Trấn nhỏ của Giang Nam, sông suối như
dệt, nước biếc bao quanh, cảnh trí như họa, sông ngòi, cầu nhỏ, người
chèo thuyền tấp nập thu hết vào đáy mắt, trong bận rộn lại có một vẻ đẹp nhàn nhã yên tĩnh.
Đột nhiên, cửa sau của một căn nhà bình
thường nào đó chậm rãi mở ra, nữ tử thân hình đơn bạc một tay ôm chậu
giặt quần áo, một tay chậm rãi sờ soạng đi tới bậc thềm ở bến tàu ngoài
cửa sau, thật cẩn thận đi đến bờ sông, ngồi xuống chậm rãi giặt giũ quần áo trong chậu.
Nàng, làn da quá mức tái nhợt, tướng mạo
không thể nói là tuyệt mỹ diễm lệ, cùng lắm chỉ có thể nói là thanh tú
chi tư, liền ngay cả đôi mắt to ngập nước trên khuôn mặt khiến người ta
kinh diễm thủy linh cũng không có thần, tựa như hai đầm nước đen không
chút gợn sóng khảm lên mặt nàng, một chút sức sống cũng không có, khiến
người ta vừa thấy liền biết là cô nương mắt mù.
Chỉ thấy nàng thật cẩn thận giặt quần áo, một hồi lâu sau, mới chậm rãi đứng dậy, ôm chậu gỗ đựng quần áo đã giặt sạch, chậm rãi sờ soạng trở về nhà, ai ngờ chậu quần áo còn chưa kịp
buông, một mùi máu tươi nhàn nhạt như có như không bay tới.
“Thương?” Không kinh sợ mà còn mừng rỡ,
nàng nghiêng đầu, cánh môi trắng nhợt khẽ nhếch, khoan khoái cười yếu
ớt, ôn nhã thử gọi khẽ.
“Là ta.” Trong nắng sớm mờ mờ, tiếng nói
trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, mày kiếm mũi cao, một nam tử lạnh lùng
cương nghị không biết đến khi nào, một tay mềm nhẹ ôm nàng, một tay lấy
chậu quần áo trong tay nàng, để lên bàn, không chút kinh ngạc vì nàng
phát hiện hắn đến.
Trên thực tế, ở trước mặt nàng hắn không che giấu hơi thở của mình.
Nghe tiếng, nụ cười của nàng càng sâu
hơn, bị hơi thở nam tính quen thuộc vây quanh, tay nhỏ bé nhợt nhạt chậm rãi sờ gương mặt cương nghị của hắn, cẩn thận cảm thụ xúc cảm ấm áp
dưới ngón tay; Mà nam nhân chỉ lẳng lặng tùy ý để nàng vuốt ve mặt mình, con ngươi đen thâm thúy gắt gao ngừng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong mắt thâm tình vô hạn.
Một hồi lâu, sau khi nàng dùng mười ngón
tay “nhìn kỹ” hắn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tựa vào lồng ngực dày
rộng, hưởng thụ ôn tồn sau nhiều ngày ly biệt.
“Ta nên mua nha hoàn giúp nàng.” Ánh mắt
sắc bén quét về phía chậu quần áo bên cạnh, trong tiếng nói trầm thấp
của nam nhân có thương tiếc, nhắc lại đề nghị nhiều năm qua.
“Thực sự không cần.” Lắc đầu, lại cự
tuyệt, nàng khẽ cười yếu ớt. “Hàng xóm láng giềng sẽ giúp muội, bản thân muội cũng có thể làm, huynh đừng quan tâm.”
Hiểu được tính tình cứng cỏi của nàng,
cho dù mắt mù, vẫn có thể tự chăm sóc tốt bản thân, nam nhân thuận ý
không nhiều lời nữa, cẩn thận đỡ nàng tới ghế ngồi xuống, không muốn để
nàng mệt nhọc thêm. “Nàng nghỉ ngơi một lát, quần áo này để ta đem
phơi……”
“Thương!” Nắm lấy người hắn định rời đi, mặt nàng phiếm hồng kêu nhỏ, vội vã muốn nói cho hắn một tin vui.
“Hửm?”
“Muội có.” Dịu dàng mỉm cười, trong giọng nói không giấu được vui sướng.
“Nàng……” Lời nói cứng lại, ánh mắt kích
động nhìn xuống cái bụng không thấy gì thay đổi gì của nàng, bỗng dưng,
hai đầu gối hắn khẽ cong quỳ trước mặt nàng, nghiêng đầu thật cẩn thận
dán lỗ tai vào bụng nàng, tiếng nói vốn trầm ổn trở nên run rẩy. “Mấy…… Mấy tháng?”
