Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Nghĩ đến việc hôm nay được vào phòng thí nghiệm, khi đồng hồ còn chưa báo thức thì Thích Niên đã tỉnh, nằm trên giường trợn mắt ngây ngốc một hồi mới bò dậy.

Thành phố Z đang vào cuối thu, mấy ngày nay nếu không âm u thì cũng đổ mưa nhỏ.

Đầu hành lang của phòng thí nghiệm bị mưa tạt ướt, Thích Niên bước vào rồi lắc lắc nước đọng bên trên cây dù. Ra vào phòng thí nghiệm cũng có giới hạn, hôm nay tuy là thứ hai nhưng rất vắng người. Cô giậm chân, tránh chỗ đầu gió rồi đứng trên bậc thang. Bàn tay đông cứng vì lạnh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kỷ Ngôn Tín.

Trong lúc chờ nhận máy, cô vịn tay lên thành cầu thang rồi nhìn ra bên ngoài... Lần đầu đến phòng thí nghiệm tìm Lý Việt và Lưu Hạ, cô thấy cậu đội mưa chạy đến đây mà. Sao giờ chẳng thấy gì hết.

Điện thoại Kỷ Ngôn Tín đang cầm trên tay không ngừng rung lên, anh đứng trên lầu nhìn xuống thì thấy Thích Niên mặc áo khoác hồng, đứng đó ngó qua ngó lại. Anh tắt máy, gọi cô: “Thích Niên.”

Thích Niên đứng dưới lầu ngẩng đầu lên, vừa vui mừng vừa bất ngờ.

Kỷ Ngôn Tín vẫy tay: “Lên đây đi.”

Bởi vì trời đang mưa, trong hành lang hơi tối. Anh cúi đầu, cho nên Thích Niên không thấy rõ mặt mũi của anh, chỉ có thể thấy được đôi mắt sáng ngời kia. Cô vội vàng trả lời rồi chạy hai ba bậc một lần.

Kỷ Ngôn Tín vẫn đứng ở đó đợi cô, một tay đút vào túi quần, một tay cầm di động. Không biết là ai nhắn tin tới, màn hình vụt sáng nhưng lại bị anh tắt đi, sau đó thả vào trong túi áo. Đợi Thích Niên đứng trước mặt anh, cô mới nhận ra ánh mắt của anh hiện lên vài phần mệt mỏi. Anh vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, chỉ khác là khoác thêm một chiếc áo khoác trắng bên ngoài, ngẫm lại, chắc là tối qua anh ở đây cả đêm...

Dáng vẻ lười biếng như vậy, đúng thật không nhìn ra, đây là người khó gần ngày thường.

“Vào với tôi.” Kỷ Ngôn Tín quay người, dẫn đầu đi vào phòng thí nghiệm.

Cảm giác khác hẳn lần đến tìm Lý Việt và Lưu Hạ, đi theo sau lưng Kỷ Ngôn Tín, cảm giác giống như...bước từng bước vào thế giới của anh.

Khụ... Được rồi, không cần nhắc nhở cô, cô biết là do mình suy nghĩ nhiều.

Khu sinh hoạt của phòng thí nghiệm vẫn lộn xộn như vậy.

Kỷ Ngôn Tín dừng trước bàn Lưu Hạ, không nói gì mà chỉ hất cằm ra hiệu cho cô bỏ đồ xuống đó. Thích Niên lập tức hiểu ý, đặt balo xuống rồi lấy bút vẽ và giấy ra. Nghĩ nghĩ, cô lại mở ngăn trong cùng, lấy một hộp sữa đưa cho anh: “Thầy Kỷ, cho thầy nè.”

Kỷ Ngôn Tín dừng mắt trên hộp sữa trong tay cô.

Thích Niên hơi lo lắng, sợ bị anh từ chối cho nên hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dường như sợ nhìn thấy phán quyết trong đó.

“Tôi không thích uống đồ ngọt.”

Giọng nói của Kỷ Ngôn Tín rất nhẹ, tựa như đang cố gắng đè thấp. Thích Niên nhắm mắt lại, rối rắm: quả nhiên là muốn từ chối à?

Kết quả, sau một khắc, anh đưa tay ra nhận.

Đầu ngón tay ấm áp lướt qua tay cô, hộp sữa bị lấy đi, sau đó cô bỗng mở choàng mắt. Kỷ Ngôn Tín cầm hộp sữa, nhìn cô: “Nhưng mà, cám ơn.” Vẫn là giọng nói trầm thấp đó, có chút khàn khàn, có chút từ tính chỉ đàn ông trưởng thành mới có.

