Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 54: Chương 54: Chương 53




Kỷ Ngôn Tín cố gắng nhấn mạnh hai chữ “thẳng thắn” và “cân nhắc”, thấy cô vẫn mơ màng, anh gõ nhẹ tay lên bàn hai cái để gọi cô hoàn hồn: “Em đang học nghiên cứu sinh tại đại học Z, tôi là giáo sư đương nhiệm của đại học Z, ngoại trừ nguyên nhân chủ quan thì những nguyên nhân khách quan này cũng không thể xem nhẹ.”

Giọng điệu của anh hiền hòa trở lại: “Thích Niên, những điều này, em từng suy nghĩ đến chưa?”

Thích Niên há to miệng muốn nói chuyện, nhưng lời đến bên miệng rồi thì cô lại quên mất mình muốn nói cái gì. Thầy trò yêu nhau là chuyện từ xưa đến nay khó tiếp nhận, nhưng bây giờ chuyện này đã không còn bị thành kiến như Dương Quá và Tiểu Long Nữ năm xưa. Cô không phải là sinh viên của viện hóa sinh, cũng không phải là sinh viên mà Kỷ Ngôn Tín trực tiếp giảng dạy. Là một người trưởng thành sớm, độc lập về kinh tế, cho nên cô chưa bao giờ cảm thấy đây là trở ngại.

Cô lắc đầu, hơi phiền muộn, giọng nói nặng trĩu: “Thầy lo lắng ư?”

Kỷ Ngôn Tín cười khẽ: “Không phải lo lắng, điều kiện bên ngoài chưa bao giờ là nhân tố ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Chỉ là tôi muốn em biết rõ quan hệ lợi và hại trong chuyện này, nếu như yêu đương, quan hệ của chúng ta không thể công khai, ít nhất là trước khi em tốt nghiệp. Đối với em sẽ có chút uất ức đấy.”

Dứt lời, anh nhìn Thích Niên cúi đầu không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, chỉ vì quan tâm đến tâm trạng của cô gái này. Trong giọng nói lạnh lùng ấy ẩn chứa sự dịu dàng khó phát giác, không ngờ lại vỗ về sự bực bội trong ngực Thích Niên.

Không được lung lay, không được lung lay!

Nói cái gì cũng không được lung lay!

“Không cần vội vàng nói cho tôi biết.” Kỷ Ngôn Tín rút hai tệ đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Suy nghĩ thông suốt rồi hãy nói với tôi.”

Ngón tay thon dài của anh bị ngọn đèn chiếu ngang, đẹp như mộng.

Trước khi anh rút tay về, Thích Niên đã vội vàng cầm chặt ngón tay anh. Thấy anh đột nhiên nhìn mình, cô căng thẳng liếm liếm môi, dùng tất cả sự chân thành hiện có nghiêm túc nhìn anh: “Em nghĩ kĩ rồi, thầy đừng hối hận...”

Ánh mắt anh nhìn cô dần thẫm màu, Kỷ Ngôn Tín vui vẻ hỏi lại: “Em sẽ để tôi hối hận sao?”

Thích Niên lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định: “Sao thế được!”

Cô vẫn có chút tin tưởng đối với sự hấp dẫn của bản thân! Dù cho chút hấp dẫn đó chẳng thể địch nổi Kỷ Ngôn Tín. Thấy anh không nói lời nào, Thích Niên được voi đòi tiên, nắm cả bàn tay anh: “Sau này...”

Cô bất chấp sự thẹn thùng: “Mong chỉ giáo nhiều hơn.”

——

Sau khi trở lại khách sạn, Thích Niên hưng phấn đến nỗi không ngủ được nên chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa một lát. Cô thật sự muốn nói tin tốt này cho Lưu Hạ, cho Kỷ Thu biết, nhưng nghĩ đến đó, mầm mống vừa trồi lên lại lẳng lặng lui về.

Lề mề một hồi đã qua 12 giờ đêm.

Không thể làm phiền em chồng tương lại, cũng không thể quấy rầy Kỷ Ngôn Tín, càng không thể trêu chọc Lưu Hạ... Gần đây cô nàng cứ như ăn phải thuốc nổ, động một chút là nổ. Từ chối tâm sự, từ chối làm rõ, từ chối hết thảy chủ đề có liên quan đến Lý Việt. Cho nên đến nay...Thích Niên cũng không rõ lắm nguyên nhân thật sự mà hai người chia tay. Nghiêm túc mà nói, cô cũng không quá lo lắng cho Lưu Hạ và Lý Việt, vì trong tiềm thức, cô luôn cho rằng hai người họ làm hòa chỉ là vấn đề thời gian.