“Hai tháng.” Biết được kích động trong
lòng hắn, nàng mỉm cười, tay nhỏ bé khẽ vuốt khuôn mặt nam nhân trên
bụng, tiếng nói vừa ôn nhã lại dịu dàng. “Tám tháng nữa, huynh sẽ làm
cha! Tương lai, con cái chúng ta sẽ thành đàn, huynh có thể ở dưới đại
thụ trước viện dạy bọn nhỏ đọc sách tập võ; Khi bọn trẻ không ngoan,
huynh có thể mắng chúng, xử phạt chúng, làm phụ thân mặt đen……”
“Vậy còn nàng?” Tưởng tượng thấy cảnh
nàng miêu tả, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi hiện lên nụ cười dịu dàng.
Chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ có tương lai, nay, có nàng làm bạn, hắn rốt cục cũng có tương lai yên bình lại hạnh phúc như những người bình
thường……
“Muội đương nhiên làm mẫu thân mặt trắng, khi bọn nhỏ đến khóc lóc kể lể phụ thân mặt đen nghiêm khắc trách phạt, sẽ dịu dàng cười nói cho chúng, kỳ thật phụ thân mặt đen là phụ thân
rất tốt, rất hiền lành……”
Nghe vậy, hắn cảm động cười khẽ, nhưng đáy lòng lại nhanh chóng xẹt qua một tia lo lắng……
Tương lai a…… Vì tương lai của hắn, nàng cùng con, hắn nên rời khỏi……
“Đại ca ca, huynh bị thương sao?” Vườn
trồng trọt hẻo lánh gần phòng bếp, tiểu cô nương bảy tuổi nghiêng đầu,
tò mò hỏi nam hài mười hai tuổi nằm trong bụi hoa, quần áo có vết máu.
Chậm rãi thản nhiên mở mắt, nam hài mặt không chút thay đổi. “Ngươi là ai?”
“A Tô! Đại ca ca, ta là A Tô.” Tiểu cô
nương cười với hắn, nụ cười hồn nhiên sáng lạn, cũng từ đây đáy lòng nụ
cười này in sâu trong đáy lòng lạnh nhạt của hắn.
*******************
“Rời khỏi Huyền Cực Môn?” Trong Nghị Sự
Đường khí thế uy nghiêm, nam tử trung niên một thân trầm ngưng khí
phách, cũng chính là môn chủ của tổ chức sát thủ Huyền Cực Môn mà mọi
người giang hồ nghe thấy liền biến sắc, ─ Đồ Bá Thiên nhíu mày khẽ hỏi,
ngữ khí hòa hoãn kia đủ khiến phần lớn đám sát thủ cấp dưới không sợ
chết biết rõ tính tình hắn cả người phát run, nhưng mà, nam tử lạnh lùng đứng yên giữa phòng mặt vẫn không chút thay đổi, thần thái chưa từng sợ hãi dao động qua.
“Dạ! Xin nghĩa phụ thành toàn.” Huyền Thương trầm tĩnh thỉnh cầu, khuôn mặt đạm mạc nhìn không ra bất kì tình cảm gì.
“Vì sao?” Ánh mắt sắc bén quét qua y vài lần, phảng phất muốn xem thấu tâm tư y, Đồ Bá Thiên lạnh giọng hỏi.
Trong đời này, hắn chỉ thu hai đứa trẻ bị bỏ rơi làm nghĩa tử, Huyền Thương chính là một trong số đó. Từ nhỏ, hắn liền nghiêm khắc tài bồi chúng, mà chúng cũng không phụ kì vọng, từ
mười lăm tuổi lần đầu tiên ra làm nhiệm vụ liền chưa từng thất thủ, chặn giết vô số cao thủ giang hồ, làm cho Huyền Cực Môn trở thành tổ chức
sát thủ mà giới võ lâm nghe thấy liền biến sắc, nhiều năm qua là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, mất đi đứa nào đối với Huyền Cực Môn đều là tổn
thất thật lớn.
Nhưng mà, nay Huyền Thương lại không báo trước quyết định muốn rời khỏi, đến tột cùng là vì sao?
Đối mặt với câu hỏi, Huyền Thương lặng im không nói, nhưng vẻ kiên quyết trong mắt lại chưa từng dao động.
Thấy thế, Đồ Bá Thiên cũng biết nghĩa tử
này có tính hướng nội, mọi việc đều giấu trong lòng, lập tức thay đổi
phương thức. “Huyền Thương, con nên biết nghĩa phụ chỉ có một đứa con
gái.” Chưa nói hết ý, lời này có nghĩa khác.
Nghe vậy, cho dù lãnh hội được gì, Huyền Thương vẫn không nói.
