Núi Đông Ly nằm ở hướng bắc thành phố Z, cách trung tâm khoảng một tiếng đi xe. Nơi đó núi non nhấp nhô, lại sát biển, như một bức bình phong che chắn của tự nhiên. Hồi xưa dãy núi này không có tên, Đông Ly cũng chỉ là một dãy núi trong một ngọn núi mà thôi. Sau này mới được đặt thành núi Đông Ly, lấy từ: “Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn.” Tương truyền từ thời xưa, có một bọn cướp chiếm núi làm sào huyệt, rồi chiếm được núi Đông Ly. Chúng ỷ vào ưu thế hiểm trở, dựa biển của ngọn núi này mà hoành hành vài năm.
Lúc Thích Niên còn nhỏ, thường xuyên bị ba Thích mẹ Thích hù dọa: “Không ngoan ngoãn ăn cơm thì sẽ bị bọn cướp bắt đi đấy.”
Nhưng nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên cô tới nơi đã uy hiếp mình lâu nay.
Lúc sắp đến chân núi, Kỷ Ngôn Tín đánh tan sự im lặng trong xe, hỏi: “Đi xuống nữa thì tới cầu lớn*. Bây giờ vẫn có sớm, có muốn đi hóng gió không?”
*Nguyên văn là khóa hải đại kiều, là cầu lớn bắc qua sông. Giống cầu Mỹ Thuận, cầu Sài Gòn...
Thiệu Túy đang chợp mắt bỗng mở mắt ra, ngờ vực: “Cầu kia không phải mới xây được hai phần ba thôi à?”
“Có giấy thông hành thì không sao.” Kỷ Ngôn Tín lạnh nhạt trả lời.
Thế nên, xe không dừng ở chân núi Đông Ly mà tiếp tục chạy về phía trước. Chạy qua mấy khúc cua, nhìn xa xa là có thể thấy đường chân trời không điểm cuối. Đến trạm, Kỷ Ngôn Tín đưa giấy thông hành đã chuẩn bị sẵn cho nhân viên công tác, đăng kí xong là đi.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Thu ngắm biển xanh ở núi Đông Ly, cô bé không để ý gió lớn, cứ mở cửa sổ ra. Gió biển mang theo vị tanh tanh mặn mặn, mát mẻ, thổi tung mái tóc của Thích Niên. Thích Niên “Ấy...” một tiếng, vén tóc ra sau rồi nheo mắt hưởng thụ gió biển.
Thất Bảo vốn ngồi xổm ở giữa Thích Niên và Kỷ Thu, gió mạnh tràn vào làm lông nó bị thổi tung. Nó thử nhe răng, có lẽ cảm thấy không thể nào tỏ ra ưu nhã xinh đẹp nữa. Lông Thất Bảo bị gió thổi loạn, vì vậy nó gối đầu lên đùi Thích Niên, “gâu gâu” một cách ấm ức. Sau đó, nó còn giơ một chân lên che mắt.
Cây cầu đã xây xong hai phần ba, chiều dài rất được.
Kỷ Ngôn Tín cũng không đưa họ đi hết cây cầu, mà ra biển không bao xa thì tìm chỗ đậu xe rồi xuống xe nghỉ ngơi. Kỷ Thu vui vẻ nhất, chân vừa chạm đất đã chạy tới bãi đá ngầm, vừa chạy vừa kêu Thích Niên: “Chị Thích, chị tới đây nhanh lên.”
Đáng thương cho Thích Niên, ngồi xe một tiếng chân muốn nhũn ra, đi trên mấy cái hố đá lại chẳng có cảm giác an toàn. Ngay cả đi còn không vững, làm gì dám chạy nhanh...
Sau khi Kỷ Ngôn Tín đưa Thất Bảo đi “giải quyết” xong, Kỷ Thu đã dụ dỗ Thích Niên cởi giày ra, đi đến bãi đá ngầm ngâm chân cùng cô bé.
Chỗ này là vùng biển bán đảo, địa thế bằng phẳng, lại đang là thời gian thủy triều xuống cho nên đa phần diện tích của bãi cát đều ẩm ướt. Có lẽ cũng không ít người đến đây chơi, trên mặt đất còn dấu vết nướng đồ bằng than.
Thiệu Túy cũng không ngăn cản, híp mắt nhìn hai cô gái vừa nắm tay nhau vừa đi. Mãi đến khi nghe thấy âm thanh hà hơi hưng phấn của Thất Bảo, anh ta mới quay lại nhìn, rồi chỉ chỉ về phía bãi cát cười như lão hồ ly: “Mình cũng xuống đó xem một chút.”
Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời ấm áp phản chiếu làm mặt biển lấp lánh như điểm kim cương. Sóng xanh nhấp nhô, những điểm sáng bị đưa đẩy, chìm nổi lập lòe. Bãi cát hơi lạnh, do không có đá ngầm che chắn nên gió biển thổi mạnh.
Thích Niên mới đứng một lúc mà đã lạnh không chịu nổi, làm gì còn dám ngâm chân vào nước biển. Cảm nhận được sự ướt ướt dính dính của cát, Thích Niên chỉ muốn lên bờ đi giày vào ngay.
Nhưng mà, đi xuống thì dễ, nhưng đi lên lại không đơn giản như vậy.
Kỷ Thu đã bị Thiệu Túy xách đi xa, cô chưa bò được vài bước thì bỗng nhiên cứng đờ cả người, đứng bất động. Ngón chân truyền đến cảm giác đau như bị kim đâm, cô bước một bước để xem thử thì đụng đến miệng vết thương, đau đến quặn ruột làm cô lùi chân về, mặt mày trắng bệch. Thích Niên cúi đầu nhìn ngón chân của mình, không biết là bị cái gì cắt phải, máu tràn ra liên tục, mới một lát mà đã nhuộm đỏ cả ngón chân, nhìn thôi đã giật mình. Thích Niên lập tức choáng váng, cứng đơ không dám nhúc nhích.
Thất Bảo đột nhiên đứng lên, sủa gâu gâu một cách bất an. Tiếng kêu của nó hấp dẫn Kỷ Ngôn Tín đang ngồi quay lưng, anh ngoảnh người lại nhìn Thích Niên, đúng lúc chạm phải tầm mắt cô.
Một giây sau, cô nức nở gọi anh: “Thầy Kỷ.”
Kỷ Ngôn Tín nhíu mi, từ dáng đứng cứng ngắc mà nhìn về phía chân phải bị thương của cô, dưới bàn chân là một vũng đỏ tươi. Cô rụt chân lại nhưng không dám làm mạnh, rối rắm đứng ở nơi đó: “Em, em lên không được...”
“Đợi đấy.” Kỷ Ngôn Tín ra hiệu cho cô không nên cử động, rồi xoay người xoa đầu Thất Bảo: “Ngồi ở đây chờ tao.”
Thất Bảo vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau đó nó nghiêng đầu nhìn Kỷ Ngôn Tín, giơ chân trước toàn đất cát vỗ nhẹ lên bàn chân anh. Kỷ Ngôn Tín leo qua lan can, bước từng bước vừa nhanh vừa vững chắc tới bên cạnh cô. Thích Niên đã sợ muốn khóc, đôi mắt đẫm nước nhìn anh, giọng nói run rẩy: “Sao em cảm thấy...máu chảy không ngừng vậy?”
Kỷ Ngôn Tín đỡ lấy cô, giọng nói bất giác dịu dàng hơn: “Sợ cái gì, giơ chân lên để tôi xem.”
Bây giờ Thích Niên chẳng còn tâm tư nào mà để ý đến sự dịu dàng của anh, cô nghe lời giơ chân lên. Một tay Kỷ Ngôn Tín đỡ lấy cơ thể Thích Niên, cánh tay ấm áp còn lại cầm chặt mắt cá chân cô. Miệng vết thương bị máu che phủ cho nên không thấy được to nhỏ thế nào, phải mau chóng xử lí.
Anh vừa buông chân cô ra để đứng lên thì thấy mặt cô như sắp khóc đến nơi, bèn hỏi: “Đau lắm à?”
Thích Niên lắc đầu.
“Còn đi được nữa không?” Anh tiếp tục hỏi.
Thích Niên thử một chút rồi cắn môi, yếu ớt nói: “Em, em nhảy lò cò cũng được, có lẽ là được...”
Kỷ Ngôn Tín cười khẽ một tiếng, ra hiệu cho cô nhìn lên trên: “Em chắc chứ?”
Thích Niên ấp úng nói không nên lời.
Kỷ Ngôn Tín cũng không thật sự muốn nghe câu trả lời của cô, vì vậy vòng tay ra sau eo ôm lấy bả vai Thích Niên, một tay nắm lấy khuỷu tay cô, giữ cô dựa vào người anh. Thích Niên sững sờ, cả cơ thể cứng ngắc, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng hơn như sợ quấy nhiễu. Nhiệt độ cơ thể của anh sát ngay sau lưng cô, ấm nóng chỉ cách một lớp áo. Thích Niên cũng không dám nghĩ nhiều, đi từng bước từng bước theo anh lên bờ.
Sự tồn tại của Kỷ Ngôn Tín, nói bỏ qua là bỏ qua được à? Bất luận là nắm tay cô, đỡ lấy cô, hay hơi thở của anh, không cái nào không khiến tâm tình cô nhộn nhạo.
