Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Chương 15: Chương 15: Gặp mặt (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Khu vườn này đều do Diêm Vệ Quốc làm, bình thường ông ấy rất thích cắt tỉa cây cảnh!” Hà Văn Yên nói.

La Quyên mở miệng nịnh hót, trong lòng lại suy nghĩ người trong đại viện thật không biết cách sống, một nơi to như vậy, trồng hoa làm gì, trồng rau còn có thể ăn được, tốt biết bao.

Khi vào đến phòng khách, trên sô pha đang có người ngồi, mặc chiếc áo màu đen cùng chiếc quần được ủi phẳng phiu, đang ngồi ở đó, đang loay hoay với món đồ vật giống như chiếc radio ở trong tay.

Nhìn thấy có người vào, anh ngước mắt, tầm mắt vừa đúng một đường thẳng nhìn đến trên người Ôn Hinh, ánh mắt đầy ác nghiệt lại nhìn sang La Quyên.

Ba người ở cửa vốn dĩ đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên mây đen kéo đến, đại quân áp đến gần, bị nhìn như vậy có hơi ngột ngạt, thậm chí mẹ của nữ phụ La Quyên, người đàn bà chanh chua, cũng bị dọa sợ mà rụt cổ lại, cúi đầu chào hỏi: “Diêm, đội trưởng Diêm, cậu ở nhà sao?”

Ôn Hinh ở bên cạnh cũng hoảng sợ, cô bắt đầu nhìn đến người ngồi trên sô pha, thực sự là từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng loạn, đây là nam chính? Cũng không biết là lúc này trong lòng đang thất vọng hay như thế nào.

Bởi vì nếu cô nhớ không nhầm, người này, hẳn là người hôm đó đã cứu cô, bởi vì là gương mặt hay là vóc dáng của anh thì đều rất tốt hơn so với sở thích của cô, nên vừa nhìn đã nhớ rõ, nếu không hôm đó cũng sẽ không hồ đồ mà gặp người liền hôn...

Nhưng hiện tại khi gặp lại lần nữa lại có chút xấu hổ, lúc này thật lòng chỉ mong anh mau kêu họ cút đi, như vậy cô mới có thể xoay người bỏ đi, không cần phải đối mặt với cái tình trạng này.

Nhưng nội dung bối cảnh đến đây, cô cũng không rõ, La Quyên hỏi xong vài câu, câu tiếp theo hẳn chính là anh nên phun ra ba chữ: “Cút ra ngoài!”

Sau đó hai người bọn họ sẽ ảo não mà rời khỏi.

Dù sao có anh ở đây, cửa đầu tiên nhất định là không thể lọt rồi.

Kết quả đợi một hồi lâu, ánh mắt sắc bén của người này lại chuyển từ La Quyên lên gương mặt của Ôn Hinh, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lạnh lùng mà quan sát cô thật lâu, trên mặt cũng không hề có biểu cảm gì, sau đó lại cúi đầu tiếp tục nghịch món đồ trong tay.

Hà Văn Yên thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như cho bà mặt mũi rồi, không có trực tiếp đuổi người, sau đó lại mỉm cười nói với bọn cô: “Mau vào đi, bên ngoài rất nắng!” sau đó nháy mắt với La Quyên và Ôn Hinh, kêu bọn họ nhanh chóng bước vào, nếu không sợ là đại ma đầu này sẽ lại thay đổi ý định.

Ôn Hinh bị mẹ của nữ phụ kéo vào trong cửa, cô vẫn còn đang sững sờ, tình tiết ở đây hình như không đúng lắm, câu thoại mấu chốt của nam chính đâu?

Ôn Hinh cuối cùng chỉ có thể kiên cường đi vào.

Vào đến phòng khách, đôi mắt chợt sáng lên, cô liếc nhìn một cái.

Ngay lập tức, một loạt chuyện cũ ùa về, nhưng cảm giác hình như không đến nỗi tồi tệ.

Mặc dù không có phong cách thiết kế hiện đại cũng như không được trang trí một cách cầu kỳ, nhưng lại mang đến một cảm giác phóng khoáng, đơn giản, khá là thoải mái.

Trong mắt cô giống như lật từng trang sách đã ố vàng, có một loại hàm súc ý vị của thời gian ở trong đó.

Phòng khách của nhà họ Diêm cực kỳ lớn, sáng sủa và rộng rãi, dọn dẹp cũng rất gọn gàng sạch sẽ, đối diện với sô pha bàn trà là bộ tủ gỗ mang lại cảm giác rất cổ xưa. Trên cao cùng của tủ gỗ có một cái tivi, màn hình với các góc bo tròn rất xinh xắn dễ thương.

Ôn Hinh vẫn là lần đầu nhìn thấy cái tivi thời đầu nó như thế nào, nó nhỏ đến mức khiến cô không thể nhịn được mà liếc nhìn vài lần.

Trên hai cái tủ thấp bày bộ trà và ấm đun nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.