Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Thích Niên tắm rửa xong thì thời gian đã không còn sớm.

Buổi tối của thành cổ như mới vừa bắt đầu, dần dần khôi phục yên tĩnh.

Đẩy cánh cửa sổ ra, có thể nhìn thấy bàn đá xanh được đèn điện ở hai bên bờ sông chiếu sáng. Cửa hàng ven đường từ từ đóng cửa, chỉ còn ánh sáng lẻ loi của đèn lồng treo bên ngoài, trong đêm tối lại càng hiện ra vẻ cô liêu.

Thích Niên lau lau mái tóc ướt sũng, nhẹ tay mở ngọn đèn bàn bên cạnh tủ TV. Ánh đèn màu quýt chín nhẹ nhàng không chói mắt, cũng không cần lo sẽ làm phiền đến Kỷ Thu. Cô khoanh chân ngồi ở cuối giường, lấy Ipad trong túi ra lên weibo.

Bình thường Thích Niên không có nhiều sở thích lắm, ngoại trừ vẽ tranh thì chỉ có lên mạng. Nhất là lúc đầu óc hỗn loạn, cô cũng muốn các fan loạn cả lên. Nhưng việc bị nam thần trêu chọc cho tâm tình nhộn nhạo thì hơi khó nói, Thích Niên nghĩ nghĩ, bèn thay đổi phương thức.

Trong điện thoại có chụp không ít ảnh phong cảnh của ngõ bắc, vì vậy cô tìm mấy tấm trong album, chỉnh màu một chút rồi đăng lên weibo, sau đó lại thêm vài dòng.

Thất Tể: Hồi sáng vừa đến ngõ bắc đã mong ước từ lâu, ông chủ khách sạn hình dung thời tiết gần đây của ngõ bắc bằng hai chữ “lạn đông“. Trái lại tôi cảm thấy mưa rơi mãi tạo thành một màn sương đẹp kinh hồn, rất đẹp rất đẹp. Hố sau tôi sẽ lấy ngõ bắc làm bối cảnh, Ký Thu Thu đi chung với tôi cả buổi trưa, bây giờ đang nằm cạnh tôi ngủ mất tiêu rồi.

Mấy ngày nay Lưu Hạ ở nhà rảnh rỗi muốn chết, vừa luyện hết một bộ phim Hàn máu chó ngược tâm thì lên weibo tìm an ủi. Mới mở lên thì thấy bài đăng của Thích Niên, cô nàng ngậm cổ vịt, bình luận xấu xa: “Nằm ngủ bên cạnh cậu không phải người mà cậu mở miệng câu trước nam thần câu sau cũng là nam thần thân yêu đó sao?”

Có không ít fan nhận ra nick weibo “Lý Việt anh là đồ con lợn” này chính là bạn thân ngoài đời của Thất Tể, vì thế tin tức lập tức nổ tung trời, làm tinh thần quần chúng sôi trào.

Cẩu Đản Nhi Đáng Yêu: Chủ bô đừng giấu nữa, chủ bô chị thật sự xinh đẹp ngất trời, chủ bô xin chị nhất định phải nói cho em biết, Thất Tể đại nhân và nam thần cùng đi ngõ bắc ư? @Lý Việt anh là đồ con lợn.

Thanh Phong Bất Thức Tự: #ngủ trễ quả nhiên có phúc lợi hàng loạt# tiện tay get...

Tĩnh Mộc Noãn Dương: Nhìn tôi thấy cái gì... @Lý Việt anh là đồ con lợn @Lý Việt anh là đồ con lợn @Lý Việt anh là đồ con lợn, cho hỏi Đại Đại nhà chúng tôi thật sự đi cùng nam thần đến ngõ bắc à?

Ngồi Xổm Góc Tường Mấy Bạn Cùng Phòng: Cmn! Tôi chỉ đi lấy hàng giao đến mà nữ thần của tôi đã có chủ rồi á? Chuyện khi nào thế?

Nếu Hắn Có Thể Quay Lại: Xong luôn, bình luận hot đầu tiên đã phá trời, thật sự xuyên qua màn hình làm cả phòng chúng tôi toàn màu hường phấn.

Thích Niên thấy chuyện đã đi lệch hướng của mình, bèn vội vàng mở weibo Lưu Hạ, nhìn bình luận của cô nàng dần dần hot thì lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng cứu vãn tình hình.

Thất Tể: Các cô nương ngoan nào, đừng đến weibo của bạn thân tôi làm phiền cô ấy, tôi sẽ thành thật khai báo... Cho tôi vài phút!

Các cô nương bày tỏ —— không bình tĩnh được!

Nguyên một đám gào khóc như sói con thèm ăn, điên cuồng bình luận dưới bài đăng.

Thích Niên lục trong album tìm bức hình chụp trên tàu cao tốc lúc Kỷ Ngôn Tín đang ngủ, sau đó che mặt mình và Kỷ Ngôn Tín lại rồi mới đăng lên weibo.

Thất Tể: Cám ơn Ký Thu Thu trợ giúp, đúng là đi đến ngõ bắc cùng nam thần, Một chuyến đi bốn người, không có thế giới của hai người, cũng không có cơ hội để tôi tấn công.

