Mỹ Nhân Phổ

Chương 124: Chương 124




Lý thị trở về nhanh hơn dự tính, Tự Cừ Ma rất là ngoài ý muốn.

Hắn lấy vị trí quý thiếp đổi để Lý thị đi câu dẫn Tự Cừ Mục, nhân lúc người kia ý loạn tình mê, hạ tiếp loại dược đặc chế, làm cho tướng chết của hắn như mã thượng phong. Với tính tình của vị công chúa kia, Tự Cừ Mục mà chết kiểu khó chịu đựng như vậy, tất nhiên sẽ đối với hắn chán ghét đến cực điểm, nháy mắt là có thể đem hắn vứt ra sau đầu, đây mới là cách làm tuyệt đối nhất.

“Như thế nào?” Tự Cừ Ma phá lệ mà rót một chén trà nhỏ cho Lý thị.

Lý thị không dám tiếp, mà trực tiếp vén váy quỳ trên mặt đất, “Thiếp vô năng, hôm nay vừa đến liền bị hắn đoán được mục đích, thiếp không dám động thủ vào lúc này. Bất quá, thiếp đã đem việc này lừa gạt qua cửa. Chờ hắn thả lỏng cảnh giác, nhất định có thể tìm được cơ hội xuống tay. Hơn nữa, Mục hoàng tử đối với ta......” Lý thị mím môi, dùng một ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Tự Cừ Ma, “Đối với Mục hoàng tử mà nói, thiếp là không thể thay thế.”

Không thể thay thế?

Lời này hắn tuy không quá tin, nhưng mà, Tự Cừ Mục người này, đối với nữ nhân từ trước đến nay luôn mâu thuẫn, Lý thị thật sự là người duy nhất hắn thấy có thể đến gần Tự Cừ Mục. Đây cũng là lý do hắn muốn năm lần bảy lượt lợi dụng Lý thị.

Nhưng mắt thấy Võ Uy công chúa đại hôn sắp tới, Tự Cừ Ma lại không còn bao nhiêu thời gian để kéo nữa.

“Một khi đã như vậy, bổn vương cho ngươi thêm chút thời gian, đến trước khi công chúa đại hôn!”

Lý thị thưa dạ hẳn là, lấy lòng mà bưng trà rót nước cho Tự Cừ Ma.

Một người nam nhân một khi tự phụ bản thân mình có thể đem một nữ nhân ăn đến gắt gao, liền không đem quá nhiều tâm tư ra đề phòng nàng ta nữa. Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa hắn sẽ đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người Lý thị.

Bên này mới vừa được đến tin tức từ Lý thị, hắn liền đi đến Thái Tử phủ.

“Nghe nói hôm nay Thái tể Đỗ Ban đến Sấu Ngọc Trai? Thái Tử điện hạ thấy thế nào?”

Sấu Ngọc Trai trước đây sao có thể so với Sấu Ngọc Trai hiện tại. Trước kia hắn sẽ đem chuyện Sấu Ngọc Trai nâng một người lên coi như truyền thuyết, có vài phần tin tưởng, nhưng còn không đến mức sợ hãi, nhưng Sấu Ngọc Trai hiện tại, chẳng những thật sự có thể nâng một người lên, thậm chí ngay cả vương tôn quý tộc cũng dám trái ý, còn không có ai làm gì được bọn họ, việc này đã vượt ra ngoài phạm vi sức mạnh quyền lực mà hắn biết.

Hôm nay Tự Cừ Mục đến Sấu Ngọc Trai thời gian lâu như vậy, rõ ràng là có ý muốn mượn Sấu Ngọc Trai thượng vị. Sấu Ngọc Trai có quan hệ thân hậu với người này, nói không chừng thật sự có thể làm Tự Cừ Mục áp đảo phía trên hắn.

Hắn tuyệt đối không cho phép tiểu tiện loại kia đạp lên trên đầu hắn.

Thái Tử Lệ oán hận hừ lạnh một tiếng, “Đỗ Ban hiện giờ bị phụ hoàng ra lệnh cưỡng chế ở nhà, chức quyền không có, Khâu Mục Lâm có thể hành động bất cứ lúc nào để báo thù cho Nhĩ Dung. Thế lực Đỗ gia đã tan rã, không làm được trò trống gì, muốn mượn Sấu Ngọc Trai để Đông Sơn tái khởi, quả thực mơ mộng hão huyền! Muốn chỉnh rớt Sấu Ngọc Trai, không thể nóng vội, cũng không thể chỉ dựa vào sức của một người. Thế gia huân quý nhiều, không vào được pháp nhãn của họ cũng nhiều đi.”

