Tàu điện ngầm vang lên âm thanh nhắc nhở đã đến trạm, Kỷ Ngôn Tín mở mắt ra nhìn tên trạm, còn hai trạm nữa. Anh bóp bóp mi tâm, tiếp tục nhắm mắt.
Càng đi xa, hành khách trên tàu càng ít dần.
Kỷ Thu nhìn biển quảng cáo, từ vài ngày trước thì quảng cáo trên tuyến xe số bảy hầu như đổi hết thành đếm ngược ba mươi ngày đến buổi kí tên của Lộ Thanh Vũ.
“Không phải là Thất Tể ư...” Kỷ Thu chống cằm.
Hai năm nay Lộ Thanh Vũ đột nhiên trở thành đại thần truyện tranh, lên tạp chí liên tục, mở các buổi kí tên lưu động khắp nơi, các buổi fan meeting,...
Lúc Kỷ Thu vừa biết đến truyện tranh thì cũng mê mẩn Lộ Thanh Vũ một thời gian. Mỗi ngày đều ôm weibo xem cô ta và Thất Tể ân ân ái ái, bị Kỷ lão gia nhắc không ít lần. Nhưng người và vật không còn nữa, người mình từng say mê đã trở thành quá khứ từ lâu.
Tàu điện ngầm đến trạm, Kỷ Thu theo Kỷ Ngôn Tín xuống xe.
Mưa đã tạnh, mặt đất vẫn còn ướt nước. Kỷ Thu cầm cây dù, nhìn từ trên cầu vượt xuống, cảm thấy kì lạ: “Anh họ, sao hôm nay anh không lái xe tới?”
Kỷ Ngôn Tín lạnh nhạt trả lời: “Im lặng một chút.”
Kỷ Thu “Dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám làm bừa nữa.
Hôm nay là ngày Kỷ lão gia kiểm tra sức khỏe định kì hàng năm, thông thường thì đều do Kỷ Ngôn Tín lái xe đưa Kỷ lão gia và Kỷ Vinh đi bệnh viện. Kỷ Vinh chỉ về nước có một ngày, một đống công việc còn dồn ở đấy, ngày hôm sau lại phải bay về Mỹ.
Buổi chiều anh tới đón Kỷ Thu, đợi ăn cơm tối xong lại để cô bé về trường.
Sau khi đưa Kỷ lão gia và Kỷ Vinh về nhà họ Kỷ, Kỷ Ngôn Tín đưa xe đi bảo dưỡng, hiếm khi mới ngồi tàu điện một chuyến và gặp được Thích Niên.
Vừa về đến nhà, chờ xe dừng lại hẳn thì Kỷ Thu chạy nhanh đi mách tội. Kỷ lão gia đang tự mình xuống bếp làm món tủ thì bị cháu gái chạy tới tủi thân tố cáo, thế là lập tức trừng mắt lên, bênh Kỷ Thu: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi, lại dám đối xử với con như vậy!”
Vẻ mặt Kỷ Thu đầy đắc ý: “Dạ phải. Con bị dọa đến nỗi không dám nói gì luôn...”
“Đợi tối nay để chú con xử lí nó.”
Kỷ Thu lập tức vui mừng.
Kết quả, vừa quay đầu lại, Kỷ Ngôn Tín đã đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô bé, cười như không cười hỏi: “Học được cách mách lẻo rồi hả?”
...
Đương nhiên là, Kỷ Thu bị trừng phạt nghiêm khắc một trận. Mãi đến trước giờ cơm chiều vẫn còn phải khóc lóc làm bài thi ở thư phòng.
Kỷ Vinh nghe nói vậy thì hỏi: “Hôm nay tâm trạng không tốt à?”
Kỷ Ngôn Tín không thèm ngước lên, chỉ trả lời: “Rất tốt.”
Xem ra là vô cùng không tốt...
Kỷ Thu vùi đầu cố gắng chăm chú ăn cơm. Kỷ Vinh cũng không hỏi nữa mà an ủi Kỷ Thu một chút rồi đổi chủ đề: “Lần này mẹ con không đi được nên không về. Nhưng chuyện của con vẫn không quên đâu, bà ấy hỏi con lúc nào mới có bạn gái?”
Kỷ Ngôn Tín đang vươn đũa ra thì khựng lại: “Trước mắt chưa tính tới chuyện này.”
Kỷ Thu là chuyên gia phá đám, chỉ chờ có thế bèn ngẩng đầu lên, chen vào một câu: “Vậy chị Thích thì sao?”
...
Cả đêm nay, Thích Niên không thể ngồi yên.
