Tới gần chạng vạng, bông tuyết bắt đầu bay lất phất trên không trung, gió Bắc thổi ào ào vào mặt đến phát đau. Tống Dật cố tình mặc thêm kiện áo bông, phủ thêm áo choàng ra cửa, nói Tiết Đào không cần đi theo.
Tiết Đào do dự một chút, từ công khai đi theo sửa thành lén đi theo.
Hôm nay là sinh nhật của Tôn Triều Hồng, mấy năm trước vào ngày này, các nàng sẽ ở Tường Vi viên uống đến say quắc cần câu, lần nào cũng để Lý Mật cùng Triệu Thành đem các nàng kéo về phòng, để ngừa các nàng bị đông lạnh mà chết.
Ở giữa Kinh Triệu Doãn cùng Sấu Ngọc Trai, có một gian trà lâu tên là Khổ Minh hiên, khi Tôn Triều Hồng còn ở đây, Tống Dật thường xuyên uống trà cùng nàng ta. Hôm nay tuyết vừa rơi, dù trời chưa tối, mấy quán nhỏ trên đường cũng đã dọn sạch sẽ, bên ngoài Khổ Minh hiên, chỉ có một lão bá bán khoai lang nướng đang xoa xoa tay, chân nhảy nhảy rao hàng.
Người đi đường không nhiều, tất cả đều cúi đầu, đội gió, nhìn cũng không nhìn một cái. Tống Dật dừng lại, nhìn nhìn đống khoai lang nướng, còn dư lại cũng không nhiều lắm, Tống Dật liền móc bạc ra mua toàn bộ, lão bá ngàn ân vạn tạ, giúp nàng bao mấy lớp, dùng dây cột kỹ lại, Tống Dật thanh toán tiền, cảm tạ rồi xách theo khoai lang nướng đi vào Khổ Minh hiên.
Đi vào cửa, cởi áo choàng, vẩy rớt mấy bông tuyết bé xíu bên trên, liền nhìn thấy Triệu Xu đỡ Triệu Thành từ trên lầu xuống, rõ ràng đây là trà lâu, Triệu Thành lại kiên quyết rót chính mình đến say khướt.
Triệu Xu cau mày, phía sau có hai tỳ nữ hai gã sai vặt đi theo, nhưng nàng vẫn tự tay đỡ con ma men kia.
Nhìn thấy Tống Dật đi tới, nàng không phải không oán giận mà thốt lên: “Tôn Triều Hồng thật chẳng ra sao, ngay cả thư từ cũng không để lại một phong!”
Chợt nghe đến cái tên này, Triệu Thành giống như được tiêm máu gà, hoảng hốt nhìn xung quanh, “Nàng ở đâu? Ở đâu?”
Triệu Xu vội vàng trấn an: “Nàng không có ở đây, chúng ta bây giờ liền đi tìm nàng!” Bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Tống Dật một cái, rồi đỡ Triệu Thành rời đi, xe ngựa chờ bên ngoài đã tích một tầng tuyết, cũng không biết vị này đã ở đây bao lâu rồi.
Lên trên lầu, ngồi xuống chỗ nhã tọa sát cửa sổ nơi các nàng thường ngồi nhất, Tống Dật gọi một bình trà, một vốc hạt dưa rồi chậm rãi cắn, trà là khổ đinh đắng nhất, hạt dưa là hạt hướng dương không có tẩm ướp. Ước chừng qua một khắc, ở vị trí sau lưng có một nam tử dáng người cao gầy đi tới, cũng gọi một bình trà, một dĩa hạt dưa, đồng dạng là trà khổ đinh và hạt hướng dương.
Sắc trời dần dần đen xuống, lầu hai hầu như không còn ai, tiểu nhị đi lên thêm trà, Tống Dật lấy ra hai củ khoai lang nướng còn ấm nhờ hắn đưa cho khách nhân đằng sau.
Khách nhân kia nhận lấy, một chữ 'tạ' cũng không có.
Chờ tiểu nhị rời đi, Tống Dật nói: “Ta cho rằng ngươi đã không còn ở kinh thành.”
“Còn có chuyện...chưa làm xong.”
“Không yên tâm về Triệu Thành?”