Tự Cừ Ma trong lòng khẽ nhúc nhích, xem ra vị này đúng là đã có phương hướng.

“Ngày nào đó nếu muốn dùng Bắc Lương ta, Thái Tử cứ việc mở miệng!”

Lý Mật đa tâm mà phát hiện gần đây người đưa bái thiếp tới Sấu Ngọc Trai nhiều gấp bội. Đại khái là phần lớn huân quý thế gia tới tham dự đại hôn cũa Võ Uy công chúa đã tụ tập đến Bình Thành.

Quản hắn có công huân hay không công huân, có tài năng hay không tài năng, phàm là con cháu thế gia nổi danh thì đều tới. Người Hán có mà người Hồ cũng không ít.

Tống Dật mỗi ngày xem ưu khuyết điểm cuộc đời của những người này xem đến quáng mắt. Đem tư liệu Lý Mật tự mình sửa sang lại đẩy ra, nằm liệt bất động trên giường.

“Rốt cuộc là chúng ta danh khí quá lớn, hay là có người cố ý gây sự?”

Lý Mật đem tư liệu nàng đã xem qua thả vào một bên kệ sách, đáp: “Thác Bạt Lệ cũng đưa thiệp tới, ngày mai có một cái yến hội, ta phái người cẩn thận hỏi thăm qua, hắn đồng thời mời hết thanh niên tài tuấn của tứ đại thế gia Hán tộc và tám huân quý thế gia Tiên Bi. Chỉ sợ đây sẽ là cái Hồng Môn Yến, các ngươi có đi hay là không?”

Tống Dật ngồi dậy, suy nghĩ trong chốc lát, Thái Tử Lệ lần trước ăn mệt lớn như vậy, sao có thể thiện bãi cam hưu? Lấy danh vọng hiện tại của Sấu Ngọc Trai, cũng không phải không thể phá, cái hắn thiếu chỉ là nhân tâm.

“Hắn nói như thế nào?”

Hắn, đương nhiên là chỉ Lưu Dục.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Lưu Dục đi vào nói: “Thác Bạt Lệ nếu đã hạ chiến thiếp, không ra tịch chẳng phải là tổn hại uy danh của Sấu Ngọc Trai?”

Tám huân quý đến từ tám bộ tộc Tiên Bi, Bạt Bạt, Khâu Mục Lâm, Bộ Lục Hồ, Hạ Lại, Hạ Lâu, Độc Cô, Uất Trì, Vật Nữu. Trong đó bọn họ đã tiếp xúc qua Bạt Bạt và Khâu Mục Lâm, Bạt Bạt là gia tộc trung lập, không cùng bất luận thế lực nào kéo bè kéo cánh, tất nhiên cũng sẽ không bị Thái Tử Lệ mượn sức, nhưng Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung là vì nhìn trúng Tống Dật mới bị Phật Li tàn hại, món nợ này, bọn họ hơn phân nửa còn muốn nhớ thương Sấu Ngọc Trai. Hạ Lâu là gia tộc của Thái Tử Phi, cùng Vật Nữu, Bộ Lục Hồ quan hệ thập phần thân mật. Ba bộ tộc này cũng là gia tộc của tướng trấn thủ sáu trấn. Nói không chừng chuyện tào lao của Vương Tán kia cũng có quan hệ lớn đến ba cái đại gia tộc này.

Thế gia Hán tộc Huỳnh Dương Trịnh thị cùng Phạm Dương Lư thị hiện giờ xem như có quan hệ tốt với Sấu Ngọc Trai, nhưng hai thế gia Thanh Hà Thôi Thị cùng Thái Nguyên Vương thị thì khó nói, đề cập đến vụ án kia, rất khó nói những thế gia đó sẽ có thái độ như thế nào.

Thái Tử Lệ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đem những người này triệu tập lại cùng nhau.

