Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 72: Chương 72: Chương 71




Yên tĩnh.

Yên tĩnh.

Vẫn là yên tĩnh.

Trên bàn cơm, bất luận là người đang rót rượu, đang xì xào bàn tán, hoặc vùi đầu vào ăn đều ngạc nhiên nhìn về phía đương sự đã ngẩn ngơ.

Miệng Thích Niên có vị tanh của máu, bên tai ông ông tiếng máy điều hòa, gió mát lướt qua lỗ tai nhưng trong nháy mắt lại làm lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Dưới cảnh tượng “vạn người chú ý” thế này, đứng lên đi cũng không được, mà ngồi giả chết cũng không xong. Trong đầu Thích Niên như được trang bị một dãy đạn, ào ào chạy qua “xấu hổ chết mất xấu hổ chết mất...”

Kỷ Ngôn Tín cũng nhận ra không ổn lắm, bèn đẩy ghế đứng dậy, vòng qua nửa cái bàn đến trước mặt cô. Sắc mặt anh vẫn tối sầm, nhưng ánh mắt đã dịu dàng từ bao giờ.

Anh cúi người kéo bàn tay đang che môi của Thích Niên ra, xem xét tỉ mỉ. Vết thương không lớn, chỉ bị hàm răng phập vào. Do chưa cầm máu nên vẫn có một tí trào ra ngoài. Thích Niên nắm ống tay áo của anh kéo nhẹ một cái đầy tội nghiệp, chớp mắt hỏi: Làm sao bây giờ?

Kỷ Ngôn Tín nhìn ngón tay đang siết chặt áo của mình, trở tay nắm rồi kéo cô đi một cách tự nhiên: “Theo anh ra đây, đi xử lý vết thương.”

Xử lý vết thương?

Cô chỉ dập môi rách da, chảy máu tí thôi mà... Xử lý thế nào?

Đưa người ra khỏi cửa, Kỷ Ngôn Tín mới thả tay. Anh nghiêng người nói nhỏ với nhân viên phục vụ, đưa thêm một chiếc ghế đến bên cạnh chỗ anh ngồi, rồi thuận miệng hỏi toilet ở đâu. Ngọn đèn màu quýt chín bị dáng người cao ráo của anh che quá nửa, Thích Niên đứng phía sau, nghe thấy thế vừa bối rối, vừa cảm thấy...mất mặt.

Rửa vết thương xong, Thích Niên rề rề rà rà đi tới.

Kỷ Ngôn Tín dựa vào tường nghịch điện thoại, ánh đèn phản chiếu đường nét khuôn mặt anh, ấm áp chứ không hề lạnh lùng và xa cách. Nhận ra Thích Niên đến gần, Kỷ Ngôn Tín cất điện thoại, ngước mắt nhìn.

Không định đi ngay, cứ lẳng lặng nhìn cô như thế.

Ánh mắt tuy lạnh nhạt, nhưng lại làm Thích Niên phát hoảng, bèn vội vàng nói ra lời thoại đã nghĩ sẵn trong đầu: “Em sai rồi, không phải em cố ý giả bộ không quen anh. Là do... em ngạc nhiên quá khi thấy anh, nên phản ứng theo bản năng...”

“Em tưởng giải thích điều này anh sẽ vui hả?” Anh cong tay, búng mạnh vào trán cô. Thấy cô tủi thân không dám nói gì, ánh mắt anh dịu hơn, giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Tính cách gặp chuyện là tránh né này phải sửa đổi biết chưa, hửm?”

Thích Niên gật đầu: “Em đang cố gắng khắc phục.”

Dù gì sau đó cũng chui lên khỏi gầm bàn mà...

Kỷ Ngôn Tín liếc cô một cái đầu thâm ý, nhìn cái trán đã đỏ ửng, bèn nắm tay kéo cô đến gần, sau đó xoa nhè nhẹ: “Đau không?”

Nói xong, anh nhìn xuống môi cô. Bờ môi rách da hơi hồng hồng, không để ý thì cũng không nhận ra xung quanh hơi sưng sưng.

