Trong xe mở điều hòa, vì đang mùa thu nên cũng không lạnh lắm.
Thích Niên ngồi ở ghế sau, phía xéo đối diện chính là bóng lưng của Kỷ Ngôn Tín. Cô len lén ngắm anh, cảm thấy vành tai mình lại nóng lên.
Tư thế lái xe của Kỷ Ngôn Tín rất thoải mái, một tay khoác lên cửa sổ xe, chỉ dùng một tay cầm lái. Không phải tư thế đúng, nhưng lại rất đẹp mắt.
Ánh mắt của Thích Niên rơi vào ống tay áo thẳng thớm, nút áo, xuống chút nữa là bàn tay với khớp xương rõ ràng.
Trước kia, lúc mà Thích Niên còn chưa biết đến sự tồn tại của Kỷ Ngôn Tín, dường ngày ngày nào Lưu Hạ cũng nói: “Thích Niên, tay giáo sư của mình đẹp đến độ có thể làm dấu vân tay luôn, vậy mà thấy ấy lại trở thành giáo sư của viện hóa sinh đại học Z, đúng là phung phí của trời mà...”
“Thích Niên, cậu tưởng tượng đi, nhân vật nam chính của cậu có bàn tay thon dài mạnh mẽ, lại trắng nõn, lúc anh ta cầm ống nghiệm nhìn chăm chú...có phải là muốn phun máu không?”
Thật sự là...
Thích Niên sờ lên lỗ tai rồi cúi đầu xuống, cong cong khóe môi —— sau này... Sau này cô cũng có thể tận mắt nhìn thấy Kỷ Ngôn Tín mặc áo khoác trắng làm thí nghiệm.
Trong xe quá mức yên tĩnh.
Giáo sư Thẩm mới giữ im lặng một lát cũng không chịu nổi nữa. Ông quay đầu nhìn chằm chằm Kỷ Ngôn Tín, lại quay đầu nhìn Thích Niên ngồi im lặng phía sau, vẫn quyết định cùng Thích Niên nói chuyện giải sầu.
Giáo sư Thẩm hắng giọng một cái: “Tiểu Thích, em là người ở đâu?”
Thích Niên ngẩn ngơ, sau đó mới kịp phản ứng, “Tiểu Thích” mà giáo sư Thẩm gọi không phải ai khác, chính là cô.
“Em là người của thành phố Z, ngoại trừ học đại học thì trước giờ chưa từng đi khỏi đây ạ.”
Giáo sư Thẩm nhíu mắt lại, tò mò: “Vừa rồi nghe em nói, em là sinh viên năm nhất ngành văn học cổ đại hả?”
Thích Niên gật đầu: “Dạ đúng. Em thi đậu nghiên cứu sinh của đại học Z.”
“Trước đó học đại học ở đâu?”
“Đại học J của tỉnh J.” Thích Niên gãi gãi đầu, xấu hổ: “Nguyện vọng một của em vốn là đại học Z, ba em không nỡ để em đi nơi khác. Nhưng lúc học cấp ba...”
Thích Niên thoáng im lặng.
Xe đã đến cầu vượt.
Cô đột nhiên dừng lại khiến Kỷ Ngôn Tín nhìn về phía cô qua kính chiếu hậu.
Thích Niên vuốt vuốt cánh tay, mỗi lần nhớ đến trước kia, cô đều cảm thấy lành lạnh trong lòng.
Cô che đi sự uể oải và sa sút nơi đáy mắt, tiếp tục nói: “Học kì hai năm cấp ba, trong lúc mọi người đều cố gắng học tập, em lại say mê vẽ tranh, hơi bỏ bê chuyện học hành, cho nên chỉ có thể thi đậu đại học J.”
Kỷ Ngôn Tín dời tầm mắt, cánh tay khoác trên cửa sổ nắm lấy tay lái, còn tay phải tắt điều hòa.
“Có tiền đồ.” Giáo sư Thẩm “Ha ha” cười hai tiếng, an ủi: “Nghiên cứu sinh của đại học Z, cũng không tiếc nuối nữa.”
Không biết Thích Niên nghĩ tới điều gì, gật đầu mạnh mẽ: “Dạ đúng, không tiếc nuối!”
Sau khi xuống cầu, đi một khoảng nữa là tới nhà giáo sư Thẩm. Kỷ Ngôn Tín lái xe tiến vào khu cư xá và dừng ở dưới lầu.