Vừa nghe nói đến Thanh Hà Thôi Thị, Tống Dật liền nhớ tới bộ dạng Thôi Giai kia, đôi mắt liền yên lặng sáng lên, Lý Mật nói rõ đại diện Thôi thị tới là thân huynh trưởng của Thôi Giai, thân huynh trưởng đó, cùng phụ cùng mẫu, như thế nào cũng không thể kém đúng không?

Còn có Độc Cô thị, đây cũng là gia tộc sản xuất mỹ nhân trong truyền thuyết, tuy so ra kém Mộ Dung thị, nhưng ở trong mấy gia tộc huân quý Bắc Nguỵ, là được các nam nữ chưa lập gia đình ưu ái nhất.

“Ngươi...lại suy nghĩ cái gì nữa?” thanh âm Lưu Dục lạnh lẽo mà thổi qua, khi hắn đang tự hỏi lợi và hại của thế cục, hắn sao lại có cảm giác xung quanh thân của tiểu hỗn đản bên cạnh đang nổi bong bóng màu hồng chứ?

Tống Dật lật đật thu liễm tâm thần, ra vẻ thở dài, “Lần này tình thế có chút hung hiểm a, ta chỉ là hơi lo lắng mà thôi.”

Lưu Dục ghé mắt, ngươi rốt cuộc có chỗ nào nhìn giống như đang lo lắng? Đôi mắt nhỏ kia rõ ràng lộ ra hưng phấn.

Hôm sau, Tống Dật đem hai người trang điểm tỉ mỉ một phen rồi đi dự tiệc, vào cửa liền thấy một tráng hán cao lớn thô kệch, Tống Dật cơ hồ có thể cảm giác được cơ bắp bên dưới lớp quần áo của hắn đang căng chặt, hơn nữa ăn mặc cũng rất tùy tiện, một thân áo quần ngắn, giống như mới được thả ra từ luyện võ trường nào đó.

Tống Dật lui một bước mới thấy rõ mặt. Gương mặt này phải nói như thế nào đây, khó coi, nhưng cũng tuyệt đối không quá khó coi, rất nổi bật, cũng rất có tính công kích, nhưng đã làm đôi mắt thích mỹ nhân này của nàng có cảm giác bị độc hại mãnh liệt.

Đôi mắt của Tống Dật phi thường bắt bẻ mà bỏ qua người này rồi nhìn vào trong, người nọ tựa hồ sửng sốt một chút, lãnh u u mà liếc bọn họ một cái, cũng đi vào trong.

Vẫn chưa đến giờ, nhưng người có vẻ đã tới gần đủ, Tây Linh uyển của Thái Tử phủ thập phần náo nhiệt, bọn họ vừa xuất hiện, không khí có trong nháy mắt yên lặng, giây lát sau lại náo nhiệt trở lại. Thái Tử Lệ rõ ràng đã thấy người, lại chỉ lo cùng những người khác nói chuyện, mà hoàn toàn bỏ qua bên này, ngược lại những người vây quanh hắn đều thỉnh thoảng nhìn qua, mang theo khinh miệt cùng lạnh lẽo, rõ ràng là có ý tứ muốn ngó lơ bọn họ.

Ngược lại Thác Bạt Hồn là người thứ nhất ra chào đón, Bạt Bạt Cẩm Li cơ hồ dán ở sau hắn mà tới, mặt cứng đờ đánh giá Tống Dật. Hắn thiệt tình không muốn giống như tên sắc lang chưa hiểu việc đời mà mơ ước Tống Dật, chỉ là nhiều ngày không thấy, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn phát hiện thân thể nho nhỏ kia tản ra một hơi thở mê người không hiểu nổi, trong lúc nhất thời thế nhưng hắn cảm thấy cổ họng hơi khô, muốn trước tiên tìm cái góc uống miếng nước, mới vừa quay lại. Lưu Dục liền không mặn không nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, Tống Dật cười tủm tỉm mà hướng hắn gật gật đầu, Cẩm Li lại tiếp tục cảm thấy khô cổ, lại dứt khoát đi uống một ngụm nước nữa.

“Ngươi đây là đang làm cái gì?” Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh vừa không tính toán phụ họa bên Thái tử, cũng không tính toán cùng đám Cẩm Li đánh thành một đoàn, một mình ngồi ở trong đình, phe phẩy cây quạt.