Người sau lưng dừng một chút, chuyển đề tài, “Ngươi đến Định Viễn Hầu phủ hai lần rồi? Còn đòi một thanh kiếm La gia bảo đúc? Nói vậy ngươi chắc đã biết làm sao để phân biệt chỗ khác nhau giữa kiếm của La gia bảo và kiếm khác.”
“Ngươi là muốn hỏi ta đám kiếm kia có phải đúng là của La gia bảo hay không đúng không? Vậy ngươi có thể trước tiên nói cho ta những thanh kiếm gãy đó là từ đâu tới hay không?”
“Năm đó nhặt được ở trên chiến trường. Trường Lưu vương vốn định mượn đám kiếm gãy này để vặn ngã Tư Mã Vinh Quang, không ngờ lại bị Lưu Càn nhanh chân đến trước.”
“Trong tay các ngươi còn có bao nhiêu?”
“Số lượng đại khái cũng đủ cho mười vạn đại quân dùng.”
Tống Dật đột nhiên chấn động, tất cả...vậy mà lại rơi hết vào tay Trường Lưu vương, chẳng trách lúc trước không một ai phát hiện ra binh khí có vấn đề. Mà binh khí dùng trên chiến trường khẳng định là không chỉ có đao kiếm, còn có trường mâu, cung tiễn, khiêng chắn, thậm chí là hộ giáp. Nếu tất cả những thứ này đều có vấn đề, còn đủ để trang bị cho mười vạn đại quân, chỉ cần lấy ra, cũng đủ để nói rõ hết mọi chuyện.
“Ta muốn đống binh khí này, cho cái điều kiện đi.”
“Giúp ta một chuyện.”
“Hửm?”
“Đào Như nữ nhi của Đào Uyên thứ sử Kinh Châu, phẩm mạo đoan trang, ba năm trước đây khi vào kinh, Triệu Thành từng đã cứu nàng ta, nàng ta đã qua nhị bát niên hoa, còn chưa định ra việc hôn nhân.”
“Ngươi sẽ không phải là muốn ta tác hợp cho bọn họ đi?”
“Khi nào hôn sự giữa bọn họ được định ra, khi đó ngươi sẽ có được đống binh khí này.”
Tống Dật nghe thấy những lời này trong lòng rất hụt hẫng, “Ngươi ngay cả một chút cũng không khó chịu?”
“Ta cùng với hắn, vốn đã không có khả năng.” Uống cạn ngụm trà đắng, đứng dậy, rời đi, không quên mang theo hai củ khoai lang Tống Dật đưa nàng.
Tống Dật ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nhìn thấy bóng dáng Tôn Triều Hồng dần dần hòa lẫn vào trong màn đêm, đường phố vắng tanh, chỉ còn lại bông tuyết bay bay đầy trời. Bỗng dưng sực nhớ ra, quên chúc phúc sinh nhật nàng, chắc là...sau này vẫn còn có cơ hội đi.
Tống Dật bị gió lạnh thổi trúng run lẩy bẩy, vội vàng khép cửa sổ lại, gọi tiểu nhị tới tính tiền, thuận miệng hỏi: “Vị khách nhân vừa rồi trước kia có hay tới không?”
“Hắn a, gần đây thường xuyên tới. Kinh Triệu Doãn Triệu đại nhân mỗi lần ở chỗ này uống rượu, uống say phát điên, dọa chạy hết khách nhân trên lầu, chỉ có hắn là vững như Thái sơn. Đúng rồi, hắn còn đặc biệt thích ngồi chỗ này của ngươi!”
“Phải không? Ha hả......” Tống Dật thưởng cho hắn một mẩu bạc vụn, phủ áo choàng lên, rời khỏi Khổ Minh hiên.
Cửa nhã gian bên cạnh mở ra, Lưu Dục cùng Lư Quân Mạch bước ra, “Nàng quả nhiên tìm được chứng cứ!”
Tống Dật sau khi trở về Tư Lệ Đài, không tiết lộ một chút tình huống với bất kỳ ai, chỉ nhốt mình trong phòng suốt hai canh giờ. Lưu Dục biết, từ khi chuôi kiếm gãy này xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng đã quyết định lần theo manh mối này mà truy tra tiếp.