“Huyền Thương, đối tượng trong lòng Diễm
Dao trước giờ vẫn là con, ngày sau nếu hai đứa thành thân, đại vị môn
chủ này sớm hay muộn cũng để con ngồi vào, chẳng lẽ con không muốn?”
Thấy y vẫn không phản ứng, Đồ Bá Thiên dứt khoát nói rõ, có ý định để
nghĩa tử khổ tâm tài bồi trở thành rể đông sàng, tương lai tiếp chưởng
Huyền Cực Môn.
Đồ Diễm Dao?
Đại tiểu thư Huyền Cực Môn địa vị cao cao tại thượng, Huyền Thương hắn có tài đức gì mà xứng đôi được? Khóe miệng cơ hồ muốn nhếch thành nụ cười trào phúng, hắn vẫn yên tĩnh không gợn
chút sóng.
“Huyền Thương đối với vị trí môn chủ
không có hy vọng xa vời, cũng tự nhận không xứng với đại tiểu thư, xin
nghĩa phụ thứ lỗi.” Không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra tâm ý của
mình, hắn vẫn cựa kì kiên định.
“Huyền Thương, con đây là ghét bỏ Diễm
Dao?” Có ý tốt gả hòn ngọc quý trên tay lại bị trả về, Đồ Bá Thiên giận
quá thành cười, lửa giận thiêu đốt.
“Huyền Thương không dám.”
“Khá lắm không dám!” Cười lạnh hét lớn,
trợn mắt trừng, thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh thoáng chốc phát ra sát
khí bức người. “Huyền Thương, việc ngươi cùng Diễm Dao tạm thời không
nhắc tới! Hiện nay, nghĩa phụ chỉ hỏi ngươi một câu ─ ngươi thật sự muốn rời khỏi Huyền Cực Môn?”
“Dạ!” Tiếng nói trầm ổn kiên quyết hữu lực, hoàn toàn không một chút chần chờ.
Mắt hổ sắc bén thâm trầm nhìn, Đồ Bá
Thiên biết một khi y hạ quyết tâm sẽ tuyệt không quay đầu, trong lòng
lập tức có quyết định.
“Môn quy Huyền Cực Môn, ngươi hẳn là rất rõ.” Trong ngột ngạt, tiếng nói nghiêm nghị vô tình vang lên.
“Huyền Thương hiểu!” Gật gật đầu, từ khi nổi lên ý tưởng rời khỏi Huyền Cực Môn, hắn đã sớm giác ngộ.
Trong môn quy nghiêm khắc của Huyền Cực
Môn có một điều ─ người trong môn muốn rời khỏi tổ chức, phải không
chống cự chịu ba chưởng của người lãnh đạo trực tiếp, nếu có thể đại nạn không chết, từ nay về sau sẽ là người tự do.
Thế nhưng, từ khi Huyền Cực Môn sáng lập
tới nay, chỉ có ba người dám can đảm khiêu chiến môn quy này, hy vọng bỏ được thân phận sát thủ, nhưng không may, cả ba người này đều không toàn mạng dưới môn quy, nay cỏ hoang trên mộ đã cao hơn đầu người rồi.
Mà hắn, hữu hộ pháp của Huyền Cực Môn bị
đám người rảnh rỗi trên giang hồ đặt danh hiệu “Câu Hồn Tu La”, địa vị
trong môn gần với môn chủ, hình phạt ba chưởng này, chỉ có thể là môn
chủ tự tay chấp hành.
“Rất tốt!” Khóe miệng nhếch lên chút ý
cười ác độc, bất ngờ Đồ Bá Thiên mắt hiện sát khí, trong giây lát, người đã từ ghế hổ da bắn nhanh ra, lấy thế sớm vang chớp giật ra tay liên
kích ba chưởng vào ngực y, chưởng chưởng ngoan lệ, không lưu tình chút
nào, rõ ràng muốn đem Huyền Thương một tay bồi dưỡng ra đưa đến âm tào
địa phủ.
“Phốc!” Một dòng máu tươi chợt phun ra,
chỉ thấy Huyền Thương lảo đảo lui nhanh vài bước, vẻ mặt thanh đạm biến
trắng, hiện lên sắc xám tử khí, vừa thấy liền biết lục phủ ngũ tạng đều
bị tổn hại, nội thương nghiêm trọng đến cực điểm.
“Ngươi……” Thấy y tuy rằng bị thương
nghiêm trọng, lại ngoài dự đoán không ngã xuống chết ngay, Đồ Bá Thiên
không khỏi kinh ngạc vạn phần, đôi mắt ngoan lệ lóe lên tia sáng vừa sợ
vừa giận.
