Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 42: Chương 42: Chương 41




Gần trong gang tấc.

Không phải lần đầu bọn họ kề cận nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gần gũi đến nỗi nghe thấy hơi thở của nhau, răng môi quấn quít.

Cắn mạnh thì sợ cô khóc, cho nên Kỷ Ngôn Tín chỉ cắn nhẹ môi dưới của cô rồi hôn mạnh. Cảm giác bốn cánh môi kề sát nhau chân thật đến đáng sợ.

Đôi môi cô mềm mại, đầy mùi rượu thoang thoảng.

Kỷ Ngôn Tín không thích mùi bia rượu, nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy ngọt ngào dễ ngửi.

Thích Niên kinh ngạc mở to mắt quên cả khóc, chỉ thấy đôi mắt kia càng sáng ngời trong bóng tối. Đen nhánh, nhưng lại có ánh sáng.

Hơi thở của anh nóng bỏng, chóp mũi lại có chút man mát.

Nhưng Thích Niên lại cảm thấy, có một loại cảm giác kì lạ dần dần len vào tim cô, nhập vào máu cô, đi khắp cơ thể cô. Nụ hôn này thậm chí cũng không tính là hôn, cũng không hề dịu dàng.

Thế mà cô lại...ý loạn tình mê. Lấy anh làm trung tâm, vòng xoáy từ từ mở ra. Cô đứng cạnh bờ, bất ngờ bị cuốn vào, luân hãm thật sâu.

Mãi đến khi...

Chân Thích Niên bị anh đè đến run lên, cô khó chịu giật giật chân, muốn nói chuyện nhưng môi đã bị anh cắn, chặn lại không thể nói. Cô động đậy đôi chân tê tê nhức nhức, lại bị anh ép chặt hơn. Đau nhức kia làm nước mắt vừa kiềm chế lại phải tuôn ra, cô nhỏ giọng nức nở, không dám chọc anh nhưng không thể nhịn được.

Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, rốt cục lui ra sau tách khỏi môi cô: “Sao vẫn còn khóc?” Giọng điệu bất đắc dĩ, như thể không cách nào trị được cô.

Đáy mắt Thích Niên long lanh nước, ánh trăng chiếu vào càng sáng rực như vì tinh tú. Cô hít hít mũi, nói: “Chân... Chân đã tê rần rồi.”

Kỷ Ngôn Tín lặng im vài giây.

Vào thời điểm này, vậy mà anh lại có chút buồn cười. Nhưng nhớ tới da mặt Thích Niên mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn, anh bỏ ra vài giây để kiềm chế. Kỷ Ngôn Tín kéo tay Thích Niên, nhấc cô dậy. Đôi chân đè nặng lên chân cô cũng dời đi, anh ngồi xuống bên cạnh Thích Niên.

Ghế sopha bên cạnh lõm xuống, vừa cắn môi uất ức, Thích Niên lại hít một hơi khí lạnh. Bỏ qua ý định giãy giụa, cô không dám cử động, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Kỷ Ngôn Tín không đi bật đèn. Cố gắng nhìn trong bóng tối, anh rót một ly nước đưa lên miệng, chợt nghĩ không biết nước này...đã để bao lâu, thế là lại bỏ xuống. Thêm một phút sau, anh hỏi: “Chân đỡ hơn chưa?”

Giọng nói kia có vài phần khàn khàn, dường như không được nghỉ ngơi đầy đủ.

“Không sao.” Thích Niên lấy tay chọc một cái, cảm giác tê tê căng căng kia làm cô phải kêu “A...“. Lúc nói chuyện lại, âm thanh có thêm chút run run: “Không phải...ngày mai thầy mới về à?”

Cô đã định tối nay hỏi Kỷ Thu số chuyến bay, sau đó mai mang Thất Bảo đến đón cơ...

“Có chút việc.” Giọng nói của Kỷ Ngôn Tín nhè nhẹ, không muốn nhiều lời.

“Vậy Kỷ Thu đâu ạ?”

“Hai ngày nữa con bé sẽ về chung với ông nội.” Anh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Sao lại tới đây vào buổi tối?”

Thích Niên uất ức kể: “Hôm nay Lý Việt trở về, em đi đón cậu ấy. Vốn là sau khi đưa cậu ấy về, em tiện đường tới đây... Thế nhưng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, rồi như vậy đấy...”

Cô ráng nhìn đồng hồ cho rõ, nhỏ giọng hỏi: “...Không khuya lắm mà?”

Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với cô. Ý nghĩ này còn chưa quá ba giây, anh lại uể oải hỏi tiếp: “Đi cái gì tới?”

Anh mà không hỏi, xém chút cô quên mất...

Chị gái chở giùm còn đang chờ dưới lầu!

