ đứng đó, khiếp sợ hỏi lại: “Cậu cậu cậu...đi Kỷ... không phải, đi đến nhà nam thần của cậu rồi hả? Cmn, không ngờ nha Thích Niên.”

Mới một buổi tối mà thôi, sao đột nhiên tiến triển nhanh dữ vậy?

Lưu Hạ còn không kịp phát biểu với tư cách quân sư để khen ngợi Thích Niên thì lại nghe cô nói: “Chiều nay chúng ta không cần đến nhà trưng bày đâu, chiều nay giáo sư Kỷ bay rồi, không tới xem triển lãm.”

Lưu Hạ như bị mắc xương ở cổ, ỉu xìu nói: “Cậu...cho mình leo cây à?”

Thích Niên trầm tư một lát: “Không leo cây đâu, tụi mình đi chỗ khác.”

Lúc này Lưu Hạ mới cảm thấy được an ủi, nếu như Thích Niên dám nói không đi, cô nàng cam đoan, thứ hai đi học nhất định sẽ bóp chết Thích Niên!

***

Kỷ Ngôn Tín đi công tác rồi.

Lưu Hạ xem hết tin tình báo, sau đó mới phổ cập cho Thích Niên: “Thầy Kỷ đi tham gia hội nghị giao lưu rồi, chậc chậc chậc, lần này tinh anh tụ hội, làm cho đám cẩu hóa sinh chúng mình thèm quá chừng.”

Đối với mấy cái này, Thích Niên không biết, cũng không có hứng thú gì lớn. Điều duy nhất cô để ý chính là, Kỷ Ngôn Tín đi công tác bao lâu, đã bao lâu cô không gặp anh.

Nửa tháng nay đều do thầy Thẩm dạy thay.

Với tư cách là người khoa văn, Thích Niên lại học chung phòng với các tinh anh của viện hóa sinh, làm giáo sư Thẩm có hứng thú mãnh liệt. Biểu hiện của hứng thú này chính là, thỉnh thoảng lại ném ra một vấn đề cho Thích Niên. Mỗi lần nhìn cô cắn bút, vẻ mặt “không bằng thầy giết em đi” thì giáo sư Thẩm lại cười run râu, đúng là lão ngoan đồng.

Lưu Hạ nhìn thấy trong mắt, cảm thông trong lòng —— xem đấy, giáo sư Kỷ đâu có dễ theo đuổi như vậy?

Vừa qua một tuần, Thích Niên đã không muốn dậy sớm đi học nữa.

Thực tế là sau tiết Sương giáng*, thành phố Z ngày càng lạnh.

*Sương giáng: bắt đầu vào ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch. Xem wiki để biết thêm chi tiết.

Thích Niên lại trở về hàng ngũ ngủ nướng, mỗi buổi sáng thức dậy là một lần đấu tranh.

Sáng nay, lúc cô đang nằm trong chăn đấu tranh với ý thức. Điện thoại nhét dưới gối đột ngột vang lên, cô híp mắt lôi nó ra, không thèm nhìn gì cả mà trượt một cái rồi nghe luôn.

“Thích Niên?”

Xuyên qua điện thoại là âm thanh của đại dương truyền đến. Cơn buồn ngủ của Thích Niên lập tức tan thành mây khói, cô cuống quýt ngồi dậy, nhìn lại điện thoại —— đúng, đúng là Kỷ Ngôn Tín!

Cô nhìn chằm chằm cái tên Kỷ Ngôn Tín mất vài giây, sau đó hồi phục tinh thần: “Thầy, thầy Kỷ ạ?”

“Ừ.” Hành trình cả ngày khiến Kỷ Ngôn Tín có chút mệt mỏi, anh nằm vùi trên ghế salon, nghe âm thanh đầy sức sống ở đầu bên kia rồi nhắm mắt lại: “Có chuyện, tôi muốn...làm phiền em.”

——

Thích Niên xin nghỉ, nhanh chóng chạy đến cửa hàng thú cưng chỗ Thất Bảo.

Người nuôi đã đứng đợi ở cửa, lúc đưa cô đi gặp Thất Bảo thì nói ngắn gọn tình hình của nó cho cô biết.

Những điều này, Kỷ Ngôn Tín đã nói kĩ với cô rồi. Hiện tại, biểu hiện của Thất Bảo rất không nghe lời. Bị gửi nuôi ở đây cả tuần lễ, cảm xúc của nó trở nên bất an, nôn nóng. Người nuôi thử vài cách nhưng vẫn không thể cải thiện tình huống. Mãi đến hai ngày trước, Thất Bảo bắt đầu không ăn uống gì, người nuôi chỉ có thể gọi điện cho Kỷ Ngôn Tín.

Phương thức xử lí duy nhất chính là, Thích Niên đưa Thất Bảo về nhà nuôi.

Thích Niên không dám đưa nó về nhà, chỉ có thể dẫn nó tới phòng trọ gần trường. Vừa vào phòng, Thất Bảo luôn tỏ ra mệt mỏi bắt đầu run người vẩy lông, ngửi đông ngửi tây, đi dạo xung quanh một vòng. Thích Niên đưa cái bô của Thất Bảo lên ban công, dẫn Thất Bảo đi ngửi ngửi mùi của mình, lại đi lấy thức ăn cho nó. Sợ nó không ăn không uống gì như trước, Thích Niên chỉ đổ trước một ít, rót sữa bò vào rồi cho thêm kem dinh dưỡng của người nuôi đưa.