Không có khả năng!
Y sao có thể chịu ba chưởng của mình?
Đây…… Đây thật khiến người ta kinh ngạc!
Một thân tài nghệ của Huyền Thương đều là hắn truyền thụ, võ nghệ nông
sâu, hắn tất nhiên là rõ như lòng bàn tay.
Mới vừa rồi ra chưởng với tám phần công
lực, vốn tưởng rằng tuyết đối có thể khiến y chết, vạn vạn không nghĩ
tới y chẳng những không ngã xuống, còn có biện pháp cứng rắn chống đỡ mà đứng.
Có lí nào, công lực Huyền Thương lại vượt qua dự đoán của hắn quá lớn, tài nghệ tinh tiến như thế? Cho dù y trời
sinh là kỳ tài luyện võ, võ học tiến bộ thần tốc, nhưng mà y chỉ mới hai mươi tuổi, lại có thể tiếp được ba chưởng công lực thâm hậu hơn bốn
mươi năm của mình còn vẫn đứng thẳng, đây cũng có phần quá mức kinh
người!
Đáng sợ! Y vốn là trợ thủ đắc lực mình nể trọng nhất, tương lai không thể đoán trước, nếu không sớm trừ bỏ, ngày
sau để y tiếp tục tiến bộ, chỉ sợ sẽ hậu sinh khả úy (trò giỏi hơn thầy, người sau giỏi hơn người trước) mà thắng hắn, đến lúc đó chỉ sợ đối với mình sẽ là uy hiếp rất lớn.
Lại nói, Huyền Thương biết quá nhiều bí mật của Huyền Cực Môn, nếu không thể dùng, vậy tuyệt đối không thể giữ lại!
Âm trầm thầm nghĩ, Đồ Bá Thiên không chấp nhận được người ngày sau có thể sẽ uy hiếp đến sự tồn tại của mình, cho dù là nghĩa tử từ nhỏ dạy dỗ, hắn cũng không cho phép phản bội, do đó
trong lòng nổi lên ý niệm đuổi tận giết tuyệt.
Huyền Thương thấy y thần sắc biến ảo
không chừng, trong mắt sát khí rất đậm, đáy lòng hiểu rõ, nhưng cũng
không thấy ngoài ý muốn. Dù sao, cùng Đồ Bá Thiên trên danh nghĩa là
nghĩa phụ tử, kì thực không có tình thân, từ nhỏ bị huấn luyện khắc
nghiệt thành sát thủ vô tình hơn hai mươi năm qua, hắn rất hiểu tính
cách không dùng được sẽ hủy diệt của Đồ Bá Thiên, tuyệt không cho phép
có người uy hiếp đến sự sinh tồn của y.
Song, những năm gần đây, hắn vào sống ra
chết làm sát thủ chặn giết phần đông cao thủ giang hồ, vì Huyền Cực Môn
kiếm tiền cũng không ít, xem như trả ân dưỡng dục của Đồ Bá Thiên, mà ba chưởng hôm nay, là vì công truyền dạy võ công của y.
Từ nay về sau, hắn ─ Huyền Thương, sẽ
không còn là sát thủ bỏ mạng vì bữa ăn, mà là một nam nhân vì chính
mình, vì ái thê, vì ái nhi mà sống.
Chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng,
khuôn mặt không biểu tình của Huyền Thương nổi lên một chút ý cười hiếm
thấy. “Nghĩa phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là nghĩa phụ! Từ hôm
nay trở đi, Huyền Cực Môn không còn sát thủ『 Câu Hồn Tu La 』 nữa. Huyền
Thương cảm tạ ân giáo dưỡng của ngài, xin ngài hãy bảo trọng, cáo từ!”
Dứt lời, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
“Huyền Thương!” Bất ngờ, y quát to đuổi theo.
Cạnh cửa, khuôn mặt xám trắng lạnh lùng quay đầu lại.
“Vì sao muốn rời khỏi Huyền Cực Môn?” Lại chất vấn, muốn biết đến tột cùng là cái gì làm cho y cam chịu mạo hiểm
chấp nhận thử thách của môn quy?
“Bởi vì ta có tương lai!” Ánh mắt thâm trầm khẽ liếc, lạnh nhạt nói ra lý do của mình, hắn không chút do dự cất bước rời đi.
Tương lai?!
Đã vào Huyền Cực Môn, làm sát thủ, sẽ không có tương lai!
Nghe vậy, Đồ Bá Thiên bật cười lạnh,
nhưng mà nghĩ đến sau này có khả năng tạo thành uy hiếp, lập tức trên
mặt ngưng trọng, trầm giọng hét lớn, “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!” Vốn dĩ trong Nghị Sự Đường chỉ có Đồ Bá Thiên, đột nhiên xuất hiện một gã sát thủ hắc y cấp đường chủ.