“Em phải đi đây...” Thích Niên lo lắng đứng lên, nhấc chân bước đi. Lúc cô đi ngang qua trước mặt, Kỷ Ngôn Tín vô thức nắm chặt cổ tay cô, giọng nói không còn dịu dàng mà lạnh lẽo như rơi vào hầm băng: “Lại muốn trốn?”

Lòng bàn tay nóng rực của anh nắm chặt tay cô, mạnh đến nỗi cô không nhúc nhích được nữa.

Thích Niên ngờ nghệch không cảm nhận được sự tức giận của anh, sau khi ngẩn ngơ mới nhớ ra mà trả lời: “Em, em nhờ người ta chở tới. Em đi lên cũng lâu rồi, không...”

Kỷ Ngôn Tín cắt ngang lời cô: “Tôi đưa em về.”

Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, Thích Niên lập tức từ chối: “Không phải thầy vừa trở về sao? Em tự về nhà là được rồi.”

Kỷ Ngôn Tín thả tay cô ra rồi đứng lên, thuận tay cầm lấy áo khoác vắt trên ghế dựa mặc vào. Thích Niên vẫn muốn ngăn cản, giữ chặt ống tay áo của anh: “Thầy Kỷ, thật sự không cần đâu. Bây giờ thầy...”

“Tôi lo lắng.” Anh rũ mắt nhìn thẳng vào cô: “Lý do này được chứ?”

Thích Niên khẽ giật mình. Bị trách móc hai lần, tối nay đầu óc cô vốn không nhanh nhạy lắm giờ như bị đơ, không thể suy nghĩ được gì. Cô lẳng lặng buông tay áo anh ra, giọng nhỏ như muỗi: “Được.”

——

Thích Niên ôm thức ăn chó đi theo Kỷ Ngôn Tín xuống lầu.

Chị gái chở giùm đang tựa vào cửa xe hút thuốc, đốm lửa ở ngón giữa chớp chớp tắt tắt. Trông thấy Thích Niên xuất hiện sau lưng Kỷ Ngôn Tín, đôi mắt vốn bình tĩnh chợt nổi lên cười cợt. Điếu thuốc bị chị ta ném xuống đất, di di chân nghiền nát, chị ta cười cười hỏi: “Có đi hay không?”

“Tôi đưa cô ấy về là được, bao nhiêu?”

Chị ta giơ tay lên, nhìn anh đếm tiền rồi nhận lấy bỏ vào túi áo. Quay người đi vài bước, như nhớ tới điều gì, chị ta quay đầu lại: “Tôi không phải người xấu, cũng không có hứng thú với phụ nữ.”

Dứt lời, chị ta liếc mắt đưa tình với Kỷ Ngôn Tín rồi mới cười cười bước nhanh.

Thích Niên sững sờ, phản ứng đầu tiên là...tính cách cô gái này thật đúng là ngay thẳng mà. Phản ứng thứ hai...chẳng lẽ chị ta cho là mình sợ chị ta có ý đồ gì xấu nên mới tìm Kỷ Ngôn Tín tới?

Thế nhưng rõ ràng là chị ta mượn gió bẻ măng...ừm, nghiêm túc mà nói, có lẽ không dê mình đâu...

******

Trên đường đi, ngoại trừ hỏi một câu “Bây giờ ở đâu?” thì Kỷ Ngôn Tín vẫn lạnh mặt không nói thêm chữ nào, tâm tình nhìn có vẻ vô cùng không vui.

Thích Niên nhớ lại, lúc trước cô chỉ hỏi số điện thoại của anh thôi mà anh đã không vui lâu quá chừng, huống chi lúc nãy còn bị cô gái kia liếc mắt đưa tình. Chẳng lẽ anh muốn bóp chết người à? Đoán rằng cái cổ mảnh mai của mình sẽ bị Kỷ Ngôn Tín bẻ dễ như trở bàn tay, Thích Niên không dám lại gần, yên lặng ôm bịch thức ăn suốt đường đi.

Trông thấy khu cư xá phía xa xa, Thích Niên mới nhớ ra: “Vậy Thất Bảo... Tối nay thầy đưa về luôn ạ?”

“Để ở nhà em có gì bất tiện hả?” Kỷ Ngôn Tín nhìn tình hình giao thông, không hề quay đầu.

“Rất tiện!”

Trong thời gian chăm sóc này, sự sợ hãi của mẹ Thích đối với chó đã hạ thấp không ít, ngoại trừ không dám sờ Thất Bảo thì chẳng có vấn đề gì cả. Về phần ba Thích, ông biết chủ nhân của Thất Bảo sắp về thì hỏi: “Khi nào thì Thất Bảo được đón về? Để nó ở thêm hai ngày đi, sau này không chắc sẽ đến nhà chúng ta lần nữa đâu.”

Ông và Thích Niên đều rất thích động vật nhỏ, đặc biệt Thất Bảo lại rất ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể thỏa mãn ham muốn chụp ảnh kì quái của ông...

Thật sự là vô cùng yêu thích.