Lúc này Thích Niên mới hoàn hồn và rút tay về, lặng lẽ vòng ra sau lưng rồi nắm chặt ngón tay đã bị anh chạm vào. Da thịt chỗ đó nóng bỏng như muốn tóe lửa, làm cơ thể cô bị hâm nóng lên.

——

Khi Kỷ Ngôn Tín dẫn Thích Niên xuất hiện trong phòng thí nghiệm, phòng học vốn chỉ có âm thanh trao đổi nho nhỏ, giờ lập tức lặng ngắt như tờ.

Người đeo khẩu trang, người mang mắt kính, người đang quan sát số liệu, mười mấy con người ăn mặc chỉnh tề đồng loạt đưa mắt nhìn Thích Niên.

Đối với Thích Niên, nhóm học sinh giỏi bọn họ cũng chẳng còn xa lạ gì.

Từ đầu dùng thân phận bạn thân của Lưu Hạ xuất hiện tại hội trường giúp đỡ trang trí, sau đó xuất hiện trong phòng học của viện hóa sinh nghe giảng, tận đến hôm nay, lại đứng ở đây. Nếu như mấy lần trước còn có thể xem nhẹ, vậy lúc này, bọn họ phải để ý Thích Niên lần nữa.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thích Niên trở nên căng thẳng, nhưng thấy Kỷ Ngôn Tín không định giới thiệu thì hắng giọng một cái rồi nói: “Mình đến đây để vẽ...”

Lưu Hạ xém chút cười ra tiếng.

Bây giờ người nào của viện hóa sinh chẳng biết là cô đến có mục đích, vẽ tranh...cũng chỉ là cái cớ để lừa người ngoài thôi, còn dám nói vậy nữa.

Vừa nói dứt lời, một giọng nam “À” kéo dài, hỏi đểu một câu: “Đến vẽ chân dung cho giáo sư của chúng tôi à?”

Lưu Hạ không nhịn nổi, là người đầu tiên cười ra tiếng. Đã có lần một thì có lần hai, dần dần mọi người đều cười ầm lên. Tuy không có ác ý, nhưng vẫn làm Thích Niên đỏ mặt tía tai. Cô yên lặng siết chặt bút vẽ, bối rối liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín.

Kỷ Ngôn Tín nãy giờ vẫn không nói gì, chợt quét mắt nhìn cậu sinh viên kia rồi chỉ thẳng mặt: “Thùng ly tâm sẽ do em phụ trách dọn rửa, một lần rửa là mười lần nước máy mười lần nước ion.” Chiêu giết gà dọa khỉ này quả nhiên rất hữu hiệu, cả đám đang cười đùa bỗng im bặt ngay lập tức, nam sinh thích nói giỡn kia rên lên, biết thế thì chẳng làm.

Kỷ Ngôn Tín ngước đôi mắt hẹp dài đen láy, nhẹ nhàng nói: “Còn vấn đề gì không?”

Không một tiếng động.

Kỷ Ngôn Tín muốn hướng dẫn mọi người làm thí nghiệm, cho nên chỉ đưa Thích Niên đi dạo một vòng, giới thiệu dụng cụ và cách dùng rồi sắp xếp cho cô ngồi một chỗ, sau đó không để ý cô nữa.

Thích Niên cũng vui vẻ ngồi đợi một mình.

Bắt đầu từ lúc anh giúp cô giải vây khi nãy, trái tim của Thích Niên vẫn đập mạnh không ngừng, làm cô hết sức lúng túng. Nếu như lại ở bên cạnh anh...

Thích Niên len lén nhìn người đàn ông đang xoay qua xem kính hiển vi gần đó. Cô phồng miệng thở ra một hơi, giơ tay quạt quạt mặt mình không ngừng —— phù, nóng quá! Nóng quá!

Đến giờ cơm, người trong phòng thí nghiệm lục đục đi hết, chỉ còn Lý Việt ở lại trực ban và quan sát đĩa nuôi cấy.

Tối qua Kỷ Ngôn Tín không về nhà, cho nên hơi nhớ Thất Bảo, việc vừa kết thúc là đi ngay, lúc cởi áo khoác đến khuỷu tay mới nhớ tới Thích Niên. Anh quay lại thì thấy cô còn chưa đi, vẫn ngồi ở chỗ bàn giáo viên của anh, nằm sấp một cách lười biếng. Thích Niên lấy mu bàn tay chống cằm, đầu lắc qua lắc lại, đang cầm bút vẽ cái gì đấy.

Bàn giáo viên dựa vào vách tường, cho nên hơi tối. Tư thế ngồi của cô không chuẩn, tóc rũ xuống che một bên mặt, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài cong cong, các đốt ngón tay hơi xanh lên, dường như đã vẽ khá lâu rồi. Anh yên lặng đến gần đứng sau lưng cô, khi Thích Niên nhấc bút lên, anh thấy trên giấy là các khay đựng ống nghiệm xếp thẳng hàng.