Cứ nhộn nhạo như thế, làm tai Thích Niên lặng lẽ đỏ lên.
Cứ nhộn nhạo như thế, làm mặt Thích Niên nóng muốn bỏng lên.
Cứ nhộn nhạo như thế, người cũng muốn...chín lên rồi.
Rõ ràng đường rất dài, nhưng đi không bao lâu đã đến.
Thất Bảo vẫy đuôi, chạy chầm chậm đến nghênh đón. Có lẽ ngửi thấy mùi máu tươi nên nó hơi lo lắng, nằm nhoài xuống rồi sốt ruột sủa “gâu gâu“.
Kỷ Ngôn Tín chợt nhớ ra điều, bèn lập tức thả cô ra rồi đi tới chỗ Thất Bảo. Dỗ dành Thất Bảo xong, anh vẫn nắm dây dẫn, chỉ nhìn cô rồi bình tĩnh hỏi: “Em có thể tự xử lí vết thương không?”
Tuy Thích Niên không biết Thất Bảo bị sao nhưng cũng hiểu lúc này không nên làm phiền, cho nên gật đầu. Cô mang giày vào bên chân không bị thương, sau đó nhảy lò cò đến chiếc xe không xa. Lúc cách chiếc Audi còn vài bước, đèn xe lóe sáng rồi phát ra âm thanh mở khóa.
Thích Niên quay đầu lại nhìn.
Kỷ Ngôn Tín đang ngồi xổm xoa cằm cho Thất Bảo, dường như nhận ra ánh nhìn của cô, anh liếc sang rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Thích Niên quay người lại ôm lấy trái tim nhảy bình bịch, trong đầu toàn là —
Muốn được thầy ấy sờ cằm như Thất Bảo quá điiiiiiii!
——
Khi Kỷ Thu bị Thiệu Túy xách về, Thích Niên đã xử lí xong vết thương. Thất Bảo nằm bên chân cô, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn rồi phát ra âm thanh nho nhỏ.
Kỷ Thu nhặt được không ít vỏ sò xinh đẹp, bèn bày ra trước mặt Thích Niên cho cô chọn một cái. Thích Niên là một người mắc chứng khó lựa chọn, buồn bực đến nỗi lông mày xoắn lại với nhau.
Núi Đông Ly sửa đường rất đẹp, đi một lúc là đã tới đỉnh núi. Ở đây người đến cắm trại quanh năm, cho nên núi Đông Ly cũng có nhân viên trực ban. Sắp vào lập đông, lúc này người đến dã ngoại rất ít. Nhưng có lẽ vì hai ngày nay thời tiết tốt hơn nên sau khi họ tới, mấy đoàn người nữa cũng lục đục đến đây.
Về đêm, nhiệt độ ở núi Đông Ly hạ thấp.
Lúc này, bốn người đã bố trí lều trại và lò nướng xong.
Thiệu Túy đang nướng thịt, âm thanh “xèo xèo” làm bụng Thích Niên réo vang. Thất Bảo không còn rụt rè nữa mà đi quanh Thiệu Túy, chóp mũi ươn ướt, thỉnh thoảng lại lè lưỡi liếm liếm Thiệu Túy một cái, hoặc ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt anh ta và le lưỡi tỏ vẻ dễ thương. Thiệu Túy bị Thất Bảo dính quấn quít làm cho bực mình, tức giận kêu to: “Kỷ Ngôn Tín, trông chó nhà cậu đi này!”
Kỷ Ngôn Tín nghe vậy thì xoay người lại một cách lười biếng, hời hợt kêu Thất Bảo.
Đồ ăn ngon trước mắt....
Thất Bảo không chút suy chuyển.
Thích Niên cười rộ lên, len lén nhìn Kỷ Ngôn Tín.
Trời đêm ở núi Đông Ly dường như vô cùng trong trẻo và thanh tịnh, mặc dù không có đầy sao như những đêm hè, nhưng vẫn có lấm tấm vài chấm nhỏ xinh đẹp. Những ngôi sao kia, với tay là có thể hái.
Kỷ Ngôn Tín ngửa đầu nhìn trời sao, ánh lửa bập bùng làm ánh mắt anh trở nên sáng ngời. Toàn bộ xung quanh, giống như không hề liên quan đến anh. Anh chỉ im lặng đứng đấy, lại bất ngờ khiến trái tim Thích Niên rung động không ngừng.
Còn nói là để cô tự giác buông tay...
Sao mà làm được!
Thích Niên vừa to gan nhìn anh, còn chưa kịp thưởng thức tỉ mỉ thì Kỷ Ngôn Tín đột nhiên quay đầu lại, hỏi bằng âm thanh chỉ đủ hai người nghe: “Em bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
Đầu óc Thích Niên trở nên mơ màng...