“Truyền lời xuống, hữu hộ pháp Huyền Thương phản môn đào vong, toàn bộ môn nhân dốc toàn lực đuổi giết, mang thủ cấp (đầu người) hắn trở về gặp ta!”
“Dạ!” Lời chưa dứt, hắc y sát thủ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Nhìn Nghị Sự Đường không một bóng người, Đồ Bá Thiên không khỏi lạnh lùng cười……
Huyền Thương, đừng trách nghĩa phụ không
giữ lời, mà là ngươi biết quá rõ mọi chuyện của Huyền Cực Môn, võ công
lại tiến bộ quá mức kinh người! Sự tồn tại của ngươi nghĩa phụ lại không dùng được, đối với nghĩa phụ mà nói chẳng khác gì lưng bị kiam châm,
không thể không trừ, không oán được ai a!
Đêm khuya thanh vắng, khắp nơi tĩnh lặng, gió đêm lành lạnh nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua trấn nhỏ Giang Nam,
cũng thổi vào trong nhà mỗi hộ dân sống ven sông.
Rắc!
Bỗng dưng, cửa sổ một căn nào nào đó
dường như bị gió lạnh nhẹ nhàng mở ra, nhưng từ khung cửa sổ mở ra, một
bóng đen cao lớn rơi xuống đất không tiếng động tiến vào phòng chủ nhân
đang ngủ say, lặng yên ngồi bên mép giường, trầm tĩnh nhìn nữ tử say sưa yên giấc, nhìn nhìn, nhịn không được tình ý trong lòng, cúi đầu khẽ hôn xuống cánh môi phấn nộn nhợt nhạt.
“Ai?” Nữ tử bừng tỉnh, thình lình xoay người ngồi dậy mở đôi mắt mờ mịt vô thần, kinh hoảng quát hỏi.
“A Tô, là ta.” Biết mình dọa đến nàng,
Huyền Thương lập tức lên tiếng chứng minh thân phận. “Thật có lỗi! Dọa
đến nàng, phải không?”
“Thương!” Có chút kinh ngạc là hắn, nhưng trong lòng càng vui mừng hơn, A Tô hai tay sờ soạng muốn chạm vào hắn,
bờ môi nở nụ cười vui vẻ.
“Huynh đã đến rồi! Dạo này huynh tới thật nhanh.” Lúc trước mỗi lần cách hai ba tháng mới có thể đến một chuyến,
lần này mới rời đi không đến mười ngày, hắn liền trở về, lúc này quả
thật có chút khác thường.
“Ừm.” Đáp nhẹ một tiếng, bắt được hai tay nàng đang sờ soạng trên không trung để lên mặt mình, mặc nàng vuốt ve
mình, Huyền Thương khẽ cười. “Về sau ta không bao giờ đi nữa!”
Hai tay trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên dừng lại, A Tô trong lòng run lên, nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: “Huynh ly khai?”
“Ừm.” Vẫn thản nhiên ừm nhẹ.
“Môn chủ chịu buông tay?” A Tô trong lòng rất rõ việc đó không có khả năng.
Nghe vậy, Huyền Thương im lặng một lúc
lâu, duỗi cánh tay dài ra, gắt gao ôm nàng vào trong lòng. “Nàngsợ sao?” Hắn biết rõ cá tính đuổi tận giết tuyệt của nghĩa phụ.
Dọc theo đường đi, hắn mang thương tích
né tránh đồng môn cũ đuổi giết, phải đi đường vòng vài lần mới thoát
khỏi bọn họ, đến tìm nàng.
“Không! Chỉ cần ở bên cạnh huynh, muội
không sợ gì cả.” Dựa sát vào hắn, nàng thỏa mãn than nhẹ, nhưng mà lại
mơ hồ phát hiện hắn nói chuyện tựa hồ không vững vàng, có tinh thần như
trước, lập tức mày liễu khẽ nhíu. “Thương, huynh không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Nhẹ vỗ về an ủi,
Huyền Thương lần đầu tiên thấy may mắn vì hai mắt nàng bị mù, nhìn không thấy sắc mặt mình giờ phút này vì nội thương nghiêm trọng mà tái nhợt
xám xịt.
Thật không có việc gì sao? Hắn trả lời quá nhanh, ngược lại làm người ta thấy nghi ngờ, trong lòng A Tô hơi bất an.
Thấy nàng tựa hồ còn muốn hỏi tiếp, Huyền Thương không dấu vết nói sang chuyện khác. “Con có khỏe không?” Tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng còn bằng phẳng, hắn ân cần hỏi.