Kỷ Ngôn Tín nhìn một hồi mới cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, hấp dẫn sự chú ý của cô.

Quả nhiên, Thích Niên ngẩng đầu lên, sự mơ màng nơi đáy mắt vẫn còn đó, bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Kỷ Ngôn Tín giắt áo khoác lên giá treo: “Đi thôi.”

Lúc này Thích Niên mới phát hiện, cả phòng thí nghiệm chẳng còn ai. Tối hôm qua ngủ không ngon, sáng lại dậy sớm, cho nên đầu óc của cô cứ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không chú ý mọi người đi lúc nào. Thích Niên vội vàng thu dọn đồ đạc, đi theo Kỷ Ngôn Tín ra khỏi phòng thí nghiệm.

Một trận gió lạnh thổi vào hành lang, Thích Niên rụt cổ, vô thức kéo áo khoác lại: “Thầy Kỷ.”

Kỷ Ngôn Tín đằng trước cũng dừng lại, quay người nhìn cô. Thích Niên chỉ cảm thấy anh đi nhanh quá, giờ anh đột nhiên đứng im thì cô lại sững sờ, ngây ngốc nhìn anh.

“Tiết thí nghiệm lần sau em tự đến.” Anh đi chầm chậm đợi cô theo kịp: “Bình thường tôi đều ở đây, cho nên không cần gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn hỏi tôi.”

Thích Niên gật đầu: “Dạ.”

“Mỗi lần làm thí nghiệm đều rất lâu, em không cần phối hợp với thời gian của họ, tự mình làm chủ. Nhưng trước khi đi thì phải nói với tôi hoặc Lưu Hạ một tiếng.” Anh liếc nhìn cô: “Các điều cấm của phòng thí nghiệm đều rõ hết rồi chứ?”

Thích Niên tiếp tục gật đầu: “Rõ rồi ạ.”

Cô sợ quên cho nên copy ra tận mười bản để dán lên bàn...

Nói mấy câu thì đã tới lầu một. Đứng ở đầu hành lang, Thích Niên mới nhận ra, mưa nhỏ tí tách đã trở thành mưa to tầm tã. Bầu trời âm u không ánh nắng, giữa trời đất này, dường như chỉ còn lại âm thanh của tiếng mưa rơi.

Mưa to như trút nước.

Kỷ Ngôn Tín nhìn cô, nhướng mi: “Dù đâu?”

Thích Niên sờ sờ balo rồi quýnh lên: “Hình như...để quên ở ngoài phòng thí nghiệm rồi.” Vừa rồi vì sợ đưa vào làm ướt sàn nhà, cho nên cô đã dựng cây dù ở ngoài tường. Cô gãi gãi đầu, xấu hổ chỉ tay lên lầu: “Em quay lại lấy dù. Thầy Kỷ, tạm biệt.”

Kỷ Ngôn Tín gật đầu, bung dù đi. Vừa đi vài bước thì anh nhớ đến cái gì, bèn quay lại gọi cô: “Thích Niên.” Âm thanh ấy không còn trầm thấp khàn khàn như lúc sáng sớm, mà giống cây cối bị trận mưa này tưới tắm, có vẻ trơn tru ướt át.

Thích Niên đứng trên bậc thang, quay người nhìn anh.

Anh đứng đó, mưa rơi xuống mặt dù phát ra tiếng vang nặng nề. Bọt nước chảy xuôi theo khung dù, nhỏ xuống bên chân anh. Không biết sao giọng nói của anh lại hơi khàn khàn: “Mì trường thọ...”

Mới nói mấy chữ thì dừng lại. Tay phải nắm thành đấm, đặt hờ lên môi rồi ho khan vài tiếng: “Em có thể tra baidu. Để đề phòng thì hãy làm thử mấy lần trước khi tặng người khác.”

Thích Niên vẫn đang sững sờ.

Tối hôm qua anh còn không vui hỏi cô, có biết một thành ngữ gọi là được voi đòi tiên không...

...

Nhưng bây giờ, sao lại giống như đang dung túng cho cô được voi đòi tiên vậy?

Thích Niên bị hai chữ “dung túng” của mình làm cho hết hồn, vô thức phủ nhận trong lòng —— không thể nào!

Có một học trò của Kỷ Ngôn Tín đi ngang qua, chào hỏi anh: “Thầy Kỷ.”

Kỷ Ngôn Tín gật đầu, sự lạnh lẽo giữa lông mày giống như cái lạnh buốt của mưa. Anh quay người, cầm dù rảo bước trong màn mưa. Không hề nhận ra, hành động tùy ý này của anh, đã khuấy động tâm tư Thích Niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.