Vừa lúc gặp đại triều hội, còn không cần đi La gia bảo mạo hiểm, đây là một cái cơ hội tốt.
“Nàng có vẻ cũng không định tìm chúng ta hỗ trợ, thật là phải làm sao mới được đây?” Lư Quân Mạch biết tính tình Tĩnh Xu ngoan cố, chuyện đã nhận định rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi.
“La Kính Huy rất thông minh, trước kia ngay cả đại triều hội cũng rất ít tới tham gia, lần này hiếm khi lộ diện, ta nghĩ đây là thời điểm giữ ông ta lại kinh thành.”
Lư Quân Mạch nháy mắt hiểu ra, một mình La Kính Huy không đáng sợ, đáng sợ chính là khoáng sản trong tay La gia bảo cùng thế lực khống chế quân đội, ở tại Ích Châu, hầu như tất cả đều nằm trong khống chế của ông ta.
Trong quá khứ Khai Nguyên đế đã từng điều phái thứ sử đáng tin cậy đi đến đó, với ý đồ làm yếu đi La gia bảo, kết quả, tân quan tiền nhiệm thứ sử, ba đốm lửa còn chưa cháy hết, đã kéo một cái chân gãy xám xịt mà trốn trở về Thái Khang Thành. Khai Nguyên đế lại đổi tiếp hai thứ sử đến nhậm chức, đều bất lực trở về.
La gia tuy rằng không kiêu ngạo đến mức trực tiếp giết thứ sử một châu, cũng coi như là đã cho Khai Nguyên đế mặt mũi, nhưng thế gia đại tộc ai cũng đều biết, Ích Châu là đi không được. Đến cuối cùng, chỉ có mình Triệu Thạch cam nguyện lĩnh mệnh, mà vị này, cùng La gia có giao tình thâm hậu, hoạt động bên trong không cần nói cũng biết.
Nếu muốn gióng trống khua chiêng mà động La Kính Huy, chỉ sợ cũng sẽ dẫn đến việc hoàn toàn lật tung cả Ích Châu lên. Nhưng nếu lần này có nguyên nhân khác làm La Kính Huy không thể rời kinh thành, ngăn hai người liên hệ, liền dễ làm hơn nhiều.
Giờ Dậu vừa qua, tuyết rơi càng lớn, nhưng gió đã ngưng, bông tuyết một tầng lại một tầng trải lên, chân đạp lên mặt trên phát ra tiếng sàn sạt. Toàn bộ đường phố đều không có người, tuyết trắng đem đêm tối chiếu đến còn sáng hơn cả đêm trăng tròn, chỉ là tuyết làm quáng mắt, Tống Dật không thể không kéo mũ áo choàng thấp xuống hơn chút nữa.
Bỗng nhiên ngửi được một mùi hương nhẹ, hương khí giống như hỗn hợp của tịch mai và bạc hà, rất là câu nhân, ngẩng đầu, hơi hơi nheo lại đôi mắt, dùng lông mi ngăn những bông tuyết muốn rơi vào mắt, Tống Dật nhìn thấy một nữ tử có dáng người cao gầy, mặt sa y màu trắng, hai bàn chân trần trụi, hành tẩu trên mặt tuyết, từ đường phố đối diện thong thả đi đến.
Hoa mắt đi?
Tống Dật dụi dụi mắt, nhìn lại, nơi nào còn có người, quả nhiên là hoa mắt. Thời tiết này, ăn mặc thành như vậy, còn để chân trần, mặc dù không đông chết cũng sẽ đông bệnh.
Quẹo qua chỗ ngoặc, trên đường vẫn như cũ không thấy một ai, nhưng lại có một hàng dấu chân để lại rất rõ ràng, dấu chân kia còn có thể phân rõ độ cong của lòng bàn chân cùng hình dạng ngón chân.
Tống Dật bỗng dưng cả kinh, vậy mà không phải hoa mắt, nhưng quay đầu lại, nơi nào còn có bóng người.
Đây là cái thứ gì? Quỷ hẳn là không để lại dấu vết đi?
