Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Chương 9: Chương 9: Vali (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Em trai của nữ phụ cướp quần áo trên tay cô: “Quân hàm này mức thấp nhất là phó đoàn! Đây rốt cuộc là quần áo của ai?”

Năm bảy chín thì có quân hàm rồi sao? Có lẽ đây là bố cục của tiểu thuyết.

Ôn Hinh nhìn em trai nữ phụ đang nhìn chằm chằm mình trả lời: “Không biết quần áo của ai ném ở bên sông, có thể tìm được người không?”

Cô bởi vì nhìn thấy quân hàm trên y phục nên cô mới lấy ra hỏi, thuận tiện đem đi giặc trả lại cho người ta, dù sao đây cũng là quân phục có quân hàm, người mặc nhất định không nhiều, xưởng thịt liên hợp thì ở xung quanh hồ, không biết nên tìm chủ nhân y phục này ở đâu.

Ôn Hinh cũng rất muốn biết người đó là ai, lúc đó cô tưởng bản thân mình đang nằm mơ, tự nhiên hôn người ta, kết quả đối phương tỏ ra bộ dạng rất tức giận, đẩy cô ra rồi rời đi, cô còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, dù sao người ta cũng cứu mình một mạng.

“Đây nhất định là người của đội quân trong đại viện lớn, đợi đến mai đi hỏi người ở đại viện thử xem sao, không chừng còn có thể tạo dựng được mối quan hệ, có lợi cho con trai chúng ta.” Ba Ôn suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Ngày mai con đi.” Em trai của nữ phụ cầm quân phục hưng phấn nói.

“Con trai muốn làm lính, ông nhất định bắt nó thi đại học, nó không dễ gì mới ghi được tên vào trong danh sách bộ đội, thế mà còn bị người ta đá ra, sớm biết thế lúc đầu...” La Quyên nhìn dáng vẻ con trai đang vui mừng cầm quân phục, có chút đau lòng oán trách nói.

“Mẹ nó đồ chó! Chuyện này trách tôi? Nếu như lúc đầu không làm thế, tôi có thể được điều đến làm chủ nhiệm của xưởng thịt, đem bà vào xưởng là được sao?” Một tiếng “bốp” ba Ôn ném đũa trong tay lên bàn.

Doạ Ôn Hinh hú hồn, đừng nói chi là liếc ngang vẻ mặt của La Quyên, bị cha Ôn mắng cả nhà không ai dám lên tiếng, hai người con gái thì cúi đầu ăn cơm.

Nếu như lúc đầu cha Ôn không có bán đứng Diêm gia làm Diêm gia điêu đứng, ông ta cũng không thể từ xưởng nhựa chuyển đến xưởng thịt, sau đó lại được thăng chức chức chủ nhiệm, còn đưa vợ vào xưởng làm, con cái đều đón về sống chung trong khu tốt nhất trong xưởng này, ngày ngày đều có rượu uống có thịt ăn, tiền tiêu không hết.

Hơn nữa, lúc đó Diêm gia giậu đổ bìm leo, không chỉ có một mình ông ta ném đá xuống giếng, rất nhiều người đẩy sau lưng Diêm Gia, cho dù không có ông ta, Diêm gia cũng đổ xuống, huống hồ lúc đó, ông ta cũng không biết Diêm gia lại vực dậy nhanh chóng như vậy.

“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi, con trai mới mười sáu tuổi, không vội, chúng ta lại tìm mối quan hệ khác, vả lại còn có Ôn Hinh a, ngày mai tôi dẫn Ôn Hinh qua đó.” La Quyên nhanh chóng làm dịu xuống phẩn nộ của cha Ôn.

Ôn Hinh giả bộ gắp thức ăn, gắp một miếng cải thìa nhỏ, trong lòng đã không còn rõ thời gian nữa, bản thân đây là xuyên đến đoạn nữ chính từ sau khi thi đậu đại học, cô căn bản không phải là Ôn Hinh, cô chỉ là nguyên bản nhân vật nữ phụ trong sách.

Không có ký ức những gì nữ phụ đã trải qua trong thế giới này, ở lại trong Ôn gia rất dễ để lộ sơ hở, cô nghĩ, hay là đến nhà nam chính thử thích ứng trước, rồi suy nghĩ tiếp theo sau này phải làm sao, nếu không được nữa, cô chỉ có thể học theo nữ phụ Nam Hạ, nguyên bản nữ phụ quá đơn thuần bị người khác lừa gạt lại không phát hiện ra, trái lại có càng nhiều cơ hội phát triển hơn. Vấn đề thư xác minh có chút phiền phức.

Cô vừa nghĩ tới đây thì phát hiện em gái nữ phụ không biết bắt đầu từ lúc nào vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, thấy cô đi qua thì liền kéo La Quyên: “Mẹ, chị có gì đó không đúng lắm!” Cô vừa nói xong, cả nhà đều nhìn Ôn Hinh.

Ôn Hinh: “....”

“Sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.