Hùng hổ khí thế hỏi “Kỷ Ngôn Tín, em có thể theo đuổi thầy được không”, hỏi xong thì thoải mái, mà thoải mái xong lại làm cho Thích Niên muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Trước khi đi ngủ uống hết ba ly sữa bò, ngoại trừ liên tục chạy vào wc thì cô chẳng có chút xíu buồn ngủ nào. Cô lo sẽ bị Kỷ Ngôn Tín từ chối, lo sẽ bị đuổi học, mất ngủ cả đêm, mãi đến khi mặt trời ló dạng mới mệt mỏi thiếp đi.
Lưu Hạ đụng phải Thích Niên ở cửa phòng học, lắp bắp kinh hãi: “Tối qua cậu đi ăn trộm hả?”
Vẻ mặt Thích Niên uể oải: “Mất ngủ...”
Lưu Hạ cười rộ lên, kéo cô ngồi xuống, đưa sữa bò của mình mới được Lý Việt hâm nóng cho Thích Niên: “Uống một ngụm sữa nóng đi, đợi lát nữa nghênh đón cậu sẽ là một thầy Kỷ lạnh lẽo như mùa đông.”
Thích Niên muốn giả bộ cười lạnh không quan tâm, sau đó vỗ bàn nói: “Mình mà sợ à!”
Nhưng ý nghĩ này mới trào ra khỏi ngực đã bị cô đè lại, cần gì mất mặt thế...
Tiếng chuông vừa vang lên, Kỷ Ngôn Tín cầm sách đi vào. Lớp học đang ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh. Tim Thích Niên cũng đập chậm nửa nhịp, vô thức rụt người xuống để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Theo thói quen, Kỷ Ngôn Tín quét mắt một vòng để ghi nhớ. Lúc nhìn tới Thích Niên, anh không hề dừng lại mà chỉ lướt qua.
Lưu Hạ cũng cảm thấy ngực bị kéo căng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu còn chuyện gì giấu mình không? Mình cảm thấy hôm qua cậu đã làm thầy Kỷ bực mình rồi...”
Thích Niên không hiểu: “Làm bực mình?”
“Lúc thầy Kỷ càng bình tĩnh thì đã nói lên...” Lưu Hạ không nói nữa nhưng Thích Niên vẫn hiểu được, cô yên lặng nuốt nước miếng, vẻ mặt bi tráng.
Quả nhiên, Kỷ Ngôn Tín giống như cố ý làm khó dễ cô, vừa nêu câu hỏi rồi kêu tên cô.
“Bạn ngồi ở hàng thứ ba, không mang sách giáo khoa, đứng lên trả lời.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Thích Niên đang giả chết.
“Bạn ngồi ở giữa hàng thứ bảy từ dưới đếm lên, mời đứng lên trả lời.”
Các sinh viên hào hứng nhìn một vòng, ánh mắt lại rơi lên người Thích Niên đang cắn bút mếu máo.
“Hàng dọc thứ...”
Đến cuối cùng, Lưu Hạ vô cùng đồng cảm nhìn Thích Niên.
Kỷ Ngôn Tín không vui: “Tại sao lại là em?”
Thích Niên: “...” Cô cũng muốn biết!
Sau khi tan học, Thích Niên dĩ nhiên bị bắt lên văn phòng Kỷ Ngôn Tín.
Bước vào đây lần nữa, Thích Niên rất tự giác đứng trước bàn, cúi thấp đầu chắp hai tay trước bụng, dáng vẻ biết lỗi chuẩn không cần chỉnh. Nhưng hiển nhiên, Kỷ Ngôn Tín bắt người đến đây thì cũng không phải để xem cô đứng phạt.
Trà pha từ sáng đã nguội, nhưng Kỷ Ngôn Tín cũng không quan tâm, bưng lên nhấp mấy ngụm cho nhuận giọng. Nước trà màu xanh lục bích vẫn còn mùi hương nhè nhẹ lan trong không khí, nếu không ngửi kĩ thì sẽ hoàn toàn không nhận ra. Uống xong ly trà, anh làm như vừa mới thấy Thích Niên đứng đó, chỉ vào chiếc ghế đằng sau cô: “Ngồi đi.”
Thích Niên kiên định lắc đầu: “Thầy Kỷ, thầy nói đi, em đứng nghe được rồi.”
Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, không nói gì mà chỉ gật đầu, bày tỏ sao cũng được.
Nhưng rất nhanh, Thích Niên đã hối hận...
Anh gạt Thích Niên qua một bên để viết luận văn.
Lúc Kỷ Ngôn Tín tra cứu tài liệu sẽ đi tới giá sách tìm sách. Trong văn phòng của anh có một giá sách chuyên môn, toàn sách gốc, sách dịch, được phân loại và sắp xếp gọn gàng. Lúc này anh hơi dựa vào giá sách, ngón tay thon dài cầm gáy sách, tiếng ma sát giữa ngón tay và trang giấy càng tô điểm cho sự yên tĩnh.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất.