Khẩu khí này rõ ràng có vẻ ghét bỏ cùng khó chịu, Cẩm Li liếc hắn, “Ngươi có cái gì không thoải mái thì phát chỗ khác đi, ta lại không trêu chọc ngươi!”

“Phập!” Nhĩ Khuynh xếp mạnh cây quạt lại, “Ai sợ ai a? Ta lại muốn nhìn, rốt cuộc tiểu hồ ly tinh nào đã câu dẫn ca ca ta, ta cũng muốn vì tẩu tử đáng thương kia của ta giáo huấn hồ ly tinh này một trận, xem hắn rốt cuộc có mị thuật hồ ly gì!”

Người này vừa lại đây, Tống Dật liền nhận ra, quả nhiên huynh đệ cùng phụ cùng mẫu chính là không bình thường, bộ dạng này con mẹ nó quá giống, có điều Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh trẻ hơn vài tuổi so với huynh trưởng Nhĩ Dung của hắn, nhìn tươi mới hơn không ít. Còn những điểm khác cơ hồ là một cái khuôn mẫu khắc ra, khụ khụ, đương nhiên, khí chất và tính tình của hai người hình như rất là khác nhau.

Tầm mắt Nhĩ Khuynh tuần tra một lúc trên người Tống Dật, dứt khoát kiên quyết mà chuyển qua người Lưu Dục, ngạo nghễ mở miệng: “Ngươi chính là Tống Dật?”

Lưu Dục nhíu mày, thân hình này của hắn nhìn giống người có thể bị người khác ức hiếp sao? Cẩm Li phun ra một miệng trà, lật đật che miệng lại.

Thác Bạt Hồn đỡ trán, hảo tâm nhắc nhở: “Hắn là Họa Cốt tiên sinh!”

“Họa Cốt tiên sinh?” tầm mắt Nhĩ Khuynh lại lần nữa trở về trên người Tống Dật, “Ngươi là Tống Dật?”

Tống Dật cười tủm tỉm gật đầu.

Ngươi Khuynh nhíu mày, “Ngươi rõ ràng là nữ! Câu dẫn ca ta chính là nam nhân!”

“Phốc!” Cẩm Li lại phun ra một ngụm, nima đôi mắt kia của ngươi là mọc kiểu gì, như thế nào lại đột nhiên nhìn ra nàng là nữ?

Nụ cười trên mặt Tống Dật không thay đổi, “Khâu Mục Lâm tướng quân hảo nhãn lực, nhưng nói câu dẫn có chút nghiêm trọng, ta cũng là người bị hại!”

Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt cơ hồ mang theo gai ngược, giống như là khơi khơi có thể cào xuống một tầng da của Tống Dật. Đổi thành người khác đã sớm co rúm, nhưng vị này ngược lại cười đến càng xán lạn, “Mới vừa rồi, những gì ngươi nói với Bạt Bạt tướng quân ta đều nghe được. Ngươi có phải hay không rất muốn nhìn xem ta rốt cuộc là một con hồ ly tinh như thế nào, aizzz, không cần phiền ngươi nghĩ cách bóc mặt nạ của ta, ta chính mình bóc cho ngươi nhìn.”

Dứt lời, thật đúng là bóc ra, trong nháy mắt kia, người chung quanh Thái Tử Lệ cũng tò mò thò đầu qua nhìn. Bọn họ ấy mà, tuy rằng thật sự rất là kiêng kị Sấu Ngọc Trai cưỡi lên đầu đám huân quý bọn họ, nhưng với người dám cưỡi trên đầu bọn họ thậm chí còn khoa chân múa tay với bọn họ, sao có thể không có lòng hiếu kỳ, huống chi, khi bọn họ còn ở sáu trấn đã nghe nói vị này được Nhĩ Dung coi trọng, còn làm cho hoàng tử Phật Li mới được tìm về kia vì cướp đoạt nàng, mà không màng đại cục, đối với Nhĩ Dung binh nhung tương kiến. Chậc chậc, đây là một gương mặt hại nước hại dân cỡ nào a.

Mặt nạ của Tống Dật vừa mới được giở ra, Cẩm Li lại lần nữa thuận lợi phun ra, Thác Bạt Hồn trực tiếp quay đầu đi, khóe miệng bắt đầu run rẩy. Chân mày Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh không bình tĩnh mà nhảy nhảy, khí thế lạnh lẽo ngạo nghễ trước đó nháy mắt xì hơi hết bảy tám phần, thay thế chính là một ngọn lửa vô danh.