“Đợi đi thành cổ ngõ bắc xong thì sẽ đón về.” Anh thả chậm tốc độ, sau khi đi qua thanh giảm tốc thì không biết Thích Niên ở đâu: “Chỉ đường.”

“Cứ đi thẳng đi ạ, căn cuối cùng ấy.” Thích Niên nhìn những người hàng xóm đang đi bộ hoặc dạo phố trở về thì không hiểu sao có hơi chột dạ. Nghĩ đến việc lát nữa anh đi từ đây ra, không biết sẽ bị bao nhiêu người quen nhìn thấy thì tai cô đỏ lựng lên. Khi quẹo vào căn nhà cuối cùng, Thích Niên ra hiệu: “Đậu xe ở đây là được.”

Đèn xe sáng ngời, anh liếc nhìn thì thấy trên mặt đất có sơn một số “7” màu trắng. Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, có hơi hứng thú: “Nhà của em có phải đều có liên quan đến số 7 không?”

Thích Niên nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Hình như đúng là vậy thật, từ tiểu học đến đại học, mã số của em đều có số 7.”

Xe tắt máy dừng một chỗ.

Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn cô, dưới ánh đèn đường, chóp mũi cô có chút hồng hồng, vì mới khóc không lâu nên mắt còn ươn ướt. Nhưng khi cô cười, khóe môi cong cong làm cặp mắt càng sáng ngời rạng rỡ.

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh hỏi: “Không có gì muốn hỏi tôi à?”

Ý anh lồ lộ như thế, Thích Niên gần như lập tức nhớ lại chuyện xảy ra nửa tiếng trước. Vành tai vốn nóng rực nay lại như thêm dầu vào lửa, dần dần lan đỏ gò má cô. Thích Niên vô ý cắn môi, vừa cắn xong thì liền nhớ đến lúc anh cắn môi cô rồi hôn mạnh. Như bị giật điện, Thích Niên nhả môi ra, ấp úng vặn vặn ngón tay, không biết làm sao.

Kỷ Ngôn Tín nheo mắt, đột nhiên nhẫn nại mà lôi chuyện cũ ra nói: “Đêm 30 không phải còn hỏi Kỷ Thu kết quả xem mắt của tôi à?”

Thích Niên xấu hổ cúi đầu.

Còn tưởng sẽ mất tự nhiên hơn...ai dè...

“Không tò mò? Không muốn biết kết quả?” Giọng nói của anh trầm thấp dụ hoặc, từ từ lôi kéo.

Mặt Thích Niên càng đỏ hơn, cô chống cự không được, gật đầu mạnh một cái: “Muốn biết...”

Muốn đến nỗi sắp tẩu hỏa nhập ma.

Không liên lạc được với Kỷ Thu, không biết anh có hài lòng với đối tượng xem mắt hay không, lúc này có phải đang hẹn hò cùng người ta hay không, không biết...cô có còn chút cơ hôi nào không.

Nhưng những cảm xúc ủ rũ này chỉ có thể dằn xuống góc bí mật nhất nơi đáy lòng. Một khi nhìn thấy ánh nắng, chúng sẽ bay phấp phới đầy trời, từng chút từng chút xâm chiếm toàn bộ trái tim cô. Để cô lo lắng, để cô nghĩ ngợi, để cô đau lòng.

Cô không để ý đến dáng vẻ cao cao tại thượng của anh, cô chỉ sợ —— một ngày nào đó, ngay cả tư cách ngước nhìn anh cũng không có.

Mũi chua chua xót xót, cô lại muốn khóc rồi.

Thích Niên hít hít mũi, có hơi nghẹn ngào: “Nếu như là tin xấu, vậy thầy đừng nói cho em biết thì hơn.”

Nghe loáng thoáng tiếng cô nức nở, Kỷ Ngôn Tín lại có hơi mất kiên nhẫn.

Anh chăm chú nhìn Thích Niên đang như đà điểu chôn mình vào cát, một lát sau, dường như nghe thấy có một loại âm thanh sụp đổ ở trong lòng. Đó là một sức mạnh rất mềm mại, nhưng khiến anh không thể chống cự.

“Tôi không đi.” Anh nắm cằm quay mặt cô lại.

Thích Niên không kịp đề phòng, chạm phải ánh mắt thăm thẳm của anh rồi trở nên mơ mơ màng màng.

Trái tim cảm nhận được dòng điện vô hình trước cô một bước, nhảy “bịch bịch bịch” mãnh liệt.

“Không có hứng thú, cũng không muốn chờ mong.” Anh cười như không cười nhìn cô: “Tuy nói như vậy có chút bạc tình, nhưng tôi...đúng thật không phải là một người có kiên nhẫn đợi người lạ đi vào lòng mình.”

Tiếng tim đập dường như muốn áp đảo gịong nói, điều duy nhất Thích Niên biết rõ chính là, cô cảm thấy muốn khóc: “Em...em nghe không hiểu lắm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.