Anh lại giống như không cảm thấy sự chói mắt của ánh mặt trời, vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách. Sườn mặt bị hai luồng ánh sáng chiếu vào, nhuộm ra một sự dịu dàng mà thường ngày không có.
Thích Niên suýt chút là mê mẩn. Cô chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy.
Người đang chăm chú đọc sách đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn lén bị bắt quả tang, Thích Niên lập tức quýnh lên. Cô nhìn sang chỗ khác như giấu giếm, nhìn đông nhìn tây, chỉ không nhìn vào mặt anh. Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên xem đồng hồ, cảm thấy được rồi thì mới cất sách đi: “Xem ra, em cũng không nghiêm túc tự kiểm điểm nhỉ.”
Nói bậy!
Thích Niên cắn môi, chỉ vừa thất thần là đã bị bắt gặp!
Kỷ Ngôn Tín cũng không quan tâm đến câu trả lời, anh cất sách lại vị trí cũ rồi thong thả đi đến trước mặt cô. Dáng người anh cao hơn Thích Niên rất nhiều, đứng gần lại khiến cô có áp lực hơn, mài ý chí của cô mất hơn phân nửa.
“Tôi không giỏi giải quyết những vấn đề như thế này, nhưng bình thường, tôi chỉ có một cách làm duy nhất.” Anh nói nhẹ nhàng chầm chậm: “Bóp chết không chừa lại chút hi vọng nào.”
Giọng điệu lạnh lẽo làm tim Thích Niên như run lên, ớn lạnh sau lưng.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi?” Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên đã đói bụng đến nỗi phản ứng chậm chạp, một lúc mới trả lời được: “Dạ 23.”
Ít hơn anh năm tuổi...
“Trước đây có yêu đương gì không?” Anh tiếp tục hỏi.
Thích Niên vội vàng lắc đầu: “Không có, ngay cả thích cũng không thích ai, thầy là người đầu tiên đó.”
Câu nói này...như đang tỏ tình vậy.
Kỷ Ngôn Tín hơi giật mình, bị câu trả lời của cô làm cho bất ngờ. Anh lạnh lùng nhìn cô: “Chưa từng yêu đương mà muốn theo đuổi tôi?”
Thích Niên “Ồ” một cái, hơi mờ mịt: “Phải có kinh nghiệm yêu đương mới được theo đuổi thầy à?”
Kỷ Ngôn Tín: “...”
Anh im lặng không nói làm Thích Niên hoảng sợ. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, nhỏ giọng xin lỗi: “Em xin lỗi, thầy Kỷ thầy nói tiếp đi.”
Tính nhẫn nại của Kỷ Ngôn Tín cũng không tốt lắm, chỉ nói vài câu thôi mà anh đã không còn kiên nhẫn với đề tài này nữa, bèn nhanh chóng chấm dứt: “Tôi không có hứng thú với tình yêu thầy trò, nghe thấy chưa?”
Thích Niên rất thích anh nói ba chữ “nghe thấy chưa” này, dù ngắn gọn nhưng lại có thể nhận ra sự dịu dàng ở cuối câu, giống như được đối đãi như Thất Bảo. Tuy biết rằng đây chỉ là do âm tiết, chứ không phải anh thật sự dịu dàng. Mà mấy chữ đứng trước kia cô không thích tẹo nào.
Thích Niên cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Em cũng không nghĩ có thể theo đuổi thầy ngay được...”
Cô vẫn phải mưa dầm thấm lâu mà... Khi đó cô tốt nghiệp rồi và anh vẫn tiếp tục làm giáo sư đại học, thật tuyệt!
Kỷ Ngôn Tín không nghe rõ: “Em nói cái gì?”
Thích Niên chột dạ lắc đầu: “Không có... Không có gì.” Dứt lời, cô lại lật lọng, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh: “Em có thể nói không?”
Nét mặt của cô không giống nói chuyện đàng hoàng, anh đã nói rõ như vậy mà cô lại tai trái qua tai phải, hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng, sau khi nhìn nhau một cái, Kỷ Ngôn Tín thỏa hiệp: “Nói đi.”
Thích Niên cười tủm tỉm, cong cong khóe mắt: “Thầy không thích uống sữa ngọt, vậy thầy thích sữa bò nguyên chất ạ? Hay là sữa chua?” Cô gõ đầu rồi lại bổ sung: “Hay là ngày mai em đem cho thầy đồ uống và đồ ăn sáng thầy thích nha?”
Kỷ Ngôn Tín im lặng.
Giữa lông mày như cất giấu băng tuyết của Bắc Cực, nhìn chằm chằm cô.
Tiếng nói của Thích Niên càng ngày càng nhỏ: “Vậy là thầy đồng ý cho em theo đuổi rồi phải không...”