“Ngươi chơi ta!”

Đây là hắn mài răng mài nửa ngày mới nhả ra. Nima thứ giống như cái bớt từ trán phủ thẳng tới má trái ngươi kia là sao? Huynh trưởng Nhĩ Dung của hắn còn không đến mức mắt mù đến như thế.

Tống Dật mang vẻ mặt vô tội, “Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì sao?” Dứt lời còn duỗi tay sờ sờ, đầu ngón tay trắng như ngọc xẹt qua cái “bớt” kia, hình ảnh đối lập, nhìn càng thấy ghê người.

Nàng còn rất vô liêm sỉ mà nói: “Ta vẫn luôn cho rằng mình là khuynh quốc khuynh thành đó? Ánh mắt này của ngươi rõ ràng là ghét bỏ! Quả nhiên ngươi vẫn là quá trẻ, nếu đổi thành huynh trưởng của ngươi, tất nhiên sẽ không tuỳ tiện không kiến thức giống như ngươi!”

Quả là lời lẽ đương nhiên chính đáng, làm Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh nghẹn thẳng đến thiếu chút nữa không thở được, sắc mặt cũng xanh trắng thêm vài phần. Hắn dứt khoát kiên quyết quay đầu đi, ngồi vào bên cạnh Cẩm Li, hung hăng mà nốc một ly trà lạnh, nhưng cảm giác như có thứ gì chặn ngang cổ họng, làm ly trà này của hắn rót không xuống, sặc đến hắn bắt đầu ho mãnh liệt.

Cẩm Li đã sớm bị ăn bẹp từ chỗ Tống Dật nhìn Tống Dật đầy mặt thưởng thức, tay lại vỗ vỗ lưng Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh, đạm nhiên nói: “Chống đối nàng, ngươi thật sự là còn non lắm.”

Nhĩ Khuynh: “......”

“Dung mạo này của Tống tiên sinh khật là khoáng cổ tuyệt kim a!”

Quay đầu lại, Trịnh Ngọc của Huỳnh Dương Trịnh thị cùng Lư Hách của Phạm Dương Lư thị và Vương Lâm của Thái Nguyên Vương thị đi đến, ba vị này đều là nam tử khí vũ hiên ngang, bất quá còn cách tiêu chuẩn mỹ nhân cao ngất kia của Tống Dật một khoảng cách nhất định, đôi mắt hạt châu của nàng xoay chuyển, không nhịn xuống, hỏi thẳng ra, “Nghe nói Thôi Duy của Thanh Hà Thôi Thị cũng tới, như thế nào còn chưa thấy người?”

Trịnh Ngọc chỉ chỉ qua đầu bên kia, “Chẳng phải là kia sao?”

Tống Dật nhìn qua, ở đâu ra? Bên cạnh hòn giả sơn đằng kia, ngoại trừ một nam tử cao lớn thô kệch ngồi uống rượu một mình, căn bản tìm không ra người thứ hai? Hay là, đã bị giả sơn che khuất?

Tống Dật nhìn muốn đui mắt, cũng không thấy ra còn có người khác.

“Đừng nhìn Thôi Duy bộ dạng tục tằng, tính cách lại rất tinh tế, còn có chút thẹn thùng nội hướng, hắn từ trước đến nay không thích tụ hội kiểu này, lần nào cũng đều như vậy.”

Tống Dật cảm thấy mình bị sét đánh, toàn bộ lòng tin dành cho cái đẹp trong tích tắc sụp đổ. Miệng nhỏ của nàng run run, “Ngươi không lừa ta?”

Trịnh Ngọc nhìn Lưu Dục, không hiểu gì hết. Lưu Dục ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển tỏ vẻ: “Đồ nhi này của ta tính tình có chút cổ quái, chư vị chớ trách!”

“Đâu có, đâu có!” Trịnh Ngọc cùng Lư Hách đồng thời chắp tay.

Lưu Dục quay đầu lại nói với Tống Dật: “Đừng bướng bỉnh, đem mặt nạ mang lên!”