Tống Dật yên lặng rùng mình một cái, nhanh chóng quay về Tư Lệ Đài, đốt lò sưởi lên, cuối cùng tìm được chút độ ấm.
Hôm sau Tống Dật rửa mặt chải đầu trang điểm một phen, xách cái túi đựng bút mực ra, chuẩn bị đi đến Quảng Bình vương phủ. Ra đến cửa, cửa trống rỗng, tìm đâu ra bóng dáng xe ngựa. Tiết Đào đi ra, nói với nàng xe ngựa hỏng rồi. Toàn bộ Tư Lệ Đài bây giờ sợ chỉ có một chiếc xe ngựa của Dự Vương điện hạ thôi.
Tống Dật buồn bực, tuyết đọng dày như vậy, chẳng lẽ để nàng đi bộ qua?
Lúc này Lưu Dục bước ra, một thân quần áo ngọc bạch, tôn đến toàn thân sáng bừng lên.
“Dự Vương đây là chuẩn bị đi đâu?”
“Quảng Bình vương phủ!”
“Bây giờ đi?”
Lưu Dục nhìn qua một bên, Kiều Tam đã đánh xe ngựa từ cửa hông chạy đến.
Trên xe ngựa phủ màn dày nặng, che kín gió tuyết mùa đông, tuyết trắng tích sâu nửa thước trên đường phố, nếu đi bộ một đường qua đó, cả giày cũng sẽ ước sũng.
“Điện hạ mang thêm một người được không?”
Lưu Dục nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, tỏ vẻ cố mà gật gật đầu.
Thế gia đại tộc đặc biệt thích các loại tiệc tùng, không có việc gì cũng làm chút hội thơ hội ngắm hoa học đòi văn vẻ, đây là cơ hội tốt để đám công tử nổi tiếng tranh thủ thanh danh tìm kiếm phong bình.
Quảng Bình vương thích hoa mai, nghe nói vương phủ kiến tạo riêng một tòa mai viên, thu nạp các loại mai hi hữu nhất trân quý nhất trong thiên hạ Cửu Châu, mỗi năm về kinh tham gia đại triều hội, Quảng Bình vương Tiêu Viêm đều sẽ mời bạn bè đến thưởng mai.
Tống Dật lần này coi như lần đầu được mời.
Năm rồi Tiêu Viêm đều một mình hồi kinh tham gia đại triều hội, có vẻ hơi quạnh quẽ, năm nay Tiêu Húc hồi kinh thụ phong thế tử, ông mới đưa một đôi nhi nữ và Sở Lưu Vân cùng nhau vào kinh.
Lần này tiệc rượu thưởng mai năm nay mới làm đặc biệt náo nhiệt, cũng coi như là yến tiệc tổ chức ăn mừng việc Tiêu Húc chính thức thụ phong.
Ngoài ra còn có hai nguyên nhân quan trọng khác, một là, Quảng Bình vương phủ hai trai một gái đều lớn tuổi, tài nguyên môn đăng hộ đối cho chuyện lớn tuổi gả cưới ở Thái Khang Thành luôn phong phú hơn so với địa phương, Quảng Bình vương cũng có ý muốn tác hợp một phen.
Hai là, đã sớm nghe về quan hệ có chút không tầm thường giữa Sở Lưu Vân và Tống Dật, lại nghe được Tống Dật sẽ đến tham gia yến hội lần này, những người đưa bái thiếp lại không gặp được Tống Dật cũng muốn tới thử thời vận, nếu được vị đệ tử đích truyền của Họa Cốt tiên sinh này nhập vào mắt, nói không chừng có thể lộ mặt trên Phong Vân bảng. Đầu năm nay, tuyển chọn quan lại, còn không phải là xem xét đến tên tuổi hay sao?
Lên Phong Vân bảng, cũng có nghĩa là vào được pháp nhãn của triều đình và đại tộc, không lo không có cơ hội từng bước thăng chức. Quá khứ còn từng phát sinh chuyện Khai Nguyên đế cùng Thừa tướng Triệu Phương giành nhau một phụ tá, người nọ còn có xuất thân nhà nghèo, chỉ bởi vì được lên Phong Vân bảng.