Kỷ Ngôn Tín còn đang chờ cô trả lời, vừa dời mắt thì Thích Niên đã hôn lên môi anh. Đôi môi mềm mại cọ nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Anh nắm chặt tay cô, từ từ híp mắt: “Hửm?”

Thích Niên vốn định đắc ý trả lời rằng “Không đau, vẫn còn hôn anh được”, nhưng bị ánh mắt âm trầm của anh nhìn chằm chằm thì bại trận. Cô nhìn trần nhà, nhìn tường, nhìn đèn cũng không nhìn anh: “Mình đi được một lúc rồi, có nên trở về chưa?”

“Ừ.” Kỷ Ngôn Tín đứng thẳng người, ôm cô vào lòng, chiếu theo đề tài của cô, hỏi: “Đêm nay có thu hoạch gì không?”

Lúc này Thích Niên mới vỗ trán, nhớ ra: “Sao anh lại tới đây?” Đây là buổi tiệc của họa sĩ, tác giả, nhà đầu tư, kiểu gì cũng chẳng liên quan đến nghề nghiệp huy hoàng chói lọi của Kỷ Ngôn Tín.

Kỷ Ngôn Tín nhìn cô rồi trả lời: “Anh quen Tần Chiêu Dương, lúc ở Mỹ.” Lo cô suy nghĩ lung tung, anh lại bổ sung: “Từ Đông Ly đến mới biết đêm nay cậu ấy cũng ở Thịnh Viễn, không phải là không nói cho em biết.”

Thích Niên cũng không nghĩ nhiều, nghe xong câu này mới ngửa đầu nhìn anh, cong cong khóe mắt.

Kỷ Ngôn Tín thích nhất đôi mắt này của cô, luôn long lanh rực rỡ. Nhất là lúc cười, đôi mắt cong cong, làm lòng anh mềm mại.

Không thể từ chối, cũng không thể chống cự.



Trở lại bữa tiệc, đề tài trên bàn cơm đã từ IP cải biên chuyển sang chuyện bát quái của minh tinh.

Thích Niên cúi đầu, né tránh những ánh mắt tò mò hoặc nghiên cứu của mọi người, ngồi xuống theo Kỷ Ngôn Tín. Thoáng một cái, từ nơi tít ngoài rìa đã đi vào trung tâm. Vừa ngồi xuống, Chu Hân Hân đã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô mấy cái liền, rung đến nỗi lòng bàn tay cô tê rần.

Chu Hân Hân: “Thành thật khai báo đi, chỉ cầm máu thôi mà lâu vậy à? Làm chuyện xấu xa gì với nam thần của em rồi?”

Tin thứ hai: “Diệp Trường An gần em nhất, nếu lát nữa cô ấy tìm em nói chuyện, nhớ tỏ ra khôn khéo một chút. Không rõ thì đừng trả lời, cứ cười ngây ngô khúc khích là được.”

Tin thứ ba: “Chủ biên tò mò quan hệ giữa người đàn ông của em và Tần Chiêu Dương, thời khắc gia tăng giá trị con người của chị đã đến rồi, em nhanh chóng hỏi thăm dùm chị một chút. Mặt khác, con ả Lộ Thanh Vũ không chừng sẽ ngáng chân em đấy, chị nhìn cái bản mặt đó đã cảm thấy đêm nay xui xẻo tận cùng rồi, tự em cẩn thận lấy.”

Thích Niên quay đầu liếc nhìn Lộ Thanh Vũ cách đó theo bản năng, lúc chạm phải tầm mắt dần mất sự vui vẻ của cô ta. Cô yên lặng nhìn chòng chọc một hồi mới quay sang chỗ khác như không có chuyện gì.

Lộ Thanh Vũ và người phụ trách của một công ty trò chuyện vui vẻ, rồi trao đổi danh thiếp. Ung dung uống rượu, nhớ lại ánh mắt của Thích Niên lúc nãy, đáy mắt cô ta tràn đầy sự lạnh lẽo. Đăm chiêu trong chốc lát, Lộ Thanh Vũ giả vờ hỏi vẩn vơ: “Tổng giám đốc Hà, người vừa đi cùng Tổng giám đốc Tần là ai vậy?”