Đưa giáo sư Thẩm về xong, Kỷ Ngôn Tín cũng không vội vã quay xe đi ngay mà nắm chặt tay lái, xoay lại nhìn cô: “Lên đây.”
Thích Niên “Hả” một tiếng, hơi nghi ngờ lỗ tai của mình.
Kỷ Ngôn Tín dừng vài giây mới lặp lại: “Ngồi lên phía trước, tôi không biết đường.”
Thích Niên: “...À.”
Thay đổi chỗ ngồi, Thích Niên càng thêm căng thẳng. Cô bối rối không biết nên để tay ở đầu gối, hay là thoải mái đặt trên đùi...
Ngay tại lần thứ năm vuốt mép váy, Kỷ Ngôn Tín luôn chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước đột nhiên liếc qua, thuận tay cầm điện thoại trên chỗ điều khiển, trượt màn hình mở khóa rồi đưa cho cô.
“Mở Bluetooth ra, kết nối.”
Thích Niên ngạc nhiên nhìn anh một cái, tay run run nhận điện thoại, rồi mở Bluetooth lên theo lời anh nói. Bluetooth màu xanh tìm thấy một tín hiệu. Cô nhấn vào kết nối, vài giây sau có âm thanh nhắc nhở vang lên, xe và Bluetooth kết nối thành công.
Đèn đỏ, Kỷ Ngôn Tín từ từ dừng lại, lần đầu tiên nghiêm túc chăm chú nhìn cô.
Ở phía nam thành phố Z, trời vừa vào thu cho nên không khí cũng có sự biến đổi. Tuy nhiên không giống mùa hè, ngày trước oi bức thì ngày sau sẽ có một trận mưa rào đầy sấm chớp để giải nhiệt. Nhiều lúc, trời đang nắng lại đột nhiên sẩm tối. Mây đen che lấp mặt trời, ánh nắng màu vàng đã bị một tầng mây dày che khuất.
Thích Niên nhìn ánh sáng biến hóa trên mặt Kỷ Ngôn Tín. Cặp mắt của anh dần trong suốt, sâu thẳm, giống như có một thứ gì đó đột ngột xông vào lòng cô.
Cô chuyển mắt, không cách nào đối mặt với anh.
Trong ngực như có một chú nai con đang nhảy loạn xạ, từng cái từng cái, lại khiến cho cô hơi bực bội.
“Chán thì có thể nghe nhạc.” Ngón tay anh gõ nhẹ trên vô-lăng, đèn đỏ phía trước cũng đang đếm ngược.
Thích Niên nhìn con số ngày càng nhỏ, “Dạ” một tiếng. Bàn tay nắm điện thoại vẫn cứng ngắc, tâm tư lại cuồn cuộn dâng trào vô bờ bến.
Thầy ấy sợ mình buồn chán...
Cho nên đưa di động cho cô, để cô nghe nhạc.
Thích Niên cắn cắn môi dưới, ngọt ngào đến nỗi tim muốn tan ra.
——
Lưu Hạ chăm chú nhìn đĩa nuôi cấy.
Điện thoại bỏ trong túi quần đã rung một lúc, nhưng vì quá chuyên tâm nên cô nàng bị dọa cho giật mình.
Là tin nhắn của Thích Niên, liên tiếp hai cái liền.
“Lưu Hạ, bây giờ chắc chắn cậu không thể tưởng tượng được mình đang ngồi trên xe của ai đâu...”
“Hiu hiu hiu, tâm hồn thiếu nữ bùng nổ rồi, sao đây sao đây sao đây. Che mặt vùi ngực.”
Liên hệ hai tin nhắn lại, thật ra cũng không khó đoán. Người có thể làm cho tâm hồn thiếu nữ ít ỏi của Thích Niên không giữ được bình tĩnh như vậy, trước mắt xem ra chỉ có một người —— giáo sư Kỷ.
Lưu Hạ tháo bao tay ra, nói với Lý Việt một tiếng rồi đi đến khu sinh hoạt, trả lời tin nhắn cho Thích Niên nhân tiện dò xét tình huống.
Thích Niên đã về nhà từ sớm, đang nằm trong lòng mẫu thân đại nhân ăn bánh cookie.