Cho nên, Tống Dật chân trước mới vừa qua khỏi cửa, một đám con cháu sĩ tộc, giống như một bầy ong thấy mật, làm bộ liền muốn mượn cơ hội xúm đến, nhưng không nghĩ tới, đảo mắt một cái, đằng sau Tống Dật đã xuất hiện một quý công tử y sam bạch ngọc, bộ dáng kia, khí độ kia, ngoại trừ Dự Vương còn có thể là ai?
Tức khắc tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lưu Dục nhàn nhạt nhìn lướt qua, rất là vừa lòng.
Ăn tiệc dạng này đều rất tùy ý, Tiêu Viêm đại khái là đang ở trong phòng tiếp đón khách nhân hơi lớn tuổi, bên ngoài hâm rượu pha trà, đạp tuyết tầm mai đều là cho mấy người trẻ tuổi, Tiêu Húc ra nghênh đón, dẫn người vào trong.
Tống Dật nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Sở Lưu Vân đâu?”
Tiêu Húc bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Tối hôm qua bị phong hàn, còn sốt đó. Phỏng chừng một chốc một lát là dậy không nổi.”
Tống Dật không tỏ ý kiến mà gật gật đầu. Gia hỏa này sao lại ngay thời khắc mấu chốt đi tuột dây xích?
Nghe thấy tên hỗn đản kia sinh bệnh, Lưu Dục phi thường vừa lòng, “Ngay cả chút gió tuyết cũng chịu không nổi, nam nhân như vậy không đáng tin.”
“Cái gì?” Tống Dật không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn Lưu Dục.
Lưu Dục lắc đầu, “Không có gì.”
Vào phòng khách bên này, Tống Dật liếc mắt một cái liền thấy được La Kính Huy, mà La Kính Huy từ một khắc nàng bước vào cửa kia cũng đang bất động thanh sắc mà đánh giá nàng. Tống Dật hơi gật đầu chào hỏi, nơi chốn đều hào phóng thoả đáng, một chút cũng không giống người tâm tồn khúc mắc, ngay cả La Kính Huy cũng cảm thấy có phải mình đã suy nghĩ nhiều rồi hay không.
Khi Tiêu Viêm giới thiệu cho mọi người gặp mặt, nghe thấy danh hào Ích Châu thứ sử Triệu Thạch, Tống Dật đánh giá ông ta vài lần. Triệu Thạch này cũng không phải là người Hán, mà là người Yết*, ngũ quan tục tằng, cử chỉ thô lỗ, mặc dù Hán hóa đã lâu, cũng che không được hơi thở dã man kia.
*đây là một trong những tộc người Hồ đã đề cập trong chương nào đó đằng trước ở phần chú thích Ngũ Hồ Loạn Hoa
Quay đầu nhìn lại La Kính Huy, phong thần tuấn dật, hai người kia thật sự có thể đồng thời coi trọng một người? Khẩu vị này có chút nặng a?
“Ngẩn người làm gì?” Lưu Dục quay đầu lại, liếc nàng.
Tống Dật vội vã thu hồi những suy nghĩ lung tung đó, cười tủm tỉm mà nhìn về phía La Kính Huy cùng Triệu Thạch, khiêm tốn nói: “Hai vị là nhân tài kiệt xuất của đất Tây Nam, không biết Tống Dật có may mắn vẽ cho hai vị một bức họa hay không?”
Triệu Thạch khịt mũi coi thường, hắn thờ phụng chuyện thắng bằng vũ lực, đối với thứ như phong bình và học thức mà người Giang Tả để ý thì luôn không cho là đúng, “Ngươi cái tiểu cô nương, nếu muốn làm cái Kinh Hoa Lục gì kia. Ta vô tâm tư phụng bồi!”
Lần đầu bị người khinh bỉ đến triệt để như vậy, nụ cười trên mặt Tống Dật bất biến, “Triệu thứ sử xem thường 《 Kinh Hoa Lục 》?”
Triệu Thạch khinh miệt mà nhìn nàng một cái, loại lời tự rước lấy nhục này, cần gì phải hỏi lại?
“Vậy Triệu thứ sử có muốn tỷ thí với ta một chút không, xem sức ai lớn hơn. Nếu ta thắng ngài, ngài liền phải đồng ý cho ta vẽ tranh!”