Người được gọi là Tổng giám đốc Hà nhìn Kỷ Ngôn Tín đang cúi đầu nghe Tần Chiêu Dương nói chuyện, cũng thắc mắc: “Không rõ lắm, trước giờ chưa từng gặp.” Có quan hệ tốt với Tần Chiêu Dương, địa vị chắc chắn không nhỏ. Chỉ là ông ta không nói câu này ra.

Nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng công ty giải trí Tinh Quang của Tần Chiêu Dương không ít, lại còn có bối cảnh và tài nguyên mạnh. Nhất là sau khi em gái của anh ta, Tần Noãn Dương lấy Đường Trạch Thần, nhà họ Đường dùng kinh tế chống lưng, gần như đẩy công ty giải trí Tinh Quang lên địa vị bá chủ có một không hai.

Có thể giao thiệp với Tần Chiêu Dương, nghĩ cũng biết rồi đấy.

Lộ Thanh Vũ cũng không ngu, nghĩ một chút cũng hiểu sự lợi – hại trong mối quan hệ đó, ngón tay nắm ly rượu chợt siết mạnh đến nỗi trắng bệch. Người bạn cũ của cô ta, thật đúng là may mắn đến độ khiến người ta ghen tị.

Đối với buổi tiệc vô nghĩa này, sự kiên nhẫn của Tần Chiêu Dương không bao lâu đã hết sạch. Anh ta nhìn Tô Hiểu Thần ăn thỏa thê, vừa vuốt vuốt ngón tay của cô nàng vừa hỏi nhỏ: “Chúng ta đi trước đi?”

Tô Hiểu Thần còn muốn ngồi một lúc, hiếm khi mới gặp được Diệp Trường An. Gần đây phòng làm việc của cô ấy bận tối mặt tối mũi, bay khắp cả nước. Rạng sáng còn phải bay đến thành phố B, đi tham ban của Thẩm Mặc Triết. Đã lâu rồi họ không ngồi lại chuyện trò với nhau.

Tần Chiêu Dương múc vào chén cô nàng một muỗng tôm nhừ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sáng mai chúng ta còn phải bay đến thành phố A, đợi xong vụ này, anh đưa em đi chơi nhé?”

Mắt Tô Hiểu Thần sáng lên, hơi giao động: “Thật à?”

“Ừ.” Giọng anh ta lại trầm hơn, tiếp tục dụ dỗ: “Đi Pháp tìm Noãn Dương chơi?”

Thấy cô nàng vẫn do dự, Tần Chiêu Dương bơm thêm một liều thuốc mạnh: “Hai ngày nữa anh phải đi công tác, lâu lắm mới lại gặp em đó.”

Tô Hiểu Thần lập tức giơ cờ đầu hàng: “Rồi rồi rồi, em nói một tiếng với Trường An.”

Thật ra Diệp Trường An không mấy ngạc nhiên, nhìn hai người đi mất rồi chuyển sang ngồi cạnh Thích Niên. Cô ấy không uống rượu, cụng ly nước trái cây với Thích Niên.

Sau giới thiệu đơn giản, Diệp Trường An đi thẳng vào vấn đề: “Hơn một tháng trước đã muốn liên lạc với em, nhân viên studio của chị nhắn tin qua weibo cho em nhưng không nhận được hồi âm.”

Thích Niên hơi ngạc nhiên, nhướng mày: “Tin nhắn weibo ạ? Có đôi khi nhiều tin nhắn quá cho nên em thường bỏ sót.”

Diệp Trường An cong cong khóe môi, vẻ mặt như thể “mình đã đoán thế mà”: “Sau lại gián tiếp liên lạc với biên tập của em, biết em sẽ tham gia hội đặt hàng sách báo nên chị đi một chuyến, tự đến gặp em.”