Quả nhiên lực chú ý lập tức bị dời đi,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt có sự dịu dàng hiền lành của người sắp làm mẹ. “Ừm, con tốt lắm.”
“Cơ thể có khoẻ không?” Ngay cả là sát
thủ vô tình trên giang hồ người người sợ hãi, tâm lý sắp làm cha cũng
giống như mọi nam nhân trên thiên hạ, lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an,
chỉ sợ thê nhi có gì bất trắc.
A…… Nam tử lạnh lùng này trong mắt người
khác vô tình vô tâm, gặp chuyện không nhíu mày một chút, trước nay cũng
chỉ vì mình nàng mà khẩn trương, thử hỏi làm sao có thể không rơi vào
trong sự dịu dàng độc sủng của hắn?
Trong lòng tràn đầy nhu tình, dịu vào
lồng ngực dày rộng thu lấy sự ấm áp của hắn, A Tô nở nụ cười. “Con cùng
muội đều tốt lắm, huynh đừng lo lắng.” Dừng một chút, lại cười nói.
“Thương, huynh thích con trai hay con gái?”
Vỗ về bụng của nàng, đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng không khỏi có một chút nhu tình. “Con gái, giống nàng.”
“Phải không?” Thở dài, nàng có ý kiến bất đồng. “Muội thích con trai, giống như huynh, về sau làm ca ca tốt, có
thể bảo vệ bọn đệ đệ, muội muội.”
Nghe vậy, bờ môi cương nghị hơi nhếch
lên. “Con trai, con gái đều tốt, chỉ cần là con của chúng ta ta đều
yêu.” Đứa nhỏ là nam hay là nữ, cũng không phải bọn họ thích thì có thể
quyết định, chỉ cần có thể khỏe mạnh an khang, vậy hắn liền cảm thấy mỹ
mãn.
“Ừm.” Khẽ cười, mệt mỏi lại đột kích,
trên khuôn mặt thanh tú có vẻ buồn ngủ. Từ sau khi có thai, nàng trở nên dễ dàng mệt mỏi, cực thích ngủ.
“Nàng mệt rồi, ngủ đi!” Chu đáo thấy dáng vẻ mệt mỏi của thiên hạ trong lòng, Huyền Thương đang muốn đỡ nàng nằm
xuống, một cỗ hơi thở trầm ngưng thình lình tiến tới làm cho trực giác
sắc bén của hắn cảnh giác, lập tức không nói hai lời, hai tay lôi kéo,
nhanh chóng đặt nàng lên lưng, động tác vừa nhanh vừa vội.
“Thương?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc dán bên gáy hắn, A Tô bị hành động của hắn làm mơ hồ.
“Suỵt!” Thấp giọng ám chỉ nàng đừng lên
tiếng, đôi mắt mới vừa rồi còn mềm mại của Huyền Thương, giờ phút này
trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Đuổi tới! Vốn tưởng rằng đã thoát khỏi Huyền Cực Môn đuổi giết, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy liền đuổi tới!
Một tay quàng ra phía sau giữ chặt thân
thể nàng, một tay lặng lẽ rút trường kiếm trong thắt lưng ra, mùi máu
tươi nhàn nhạt trong nháy mắt vương vấn quanh thân hắn.
Mắt không thể nhìn thấy, các giác quan
khác của A Tô càng thêm linh mẫn, lập tức cảm nhận được sát khí băng hàn cùng cơ bắp căng thẳng mà hắn dựng lên trong nháy mắt, đáy lòng hiểu
được, tay nhỏ bé duỗi phía trước ra, vững vàng ôm cổ hắn, tận lực không
để mình tạo thành gánh nặng quá nặng của hắn.
Nghiêng đầu nhìn cử chỉ của nàng, biết
nàng đã phát hiện khác thường, trong lòng Huyền Thương cảm thấy vạn phần có lỗi, nhưng ngân quang lạnh lẽo lóe ra từ trường kiếm sắc nhọn trong
tay càng dày đặc……
Năm trượng, bốn trượng, ba trượng…… Sát
khí vô hình từ ngoài phòng dần dần tiến tới, đôi mắt lãnh lệ càng thêm
lạnh giá…… Hai trượng, một trượng!
“Phanh!” Chợt nghe một tiếng ầm ầm nổ
vang nổi lên, hắn tính đúng thời cơ gây rối, thân hình mạnh mẽ phá cửa
bắn nhanh ra, tốc độ cực nhanh giống như sao xẹt, vừa lướt qua, ngân
quang của kiếm tung bay, tiếng đao kiếm giao kích leng keng hỗn loạn xen lẫn máu văng tung tóe, không đến thời gian một chén trà nhỏ, mùi máu
tươi nồng đậm đã nhanh chóng tràn ngập trong trấn nhỏ Giang Nam yên tĩnh an nhàn.