Thích Niên lật qua lật lại, lăn lộn trên giường vài vòng vẫn chẳng có tí buồn ngủ nào. Cô đứng lên, ôm Ipad lướt mạng. Tạm thời cũng...không thể chia sẻ lên weibo, Thích Niên thật sự muốn nội thương.

Nửa đêm Kỷ Thu tỉnh dậy một lần, mơ mơ màng màng nghe thấy Thích Niên đang cười thì tóc gáy đều dựng ngược, ôm chăn hỏi: “Thích Niên, sao chị còn chưa ngủ”, không đợi trả lời rồi lại ngủ mất.

Cứ giày vò như vậy đến lúc trời hết mưa, phía chân trời bắt đầu có ánh sáng mờ mờ thì Thích Niên mới đi ngủ.

Đêm qua Thiệu Túy ngủ rất ngon, đến giờ hẹn thì tới gọi hai cô gái dậy. Vốn tưởng rằng người mở cửa sẽ là Thích Niên, không ngờ gõ cả buổi thì Kỷ Thu còn đang mơ màng lết ra mở cửa.

“Thích Niên đâu rồi?” Thiệu Túy hỏi.

Kỷ Thu đè cửa lại, không cho hắn vào xem: “Sao mới sáng sớm mà anh đã nhung nhớ con gái người ta rồi? Không cần vào đâu, có gì thì nói ở đây đi, em giúp anh truyền đạt. Nhanh nói đi, em còn muốn ngủ.”

Thiệu Túy thở dài đỡ trán, nhìn Kỷ Thu với vẻ mặt “em có khùng không” một hồi, mãi đến khi cô bé nổi cáu mới nói: “Người tối hôm qua bảo anh gọi các em dậy không phải là em à? Người nói muốn xem thành cổ không phải là em à?”

Kỷ Thu cố gắng nhớ lại rồi thay đổi sắc mặt, đóng cửa thay quần áo, không dám nói thêm câu nào.

Đúng là mình thật!

Hơn nữa, Thiệu Túy vô cùng hạ miệng lưu tình rồi đấy.

Tối hôm qua cô bé nói rất hùng hồn: “Anh Thiệu Túy, trăm ngàn lần anh đừng nương tay với em. Trước khi đi phải xem thành cổ, cho nên anh nhất định phải kêu em dậy, cho dù dùng bất kì biện pháp nào. Vén chăn hay gãi ngứa, dội nước lạnh luôn cũng được...”

Thay quần áo xong, Kỷ Thu gọi Thích Niên dậy.

Gần sáng Thích Niên mới ngủ, cho nên bây giờ sống chết cũng không dậy nổi, đầu óc loạn cào cào. Hình như là có trả lời Kỷ Thu việc gì đó, nhưng rất cuộc đã trả lời cái gì, cô chẳng ấn tượng chút nào. Bên tai không còn tiếng nói của Kỷ Thu, đầu óc cô lại nặng dần rồi ngủ mất.

Đánh một giấc đến khi mặt trời lên cao, trên tay cô bị Kỷ Thu dán một tờ giấy ghi chú —— “Tụi em đi xem thành cổ rồi, chị dậy thì gọi cho anh em, anh em nói anh ấy sẽ quay về đón chị, hí hí.” Cuối hàng chữ còn vẽ thêm một mặt cười dễ thương.

Thích Niên vùi mặt vào trong chăn ấm, cười khúc khích.

Khách sạn có cung cấp bữa sáng miễn phí, tuy bây giờ đã qua giờ ăn sáng nhưng bà chủ vẫn dành cho cô một suất. Hâm một chén cháo trứng muối thịt nạc vừa miệng, cắt một đĩa củ cải muối, còn chuẩn bị hai cái bánh bao kim sa, nửa trứng vịt muối.

Nửa đêm hôm qua đã hết mưa, sáng nay lại mưa li ti.

Thời tiết ẩm ướt, tâm trạng Thích Niên lại tốt đẹp giống như được nước gột rửa, không nhiễm chút bụi.

