Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Chương 3: Chương 3: Thiết lập (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Đông Thăng vội vàng mở cửa xe Jeep đậu ở ven đường, Diêm Đoàn một mình lên xe, cửa xe đóng lại, động cơ được khỏi động, chạy như bay.

Lúc Triệu Đông Thăng kịp phản ứng lại, thì liền đuổi theo phía sau xe, “Đoàn trưởng, Đoàn trưởng, tôi còn chưa lên xe, nói cho cùng anh cũng nên mời tôi tới nhà ăn cơm chứ, tôi giúp anh lái xe tới đây...”

Nhưng mà, xe đã lái đi.

Anh khóc không ra nước mắt, đang trêu ai ghẹo ai chứ? Cơm tối cũng không ăn trực được, ăn một đống bụi...

Ôn Hinh nhìn người phụ nữ trung niên đùng đùng đi tới trước mặt mình mắng một trận.

Cô đầu óc rối bời, một bên đề phòng để không bị nhéo, một bên lấy tay xoa sau ót, mới vừa rồi đập đầu vào tảng đá, có chút đau.

Chủ yếu là bây giờ cô đang hoảng loạn, có chút không hiểu rõ tình hình.

Còn chỗ này, là ở đâu?

Cô mới vừa rồi ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay mà.

Cô nhớ buổi sáng thức dậy, đi đến phòng thay đồ, chọn một chiếc váy hoa đơn giản, mộc mạc, còn thắt hai bím tóc để hợp với váy, thu dọn vali, đến sân bay trước hai tiếng, ký gửi hành lý, liền mang một túi được đan bằng mây tre nhỏ, bên trong để một ít đồ dùng cá nhân.

Trong lúc chờ máy bay nhàm chán, cô liền lấy trong túi ra một quyển tiểu thuyết.

Quyển tiểu thuyết là bạn học thần bí đưa cho cô, nói là quyển tiểu thuyết mới ra của bạn thân trước kia, trong ký túc xá mỗi người một quyển, cũng dặn dò cô nhất định phải đọc “cẩn thận.”

Cô cùng với bạn thân là Tống Thiến, vào một buổi sáng ba tháng trước đã rạn nứt, hai người trong lúc học đại học cũng có nhiều thời gian rảnh, nên cùng nhau làm một vài chuyện, cô chuyển hàng, còn nhà Tống Thiến vừa hay có một cửa hàng mặt tiền ở vị trí không tệ, hai người chỉ như vậy ăn nên làm ra, cô cũng không nghĩ tới, kinh doanh lại tốt như vậy.

Càng không nghĩ tới, sau khi kiếm được tiền, Tống Thiến và gia đình cô ta liền trở mặt, chẳng những muốn hạ giá thấp nguồn hàng đầu vào, còn muốn giảm bớt phần trăm của cô, vốn là chia năm năm, cuối cùng lại thành hai tám, cô quả thực không nhịn được nữa, liền trực tiếp ngừng nguồn hàng, không hợp tác với nhà Tống Thiến.

Hơn nữa, nhà Tống Thiến còn kiêu ngạo, thấy cửa hàng nổi tiếng, không cần chia tiền cho Ôn Hinh, lợi nhuận kia tất cả đều là của cô ta kiếm được.

Mấy người cũng không nghĩ tới, mất đi nguồn hàng của Ôn Hinh, liền tìm một nhà cung cấp khác với giá cả tương đương, nhưng cửa hàng lập tức sụp đổ, tồn đọng hàng hóa kém chất lượng không bán được.

Ôn Hinh trong lòng hừ lạnh, Tống Thiến và gia đình cô ta cũng cho là cô là trung gian, hai bên liên lạc với nhau một chút, đều muốn lấy một phần lớn lợi nhuận, bọn họ còn mắng con gái mình ngu, làm ăn không được như vậy, căn bản không công bằng, vì vậy gia đình, với cả người bạn thân, sớm đã muốn đá cô ra, cho nên mới không ngừng hạ phần trăm lợi nhuận của cô xuống, chính là buộc cô rút khỏi, dù sao hai người ban đầu giống như hai người bạn tốt, không có ký hợp đồng.

Nhưng người nhà cô ta dù thế nào cũng không nghĩ tới, cô không chỉ là “người chuyển hàng” hay là người đầu tiên cung ứng hàng hóa , với một nguồn hàng chất lượng cao nhưng giá lại rẻ, nếu như không phải là bạn thân, cô cũng không bán, hơn nữa, nguồn hàng của cô là duy nhất, không còn chỗ nào có.

Nhưng nhà Tống Thiến ăn trộm không thành còn mất thêm gạo, tiền kiếm được cũng mất hết, cuối cùng bất đắc dĩ đến tìm cô, nhưng căn bản Ôn Hinh cũng không nói cho Tống Thiến chỗ mình lấy hàng.

Bởi vì nguồn hàng hóa, chính là ở chỗ cô.

Hai người cũng từ đó mà kết thúc.

Nhưng vậy thì thế nào, cô đã dọn ra khỏi kí túc xá, tốt nghiệp đại học mọi người đều đường ai nấy đi, cô trải qua một khoản thời gian khó khăn, không còn để ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.