Gió đêm vù vù không ngừng xẹt nhanh qua
bên tai, mùi máu tươi nồng đặc nhuộm đầy quần áo trận trận xông vào mũi, khiến A Tô nhất thời muốn nôn.
Cấp tốc chạy dưới trời đêm, bất ngờ nghe
thấy thiên hạ trên lưng không khoẻ nôn khan, Huyền Thương chân không
nghỉ, nhưng miệng lại lo lắng hỏi thăm. “A Tô, nàng không thoải mái
sao?”
“Không! Muội…… Muội không sao……” Bụm
miệng lại một trận nôn khan liên tục, nàng vẫn lắc đầu phủ nhận, không
muốn trong lúc nguy cấp khiến hắn càng lo lắng hơn.
“Mau, đi mau…… Còn có truy binh ở phía
sau……” Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng theo như tiếng đao kiếm kịch liệt giao kích vừa rồi cùng máu tươi ấm áp thỉnh thoảng phun lên mặt, trên
người, cũng có thể biết cuộc đấu mãnh liệt tới mức nào.
Huyền Thương mất sức chín trâu hai hổ mới che chở nàng đột phá vòng vây, nhưng mà đám sát thủ kia vận đuổi theo
không rời, nếu muốn thoát khỏi bọn họ, hiện tại tuyệt không thể dừng
chân, trì hoãn thời gian, truy binh phía sau sẽ đuổi kịp.
Nghe nàng nôn khan không thôi lại cãi
chày cãi cối không có việc gì, Huyền Thương ngực không khỏi căng thẳng,
đáy lòng biết không thể dừng lại để nàng nghỉ ngơi, nhưng mà…… Chết
tiệt! Nàng thực sự rất không thoải mái a!
“A Tô, nàng cố chịu trước.” Cảm xúc đau
lòng cùng lo lắng đan xen trong lòng, hắn lên tiếng an ủi, vận khởi công lực toàn thân chạy nhanh hơn, nhún người lên xuống vài lần, rất nhanh
liền đi vào một con kênh dọc ngang, lau trúc dày đặc, bèo đầy mặt nước.
Ánh mắt quét qua một chiếc thuyền con
không biết của hộ ngư dân nào để bên bờ, Huyền Thương quyết định thật
nhanh, cõng người nhanh chóng nhảy lên thuyền gỗ, mới đưa nàng mờ mịt
luống cuống ngồi trên thuyền, lợi kiếm lập tức vung lên chặt đứt dây
thừng, một tay kia cầm gậy trúc của thuyền con vận kình khẽ chống xuống
đáy nước, chỉ thấy thuyền con dưới sự điều khiển của hắn nhanh chóng
chui vào đám lau trúc dày đặc, thủy đạo nhiều như sao, đan xen ngang dọc trong đầm nước Giang Nam, thoáng cái đã bị lau trúc rậm rạp che giấu
tung tích.
Nơi này, cho dù là lão ngư dân đối với
vùng thủy đạo phức tạp đan xen như bàn cờ này rõ như lòng bàn tay, muốn
trong khoảng thời gian ngắn tìm được người cũng khó như lên trời.
Từ cảm giác lung lay bất ổn dưới người, A Tô biết mình đang trên thuyền nhỏ, phấn môi hé ra mới định gọi người,
hơi thở nam tính quen thuộc vây quanh nàng, lập tức bị đè nằm trên
thuyền.
“Suỵt!” Lấy tay nhẹ để trên phấn môi ý
bảo đừng mở miệng, Huyền Thương theo sát phía sau nằm xuống, hơn phân
nửa cơ thể che trên người nàng bảo vệ kỹ càng, để mặc con thuyền phiêu
đãng ẩn khuất trong đám lau trúc, đồng thời ngưng thần nghiêng tai lắng
nghe gió thổi cỏ lay bên bờ.
Quả nhiên, mới thoáng cái, vài tiếng chân khẽ khàng đã đuổi tới bên bờ, quanh quẩn tìm kiếm hồi lâu không có kết
quả, mới bỏ qua rời đi.
Nghe tiếng bước chân của mấy người bị hắn giết còn sót lại đã đi xa, chung quanh không có tiếng động, Huyền
Thương cẩn thận nghe ngóng hồi lâu, thẳng đến khi xác định đối phương sẽ không trở lại nữa, lúc này hắn mới xoay người ngồi dậy, trong lòng
buông lỏng, nội thương nghiêm trọng chưa lành hơn nữa mới vừa rồi lại
vận khí kịch liệt triền đấu, lúc này khí huyết trong ngực cuồn cuộn tán
loạn rốt cuộc cũng ức chế không được, một ngụm máu tươi phun ra, nháy
mắt nhiễm đỏ vạt áo trước ngực nàng.