Ăn xong bữa sáng, Thích Niên đang dựa vào lan can cho mèo ăn, vừa liếc mắt là đã thấy Kỷ Ngôn Tín căng dù đi từ trên cầu xuống. Đến cửa khách sạn, anh không đi vào mà ngoắc ngoắc tay, chờ cô ở cửa.

Lúc nãy khi không thấy Kỷ Ngôn Tín, trong đầu Thích Niên còn suy nghĩ, đột nhiên thay đổi thân phận có thể không thoải mái không? Đợi lát nữa lúc gặp nhau có thể bị lúng túng không... Trong đầu đã nghĩ ra một ngàn câu trả lời, nhưng vừa gặp mặt, cái gì cũng quên mất, một chữ cũng không nhớ được.

Kỷ Ngôn Tín nghiêng dù về phía cô: “Tối hôm qua khi nào mới ngủ?”

Vốn Thích Niên còn định dè dặt nói dối một chút, nhưng lúc ngẩng đầu thấy trong đôi mắt anh biểu thị anh biết cô nghĩ gì thì Thích Niên ngoan ngoãn báo cáo trung thực: “Cụ thể thì không rõ, dù sao lúc trời sắp sáng em mới ngủ.”

So dự đoán còn...trễ hơn hai tiếng.

Kỷ Ngôn Tín cúi đầu, mất vài giây mới áp chế được sự vui vẻ nơi đáy mắt, làm như không có gì, hỏi: “Muốn đi không? Kỷ Thu và Thiệu Túy đi thành cổ rồi.”

Ngày hôm qua cô và Kỷ Thu dạo quanh gần hết ngõ bắc, ngoại trừ bảo tàng thẻ tre thì chỉ còn thành cổ và tháp Đa Bảo. Nghiêm túc mà nói, tháp Đa Bảo không tính là một địa điểm tham quan, chỉ là do năm mới, người dân ở ngõ bắc đến đấy niệm kinh lễ phật nên có thể đi xem.

Nhưng những nơi này...Thích Niên cũng không có hứng thú lắm.

“Không muốn đi à?” Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn cô một cái, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Về phòng với anh không? Trước khi Kỷ Thu quay về thì còn hai tiếng ngủ bù.”

Thích Niên sững sờ, không hiểu sao tai nóng lên...về phòng anh á?

Nhưng mà, đợi một chút...

Ngủ bù?

“Tối hôm qua anh cũng ngủ không ngon à?”

“Có hơi lạ giường.” Kỷ Ngôn Tín cất dù, dựng vào trong cái sọt ở cửa.

Mặt anh thả lỏng thì Thích Niên mới có thể nhìn thấy chút mệt mỏi từ trên đấy, vì vậy cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng đợi đến lúc tới phòng Kỷ Ngôn Tín, sự mất tự nhiên lại trỗi dậy trong người cô. Lúc Thích Niên còn đang nhìn ngắm căn phòng, Kỷ Ngôn Tín đã cúi đầu cởi cúc áo, nhanh chóng và có hiệu suất.

Thích Niên vội vàng xoay người, ôm gương mặt đang nóng dần lên: “Không thì em về phòng của em...”

Tuy không tính là lần đầu hẹn hò chính thức, nhưng như vậy dường như không ổn lắm nhỉ?

Kỷ Ngôn Tín suy nghĩ một lát, mở TV rồi tìm kênh: “Không cần về, cứ ở chỗ anh đi.”

Thích Niên nhận lấy điều khiển anh đưa, hơi do dự: “Có làm ồn đến anh không?”

“Không định ngủ thật.” Kỷ Ngôn Tín từ từ cởi áo khoác, tiện tay mắc lên giá: “Nghỉ ngơi một chút thôi, sau khi trở về thì rất bận rộn...có lẽ sẽ không có nhiều thời gian gặp mặt.”

Kỷ Ngôn Tín vỗ vỗ bên giường: “Muốn dựa vào đây nằm xem không?”

Cả người Thích Niên cứng đờ, bước chân đều muốn đông lại, kiểu “mời” này, cô thật sự không thể làm lơ được....

Không nhịn được, Kỷ Ngôn Tín cười rộ lên.

Lúc này Thích Niên mới biết...mình bị trêu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.