Mẹ Thích thấy trên điện thoại hiện ra tên Lưu Hạ, bèn nói với Thích: “Lâu rồi không thấy Lưu Hạ đến nhà mình, khi nào rảnh con rủ con bé và Lý Việt cùng đến chơi, mẹ làm một bữa ngon...cứ ăn đồ ngoài đường hoài, riết rồi nhìn như cọng giá.”
“Cọng giá thì có gì mà không tốt...” Thích Niên nhéo nhéo cái bụng nhỏ của mình, lại nhìn bánh cookie chỉ còn một nửa, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng nhét hết vào miệng.
Nhắm mắt làm ngơ!
Mò mẫm trở về phòng, Thích Niên mới mở tin nhắn của Lưu Hạ ra.
Lưu Hạ: “Tình hình như thế nào???”
Thích Niên gửi icon che miệng cười: “Là như thế này...mình đang đợi xe bus, sau đó thầy Kỷ chở giáo sư Thẩm về, vừa tiện đường cho nên cho mình đi nhờ...Thầy Kỷ đưa mình đến cổng khu cư xá rồi về luôn.”
Lưu Hạ: “...”
Được rồi, so với một câu cũng chẳng thể nói trước kia, như vậy cũng là một bước đột phá không nhỏ. Nghĩ nghĩ, Lưu Hạ lại nhắc nhở: “Đừng ở nhà vui quá, quên mất việc chính nha. Sáng mai có tiết đó, thầy Kỷ không thích đến muộn đâu.”
Thích Niên vỗ đầu một cái, ôi...xém chút quên luôn chuyện này!
Cư xá Nghi Mông cách đại học Z hơi xa, ngồi xe bus thì cũng khoảng bốn mươi lăm phút đồng hồ, còn chưa kể thời gian chờ xe. Cho nên, ăn xong bữa tối ở nhà, Thích Niên cũng không kịp hưởng thụ đã phải vội vàng lên chuyến xe cuối cùng để trở lại trường học.
Tiện thể...đêm nay đăng một ít tranh lên weibo.
Thích Niên đặt tên rất tệ, chỉ cần nhìn bút danh “Thất Tể” là biết. Cho nên, cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lên weibo tìm sự giúp đỡ của fans.
Các tên được đề cử cho truyện mới có “Truyện tranh cảm xúc tình yêu”, “Nhật ký theo đuổi nam thần”,“Câu chuyện tình yêu của Thất Tể”, cuối cùng vẫn là do Thích Niên tự quyết định – “Mỹ nhân nghi tu“.
Sao lại nghĩ ra tên này?
Gần đây Thích Niên xem sách, vừa hay lật đến một câu thế này —— “Mỹ yếu miễu hề nghi tu, bái ngô thừa hề quế châu*.”
Ừm, mỹ nhân là Kỷ Ngôn Tín... còn cô là người hán tử đuổi theo thuyền quế...
Hố, được đào như thế.
Tiếp theo chính là, ngày ngày bổ sung.
Mỗi lần hoàn tất một truyện thì Thích Niên đều chỉ vẽ vài bức tranh lặt vặt để nghỉ ngơi, ít khi nhanh chóng mở hố mới. Dù sao, vẽ tranh bình thường cũng nhẹ nhàng hơn đào hố mới nhiều. Cho nên, các fan và độc giả bị tập kích đột ngột, cả weibo như nổ tung.
Thích Niên đi nấu mì tôm xong, lúc quay lại thì QQ đã bị oanh tạc. Cô bưng cái tô rồi cắn sợi mì nóng hổi, cảm thấy ngực nóng bừng lên.
Sau đó, Thích Niên đăng một status bằng giọng điệu của một thanh niên văn nghệ, làm các độc giả lại thẫn thờ...
“Tôi không bị cái gì kích thích cả, chỉ là gặp được nam thần mà thôi.”
———————————————————————————–
Tên truyện được tác giả lấy ra từ hai câu thơ trong bài “Tương quân” thuộc tập thơ “Cửu ca” của Khuất Nguyên. “Tương quân” là bài thứ tư. Trích đoạn đầu:
Quân bất hành hề di do,
Kiển thuỳ lưu hề trung châu?
Mỹ yêu miễu hề nghi tu,
Bái ngô thừa hề quế chu.
Dịch thơ:
Dùng dằng chúa chẳng chịu đi,
Ai mời ở lại làm gì bãi trong?
Điểm trang càng đẹp lạ lùng,
Ta buông thuyền quế giữa dòng chơi vơi.