Thất Bảo ngửi thấy mùi thơm bèn vẫy vẫy đuôi chạy tới, cái mũi khô rang vì không ăn không uống cọ cọ tay Thích Niên. Khi cô đẩy đĩa đồ ăn đến trước mặt, nó cúi xuống bắt đầu ăn.

Cái dáng ăn như hổ đói kia lại làm Thích Niên có một suy nghĩ kì quái... Sao cô cảm thấy Thất Bảo cố ý nhỉ?

Hầu hạ Thất Bảo xong, Thích Niên mới nhớ phải gọi điện thoại cho Kỷ Ngôn Tín.

Suy nghĩ hết trong đầu rồi.... sợ mình quên, cô lại lấy giấy ghi ý chính vào. Làm xong, cô vuốt vuốt Thất Bảo đang nằm phơi nắng bên chân rồi mới cầm điện thoại gọi cho Kỷ Ngôn Tín.

Kỷ Ngôn Tín còn chưa ngủ, đang mở máy tính để xử lí email.

Âm thanh quấy nhiễu vang lên, chính là chiếc điện thoại đang để bên cạnh. Tầm mắt của anh từ màn hình máy tính dời qua điện thoại, thấy hai chữ “Thích Niên” thì cầm lên nghe.

“Thầy Kỷ.”

Tuy rất lâu trước đó, Thích Niên đã muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không có can đảm. Mãi đến hôm nay, vì Thất Bảo, lần đầu tiên cô mới có dũng khí này.

Nghe thấy tiếng hít thở của anh ở đầu bên kia, đột nhiên Thích Niên hơi hồi hộp. Cô mở to miệng, đọc theo giấy ghi chép: “Em đã đón Thất Bảo về, người nuôi cũng đã kiểm tra, sức khỏe không có vấn đề gì. Đồ ăn của Thất Bảo, đồ chơi, đồ dùng hằng ngày em cũng mang về rồi. Vừa cho Thất Bảo ăn cơm...ăn uống vẫn bình thường, không có tuyệt thực như trước, cũng không có nôn mửa, nhưng mà canxi sụn cá mập người nuôi nói phải đợi Thất Bảo hồi phục mới cho nó ăn, rồi còn...”

Thích Niên nghiêng đầu, dùng bả vai kẹp điện thoại và lật giấy ghi chép.

Kỷ Ngôn Tín nghe Thích Niên báo cáo tình hình của Thất Bảo y như đọc luận văn thì nghĩ, cô bé này đang lật giấy, không phải còn muốn nói gì nữa chứ...

Ban đêm ở khách sạn rất yên tĩnh. Ngoại trừ giọng nói của Thích Niên thì chỉ có tiếng kêu nho nhỏ khi laptop chạy.

Sự mệt mỏi như được quét sạch, Kỷ Ngôn Tín tựa lưng vào thành ghế.

Từ đây có thể nhìn thấy mảnh trăng khuyết ngoài cửa sổ, ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo và không có sao.

Thích Niên nói đến khô cả miệng, xác định mình không nói thiếu cái gì thì mới bưng nước lên uống: “Thầy Kỷ, thầy không cần lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho Thất Bảo!”

Kỷ Ngôn Tín thu hồi ánh mắt, nhìn hòm mail mới tới... Giáo sư Thẩm gửi tới một bài kiểm tra. Hai ngày trước, giáo sư Thẩm mở một đợt kiểm tra, Thích Niên bất hạnh cũng tham gia. Nhưng chỉ có bài kiểm tra của cô mới bị giáo sư Thẩm, ừm...tiện tay chia sẻ cho Kỷ Ngôn Tín.

Nói thật...vô cùng thê thảm.

Kỷ Ngôn Tín đọc lướt qua như gió, nhếch môi: “Tôi không lo lắng.”

Thích Niên còn đang chuẩn bị một đống câu....lại bị một câu “không lo lắng” của anh làm rối loạn, ngẩn ngơ.

Không, không lo lắng à...

Không đợi cô hiểu ra đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Ngôn Tín: “Thất Bảo, làm phiền em rồi.”

Đầu óc Thích Niên như quắn lại, nói năng không lưu loát nữa. Sau khi vuốt thẳng đầu lưỡi, Thích Niên mới ngại ngùng trả lời: “Không phiền, không phiền chút nào.”

Cúp điện thoại.

Thích Niên trùm chăn lăn qua lăn lại hai vòng, chưa hết, cô nhảy xuống giường ôm Thất Bảo hôn hai cái: “Đại công thần!”

Thất Bảo bị cô đè trên mặt đất nâng móng vuốt lên che mắt, trong cổ họng còn phát ra tiếng nức nở.

Một phút đồng hồ sau.

Thất Tể lặn mất lâu nay đăng trạng thái lên weibo.

Đám fans ngao ngao kêu gào, mở ra xem ——

Thất Tể: Dẫn chó của nam thần về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.