Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Làn gió chiều mùa hạ đang nhè nhẹ mơn trớn những cành liễu rũ rượi hai bên bờ sông.
Cách đó không xa, vang lên một tiếng “Ùm“.
Có người rơi xuống nước?
Người đàn anh mặc quân phục đứng ven đường hơi nhíu mày, khó chịu cởi chiếc mũ thấm đầy mồ hôi, nhanh chóng cởi quân phục trên người xuống, vứt qua một bên, rồi nhảy xuống nước.
Dưới sông chính là một cô gái, còn là một cô gái vô cùng trẻ tuổi và vẻ ngoài xinh đẹp.
Trong tay còn đang ôm chặt một cái hộp kỳ quái.
“Đồng chí, tỉnh lại đi.”
Diêm Trạch Dương với vừa rồi vội vàng cứu người nên không có để ý, lúc này mới phát hiện, cô gái này, mặc trên người một lớp... Anh chưa từng thấy qua áo đầm, giống như sợi bông nhưng lại rất mỏng, nhất là khi thấm nước, vóc dáng như thế nào đều có thể thấy rõ.
Cổ áo rộng thùng thính, mới vừa rồi lúc kéo lên, có làm tuột một bên vai xuống, lộ ra một phần da thịt trắng như ngọc, thậm chí...
Anh chỉ vội liếc qua, liền nhanh chóng dời tầm mắt.
Gần tối, trên bờ sông cũng không có nhiều người, thấy cô gái hôn mê bất tỉnh, anh lau những gọt nước từ trên đầu thẳng xuống mặt, muốn lật người này lại để đẩy nước sống ra, nhưng lúc vừa tay vừa chạm vào người, chính là một cảm giác khó mà tưởng tượng được.
...
Anh toàn thân ướt đẫm ngồi xổm xuống, lúc đó anh cũng không biết làm sao với cô gái này, có chút cản trở, cả người cô gái này như là bãi mìn, cũng không biết phải làm sao, đối phương đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, hàng lông mi run lên, từ từ mở mắt, ánh mắt cả hai người chạm nhau.
Đôi mắt sáng của cô mờ mịt nhìn anh.
Anh cũng nghiêm túc nhìn đối phương, vừa muốn mở miệng gọi “Đồng chí!” Đôi môi nhỏ của đối phương hơi mấp máy, một giọng nói yếu ớt vang lên, “Thật là đẹp trai, tôi thích, đừng đi... Nằm mơ sao...” Nói xong liền đưa hai cánh tay trắng nõn lên, bấu vào phần cổ rắn chắc của người trước mắt, hài lòng đặt đôi môi của mình lên môi anh.
Người đàn anh không nghĩ tới lại có viễn cảnh như vậy, “Cô...” Một khoảnh khắc nào đó đã bị dọa sợ.
Nhưng anh vừa mở miệng, một đầu lưỡi mềm mại, ngọt ngào linh hoạt đi vào trong khuôn miệng anh, cùng với đầu lưỡi vụng về của anh, nhẹ nhàng dây dưa.
Mỗi một hành động, đều làm lồng ngực anh run lên, đầu óc trống rỗng.
...
Triệu Đông Thăng đậu chiếc xe Jeep của mình ở ven đường, đi khắp nơi không tìm được người, cách một hàng cây, anh lại nhanh mắt thấy được quần áo trên bờ xong, lúc chạy tới, thấy người giống đứa cháu trai “Mặt lạnh như Diêm Vương” mà bình thường bọn họ huấn luyện, giữa ban ngày ban mặt lại cùng một cô gái....
Hôn nhau.
Tình cảnh này, uy lực này! Không thua gì một quả lựu đạn ném vào đỉnh đầu anh, Triệu Đông Thăng kinh hoàng đến độ tay chân mềm nhữn, thiếu chút nữa là té xuống.
Nhưng anh cũng nhìn ra, là cô gái này cưỡng hôn Diêm Đoàn của bọn họ.
Không được không được!
Ở chỗ này, trai gái nắm tay đi trên đường đã bị người khác chỉ chõ, trời tối cùng nhau đi trên đường sẽ bị điều tra thân phận, lại có cô gái dám hôn Diêm Đoàn trưởng chứ! Không muốn sống nữa sao?
Đoàn trưởng của bọn họ cho tới bây giờ ra tay không nể mặt ai.
Triệu Đông Thăng chột dạ nhìn xung quanh, loại chuyện này bị người khác thấy được, Diêm Đoàn coi như có tám cái miệng cũng không thể giải thích được. Dù sao, đầu năm nay, cũng quá ít những người phụ nữ lưu manh...
Lúc anh đang lấm le lấm lét nhìn xung quanh, suy nghĩ có nên ho khan một cái hay không, rốt cuộc nhìn thấy Đoàn Trưởng nhà anh đẩy cô gái ra, cô gái bị đẩy ra “Ai nha” một tiếng rồi té xuống đất, giọng nói nũng nịu, nhẹ như lông hồng, ngọt ngào rất dễ nghe.
Diêm Đoàn đứng lên, thấy cô không có sao, xoay người rời đi.