Tuyết Trắng Trăng Sáng Ngâm Bạch Đầu: Vất vả lắm mới tung hình lên, ai dè chị che mặt... Vẫy tay tạm biệt.

Thiếu Nữ Mỗi Ngày Ăn Đất: Dựa sát nhau như vậy, nói không có gì đánh chết tôi cũng không tin.

Lý Việt Anh Là Đồ Con Lợn: Chỉ có một mình tôi tò mò, vì sao áo khoác che giữa hai người à? Áo khoác là của đàn ông đó nha... Tể Tể cậu không thành thật chút nào.

Bình luận quan sát tinh tế này của Lưu Hạ lại trực tiếp dẫn dắt mọi người cùng “bắc ghế” ngồi nhìn chàm chằm áo khoác.

Một Gốc Hà Lục Lục: Chân tướng đây... Kinh nghiệm nhiều năm xem manhua của Đại Đại nói cho tôi biết, phía dưới áo khoác chắn chắn có ẩn tình. Đại Đại chị không thành thật chút nào.

Cười Dừng Không Nổi: Đại Đại thật sự là một tay hành hạ chó, mọi người đến đây, làm một chén thức ăn chó nào.

Thủ Hiệt Đại Tổng Công: Đêm nay không cần ngủ, một tấm hình cũng có tin tức trọng đại như vậy.

Thích Niên: “...”

Cô mở khung chat riêng, gửi một icon trách móc: “Cậu làm gì thế!”

Lưu Hạ trả lời: “Mình nghiên cứu cả buổi, cũng vẽ ra đường cong, nói thật đi, có phải thầy Kỷ nắm tay cậu rồi không?”

Thích Niên im lặng vài giây, đột nhiên mặt đỏ tai hồng như có cái gì bị phá vỡ. Cô chỉ bỏ lại một câu “Mình đói bụng, ngủ trước đây” rồi luống cuống tắt weibo, vùi mình vào trong chăn. Ngọn tóc còn ẩm cọ qua chóp mũi cô, Thích Niên ngửi mùi hương trên tóc rồi ôm bụng đang réo vang ngồi dậy. Không nói còn không biết, vừa nói...thì thật sự đói bụng rồi.

Cùng lúc đó, cũng ở trong phòng, Kỷ Ngôn Tín cầm di động ngồi dậy, nhíu mày nhìn tấm hình mới nhất trên weibo Thất Tể và chậm rãi nheo mắt lại.

——

Thích Niên đổ hết balo ra xem thì chỉ tìm được một bịch bánh quy, cô xé bao rồi ngậm cái bánh vào miệng, sau đó tiện tay cầm mì ăn liền mà khách sạn đưa chuẩn bị đi nấu nước. Không ngờ, ấm điện duy nhất trong phòng lại hư mất.

Cô nhìn nhìn, quyết định xuống lầu tìm ông chủ đổi một cái khác. Thay quần áo xong, Thích Niên lấy miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng và xách ấm điện xuống lầu. May mắn là ông chủ vẫn còn đang xem đá banh, không khóa cửa, có mấy vị khách về muộn đang kéo nhau đi vào. Trông thấy bộ đồ con thỏ màu hồng phấn của Thích Niên thì họ liếc nhìn mấy lần.

Ông chủ cắm ấm điện vào ổ điện bên cạnh quầy lễ tân để thử, xác định là ấm điện có vấn đề thì đứng dậy đi xuống phòng bếp lấy cho cô một cái khác.

Thích Niên nói cảm ơn rồi cấm ấm nước đi lên lầu.

Trước mặt xuất hiện mấy vị khách ăn mặc chỉnh tề đang đi xuống, nói chuyện với khẩu âm đặc giọng phương Bắc. Cầu thang bằng gỗ có hơi hẹp, một người còn đỡ, hai người đứng chung là đã chen chúc rồi. Thích Niên nép sát vào lan can để họ qua trước. Lúc này thật ra có chút khó xử, nhìn thẳng vào họ thì không tốt lắm, mà cố ý né tránh lại hơi kì kì. Vì vậy Thích Niên bèn nhìn chằm chằm ấm điện trong tay, giả bộ như đang nghiên cứu nó.

Liếc mắt nhìn người đi xuống, đếm tới người cuối cùng, ai ngờ...anh lại đứng trước mặt cô.

Thích Niên kinh ngạc ngẩng lên.

Kỷ Ngôn Tín đút hai tay vào túi quần, đứng trên cùng bậc thang và cúi xuống nhìn cô.

Ánh mắt kia...

Thích Niên nuốt nước miếng, cảm thấy lưng lạnh toát.

Kỷ Ngôn Tín săm soi nhìn cô từ đầu tới chân, ánh mắt kia...nhìn áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt của cô thì không tốt lắm...

Thích Niên không chịu được, bèn hỏi: “Xấu lắm ạ?”

Kỷ Ngôn Tín chẳng muốn trả lời.

Thích Niên cúi đầu đánh giá bản thân, hoài nghi: “Có khó chấp nhận như vậy không? Lông mày thầy đều nhíu lại hết rồi kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.