Vương Lâm thì nhìn về phía Thôi Duy, đi qua, Lư Hách muốn đi cùng, Trịnh Ngọc giữ chặt hắn lại, lắc đầu. Lư Hách lúc này mới nhớ ra, hại chết Thôi Giai, Vương Tán cũng có một phần. Tuy Vương Tán hiện giờ không có liên quan gì đến Thái Nguyên Vương thị, nhưng dù sao cũng là đồng tông đồng tộc, Thái Nguyên Vương thị cũng có trách nhiệm không giám sát chặt chẽ.

Không biết Vương Lâm nói cái gì đó, chỉ thấy Thôi Duy đứng dậy chắp tay với hắn, sắc mặt tuy không khó coi, cũng không có ôn hoà bao nhiêu, nhưng Vương Lâm lại biểu hiện ra khí độ cùng bao dung mà một người nên có, hai người liền ngồi xuống cùng nhau uống rượu.

Thế gia Bắc địa này thật đúng là có thể làm được nhất tiếu mẫn ân cừu a. Tống Dật nghĩ nghĩ, hỏi Trịnh Ngọc thoạt nhìn đẹp nhất trong đám bọn họ: “Ta đem nguyên nhân chết của Thôi Giai tuôn ra, vị Thôi đại công tử kia có thể muốn giết ta hay không?”

Trịnh Ngọc sờ sờ cằm, “Hắn đại khái là đã từng nghĩ tới, nhưng Diêu Quỳnh cũng là các ngươi lôi ra, coi như đoái công chuộc tội!”

Chậc chậc, quả nhiên......

“Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho người khác nha.”

Trịnh Ngọc rất tự giác mà đem đầu thò qua, Lư Hách nhìn Lưu Dục, “Ta cảm thấy Tống tiên sinh không quá thích ta.”

Lưu Dục so sánh mặt hắn với mặt Trịnh Ngọc một chút, không hề nghi ngờ, diện mạo của Trịnh Ngọc phù hợp thẩm mỹ của Tống Dật hơn, vì thế hắn vỗ vỗ vai Lư Hách, “Nén bi thương, cả ta nàng cũng ghét bỏ.”

Lư Hách: “......”

Bên kia Trịnh Ngọc nghe Tống Dật thì thầm xong, trên mặt thay đổi sắc, hắn nhìn Vương Lâm và Thôi Duy, “Ngươi nói là thật sao?”

Tống Dật bày ra vẻ mặt vô tội thuần lương, “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đó là giết người diệt khẩu? Sự tình quan hệ trọng đại, Đình úy phủ cũng không dám tra, nếu Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung còn sống, nói không chừng có thể biết được nội tình!”

Sáu cổ thi hài, năm nữ một nam, còn không chỉ một lần, đây là thủ đoạn Vương Tán mượn sức tướng lĩnh trấn thủ của sáu trấn, rồi Thái Tử thiết kế giết chết Vương Tán, Thái Tử Lệ chưa chắc đã là người ngoài cuộc, rốt cuộc hắn cũng đang tận hết sức lực mượn sức sáu trấn. Nếu hắn thật sự cùng vụ án này có quan hệ......

Trịnh Ngọc nhìn thoáng qua mấy vị đến từ sáu trấn kia, ngoại trừ Khâu Mục Lâm ra thì cơ hồ đều ở xung quanh Thái Tử, đây là thái độ đứng thành một đội. Vương Tán vừa chết, đích xác có thể giúp cho bọn họ không còn nỗi lo về sau.

Còn về phần Diêu Quỳnh, hắn tuy rằng nhận tội, ôm toàn bộ tội lỗi, hắn chính là vây cánh thân cận nhất của Thái Tử Lệ, cuối cùng đoái công chuộc tội, lại ngay lúc đại quân chiến thắng trở về, bị bắn chết, đám thế gia huân quý này tuy không nói ra, nhưng trong lòng nhiều ít đều rõ ràng, việc này chưa chắc là ngoài ý muốn, rất có thể là người có tâm cố ý làm.

Trong lòng Trịnh Ngọc cũng cảm thấy lạnh căm căm, đột nhiên tỉnh ngộ ra, “Vì cái gì nói cho ta? Ta không liên quan gì đến việc này?”

Tống Dật hảo tâm mà nhìn hắn, một bộ dáng như nàng đã nghẹn thật lâu, “Nguyên nhân chính là vì ngươi không có liên quan gì với những người này nên mới có thể nói cho ngươi a!”