Nhất thời, Thích Niên không biết có nên bày ra vẻ “được yêu mà sợ” hay không, mặt mày cứng đờ một lát, sau đó quyết định bỏ qua: “Em không định làm họa sĩ thương mại, cho nên tới giờ cũng không có kế hoạch cụ thể gì với bản quyền tác phẩm, cũng không hiểu lắm phim ảnh cải biên... Nhưng có thể thảo luận một chút. Nếu thích hợp, em cũng mong được hợp tác.”

Đối với sự ngây ngô, non nớt của Thích Niên, cô ấy cũng không bất ngờ lắm. Từ khi bắt đầu chú ý cô, Diệp Trường An phát hiện cô thật sự không có ý định bản quyền gì, chỉ toàn cúi đầu ăn ăn ăn...

Nghĩ vậy, cô ấy cười nhẹ rồi hỏi: “Biết Tô Hiểu Thần không?”

Thích Niên gật đầu, bây giờ cô hoàn toàn tin tưởng lý luận “sáu chặng phân cách”*. Bất luận hai người có xa lạ như thế nào, khoảng cách vẫn không vượt quá sáu người.

*Lý luận Sáu chặng phân cách: tên tiếng Anh là Six degrees of separation. Đây là một khái niệm, một lý luận với đại ý, thế giới nhỏ bé, chỉ cần hỏi vài ba người là sẽ tìm gặp được nhau. Cụm từ này xuất hiện trong truyện ngắn Chains của Frigyes Karinth, sau đó được nhà nghiên cứu Stanley Milgram tiến hành thí nghiệm trong thế giới thực.

Diệp Trường An lẳng lặng cười, vốn muốn nói là: “Tính cách của em và người bạn kia của chị rất giống nhau.”

Trao đổi phương thức liên lạc xong, Diệp Trường An cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng ra về.

Không ít người ở đây đều nhìn chằm chằm Tần Chiêu Dương và Diệp Trường An, nếu như người trước chẳng bày tỏ gì mà đi mất, vậy là tới chơi. Người sau nói chuyện với Thất Tể một lúc rồi cũng đi, ý nghĩa đã rõ — Diệp Trường An đến vì Thất Tể.

Chỗ dựa của phòng làm việc Diệp Trường An là Thẩm Mặc Triết và công ty giải trí Tinh Quang của Tần Chiêu Dương, tuy rằng mới cất bước, nhưng một mai khi chuẩn bị đề mục khởi động, không thể nghi ngờ đó sẽ là chế tác lớn hoàn mỹ. Có người thậm chí đã dự định dù bán với giá thấp cũng muốn hợp tác, không ngờ, nửa đầu buổi tiệc Diệp Trường An chỉ nói chuyện với Tô Hiểu Thần. Đợi mãi đến khi có cơ hội, nửa buổi sau cô ấy lại chạy đến chỗ Thất Tể...

Thích Niên lại không hiểu ý nghĩa trong đấy, khều ngón tay của Kỷ Ngôn Tín dưới bàn ăn, lén thương lượng: “Chúng ta cũng đi thôi nhỉ? Trễ nữa là ngủ ở đây luôn đó.”

Kỷ Ngôn Tín cố ý xuyên tạc ý của cô, ngón tay đặt trên thành ghế nhéo nhẹ gáy cô: “Muốn mướn phòng với anh hả?”

Thích Niên muốn lấy tay anh lên cắn cho một phát, bực bội đâm đâm khoai tây trong chén: “Em chỉ lấy ví dụ thôi mà, bớt đen tối.”

Kỷ Ngôn Tín nhớ cô thường phát ngôn đầy to gan trên weibo, bèn lại gần, kề tai nói nhỏ: “Trước đó không muốn cưa đổ, còn ám chỉ anh phải đụng tường đụng tủ đụng ghế hả, ai đen tối?”

Ám chỉ?

Vành tai Thích Niên muốn bốc khói, bối rối giải thích: “Em nào có ám chỉ anh? Gia quy của nhà họ Kỷ vẫn còn đó, em sẽ không để anh phá giới đâu.”

Kỷ Ngôn Tín cười khẽ, cười vô cùng chọc người: “Dụ em vào ở nên lừa em đấy.”

Thích Niên: “...” Má nó! Thế mà cô còn tưởng thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.