“Thương!” Cảm giác hắn đang hộc máu, A Tô hốt hoảng đứng dậy kêu sợ hãi, mắt to vô thần đẫm lệ, hai tay sờ soạng
xoa mặt hắn. “Huynh bị thương?”
“Không có việc gì! Nàng đừng lo lắng.” Ngay cả tiếng nói cũng yếu ớt, rõ ràng bị thương nặng khí hư, hắn vẫn muốn trấn an nàng.
Nghe tiếng, hồi tưởng lại lúc trước ở
trong phòng, hắn nói chuyện đã có vẻ khác thường, hỏi hắn cũng nói không có việc gì, A Tô nhất thời hiểu được mọi chuyện, lập tức vẻ mặt vừa cáu vừa giận, nhưng mà phần nhiều là thương tiếc cùng không đành, cuối cùng chỉ có thể trừng to đôi mắt vô thần thương tâm thở dài.
“Trước khi huynh tìm đến muội, đã bị nội thương?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu là khẳng định.
“……” Bị vạch trần, hắn đành phải im lặng không nói.
“Huynh đáng ghét!” Hai mắt đỏ lên, từng
giọt lệ to như trân châu bị cắt đứt rơi thẳng xuống. “Khinh muội mắt mù
nhìn không thấy, cho nên dễ lừa sao?”
“Không phải!” Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn
giận dữ, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, Huyền Thương thở dài đem nàng ôm vào lòng. “Ta là sợ nàng lo lắng.”
“Huynh không nói rõ cho muội biết, mới
làm cho muội lo lắng!” Buồn bực đấm nhẹ vào ngực hắn, A Tô biết hắn muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng lo lắng, trong lòng tuy rằng khổ sở lại
đau lòng, nhưng mà trong đầu đã bắt đầu tìm kiếm phương pháp trị liệu
nội thương trước kia đã từng học thuộc, sau đó không lâu, nàng rốt cục
cũng ngừng khóc. “Tìm khách điếm nghỉ ngơi đi! Đợi lát nữa muội đem đoạn khẩu quyết trị nội thương rất hiệu quả đọc cho huynh nghe, huynh chiếu
theo khẩu quyết hành công, tin tưởng nội thương rất nhanh có thể khỏi
hẳn.”
“Lại là Tiết gia gia dạy nàng học thuộc?” Khóe miệng khẽ cong lên một chút, Huyền Thương lạnh nhạt khẽ hỏi, đối
với vị lão gia gia thần bí đã qua đời kia thật sự bội phục.
Trên người Tiết gia gia tựa hồ luôn có
một đống bảo bối kỳ kỳ quái quái nếu lấy ra tuyệt đối sẽ làm phần đông
người trong giang hồ lâm vào điên cuồng, nhưng lão nhân gia nếu không
phải đem linh đan diệu dược cho hắn uống, thì lại đem một ít võ học bí
tịch cho A Tô không hiểu võ công học thuộc.
“Phải.” Nhẹ giọng đáp lại, cánh tay tinh
tế gắt gao vây quanh hắn, A Tô lặng lẽ than nhẹ. “Lần tới nếu bị thương
đừng giấu muội.”
Nghe vậy, Huyền Thương mỉm cười không
nói, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, từ trong lòng lấy ra một chiếc
khăn vải sạch sẽ nhúng nước sông cho ướt, cẩn thận lau vết máu mới vừa
rồi đánh nhau bắn tung tóe lên mặt nàng, có chút lo lắng hỏi: “Còn khó
chịu không?”
“Có thể là bởi vì có thai, nghe thấy mùi
máu tươi mới muốn buồn nôn, không việc gì!” Lắc đầu, nàng có chút cảm
động lại có chút buồn bực.
“Thương thế của huynh có vẻ nghiêm
trọng.” Nam nhân này vì sao không thể quan tâm bản thân nhiều một chút?
Nếu hắn có thể đem một phần mười sự quan tâm dành cho nàng để quan tâm
bản thân mình, nàng sẽ rất cao hứng.
“Ta chịu đựng được.” Nói tới mình, hắn trở lại như trước lạnh nhạt từ chối cho ý kiến.
Buồn bực đến không nói gì, thật lâu sau,
nàng rốt cục mở miệng, “Về sau muội sẽ nói với con, nói phụ thân chúng
là nam nhân ngoan cố vô cùng!”