Này con mẹ nó là cái lý do gì?

Hắn ấy mà, không có ham mê gì khác, mà chỉ thích bát quái, xả đông xả tây. Chuyện lớn như vậy nói cho hắn biết, lại không cho hắn nói ra, đây là một loại tra tấn cỡ nào a!

Trịnh Ngọc toàn thân buồn bực, biết loại việc lớn này, ngươi mà nói, tất nhiên sẽ khơi mào sóng to gió lớn, ngươi không nói, lại mẹ nó nghẹn đến mức khó chịu, tư tâm hắn cũng không muốn Thôi Giai chết không minh bạch.

Thôi Giai tuy rằng thể nhược, nhưng thật sự không đến mức mềm yếu như Diêu Quỳnh nói là đòi chết đòi sống, bị vũ nhục như vậy, hắn có khả năng nhất chính là quay lại Thôi gia, nghĩ cách diệt trừ Diêu Quỳnh.

Nếu lúc ấy hắn thật sự biểu đạt ra ý định này, cho dù Diêu Quỳnh không giết hắn diệt khẩu, những người khác liên lụy trong đó, tỷ như Vương Tán, tỷ như Thái Tử Lệ, khẳng định cũng sẽ giết hắn diệt khẩu.

Trịnh Ngọc cảm giác mình ăn một đống hồ, gương mặt tuấn mỹ như bị táo bón. Cuối cùng hắn quyết định, sự tình quan hệ đến thế gia Hán tộc và huân quý Tiên Bi, nhìn từ đại cục, hắn không thể nói, kiên quyết không thể nói!

Vương Lâm đi cùng Thôi Duy đến đây, thấy sắc mặt hắn kỳ quái như thế, tâm tư trêu ghẹo nổi lên, “Ngọc mỹ nhân, đây là ra cửa quên thoa phấn sao?”

Trịnh Ngọc trắng nõn, từng bị hoài nghi là thoa phấn, vì thế có lần Ngụy Đế đặc biệt triệu hắn vào cung, cho hắn ăn mỳ thả rất nhiều ớt cay, ăn đến mồ hôi ướt đẫm, nhưng trên mặt cũng không có dấu vết thoa phấn.

Trịnh Ngọc cũng bởi vì gương mặt này mà bực bội đã lâu, cảm thấy là vũ nhục tôn nghiêm nam nhi của hắn. Giờ phút này nghe vậy, hắn vẫy tay với hai người kia, thấp giọng thì thầm: “Ta nghe nói Vương Tán cùng Diêu Quỳnh, Nhĩ Dung đều là bị giết người diệt khẩu, cái chết của Thôi Giai có thể không phải do bọn họ tạo thành.”

Vì thế, hai vị này mặt đen, đen sì.

Trịnh Ngọc lắc đầu thở dài, kỳ thật, ta không muốn nói, đều là các ngươi bức ta nói!

Tống Dật đã sớm lui qua một bên, bưng một gương mặt nhỏ vô tội thuần lương, con ngươi to tròn đen láy nhìn những người khác, làm Thác Bạt Hồn thấy hết toàn bộ lại hận không thể bóp chết nàng cho rồi. Dù hắn không nghe được, cũng mơ hồ đoán được là cái gì. Vụ án này vốn dĩ là hắn điều tra, Vương Lâm cùng Thôi Duy rất đương nhiên mà nhìn về phía hắn, ánh mắt kia thâm thúy đến nỗi có thể dìm chết hắn.

Lưu Dục liếc thấy Thác Bạt Hồn dùng sắc mặt không tốt nhìn Tống Dật, đi đến sờ sờ dúm tóc con của Tống Dật, hỏi: “Làm chuyện xấu gì nữa?”

Tống Dật nghiêm trang nói: “Ta bất quá là kéo cho chúng ta thêm vài cái đồng lõa mà thôi, ngươi biết mấy thế gia đại tộc này đối với bên ngoài thì có vẻ nghĩa khí nhân tình. Nếu quan hệ đến lợi ích của gia tộc, bọn họ rất có thể sẽ không quản chết sống của Sấu Ngọc Trai chúng ta.”

Thái Tử Lệ muốn lợi dụng những thế lực này để áp chế bọn họ, không phản kích một cái sao được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.