Mọi người đều đưa mắt qua, cùng nhau nhìn về phía Tống Dật.
Chậc chậc, vị đồ đệ này của Họa Cốt tiên sinh sẽ không chỉ biết mỗi mình nhân vật có tiếng ở Giang Tả thôi đi? Triệu Thạch này là đại lực sĩ có tiếng, một cái đỉnh tám người nâng, một mình hắn có thể nâng như chơi. So cái gì không so, đi so sức lực, ngươi hoàn toàn có thể so họa kỹ a, dù sao như hắn phỏng chừng cả bút lông cũng không biết cầm.
Rất nhiều người đều cảm thấy Tống Dật ngốc.
Ngay cả Lưu Dục cũng cảm thấy trong lòng hoang mang.
Triệu Thạch cảm thấy mình quả thực đã bị sỉ nhục quá mức, cùng một tiểu cô nương tay trói gà không chặt so sức lực, mặt mũi của hắn phải gác ở chỗ nào?
Nghe thấy bên trong có tỷ thí, đám con cháu học đòi văn vẻ bên ngoài lần lượt xúm vào, chỉ thấy Triệu Thạch tức giận đến mặt đỏ tai hồng, huyết mạch sôi sục, mà Tống Dật vẫn cứ khuôn mặt nhỏ kiều tiếu, khóe môi treo một nụ cười nhạt nhơn nhơn cực kỳ thiếu đánh.
“Hay là Triệu thứ sử không dám?”
“Ha hả, không dám? Ta đây là sợ một đầu ngón tay bóp chết ngươi, đến lúc đó Tư Lệ Đài lại gây phiền toái cho ta!”
“Triệu thứ sử không cần lo lắng, chúng ta chỉ so sức lực, không so vũ lực. Tất nhiên sẽ không phát sinh chuyện huyết tinh như vậy.”
Sức lực cùng vũ lực đối với man nhân như Triệu Thạch mà nói, căn bản chính là một loại, nhưng hắn hiển nhiên không muốn vì chuyện mình không rõ chữ nghĩa mà mất mặt trước sĩ tộc Giang Tả, căng da đầu hỏi: “Ngươi muốn so như thế nào?”
“Đơn giản!” Tống Dật vươn mười ngón, “Triệu thứ sử ngồi dưới đất, ta dùng một đầu ngón tay đè lên trán ngài, trong tình huống ngài không cần dùng tay chống đỡ, nếu ngài có thể đứng lên, coi như ngài thắng.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Thạch vẻ mặt khinh thường, rất không muốn phối hợp loại tỷ thí không ra gì này.
Thấy hắn bất động, Lưu Dục hỏi: “Triệu thứ sử thua, ngươi chỉ muốn vẽ một bức họa của ông ấy, vậy nếu Tống tiên sinh thua thì sẽ như thế nào?”
“Ta sẽ không thua!”
Quả nhiên là cái đáp án này.
Câu này thành công kích thích Triệu Thạch.
“Nếu ngươi thua, Triệu mỗ không cần nhiều, chỉ cần Tống tiên sinh nổi danh kinh thành hầu hạ ta vài ngày như thế nào?”
Những lời này tuyệt đối mang tính vũ nhục, người Giang Tả tự cho là phong nhã sẽ không nói ra những câu ghê tởm như vậy. Trong nháy mắt, rất nhiều người mặt đều đổi sắc. Nói có chút khó nghe, Tống Dật tuy rằng dùng chính bản lĩnh của mình để dành được danh vọng, nhưng danh vọng này là do người của Thái Khang Thành cho, Triệu Thạch vũ nhục Tống Dật như vậy, không khác gì đánh vào mặt người của Thái Khang Thành.
Nụ cười trên khóe miệng Tống Dật lạnh xuống, “Triệu thứ sử vậy mà còn có thể đánh cược quá sáng ý như vậy, vậy Tống Dật lại thêm một cái, nếu ngươi thua, dập đầu 3 cái với ta, từ đây liền gọi ta là chủ nhân, không được làm trái bất kỳ mệnh lệnh nào của ta!”
“Tống Dật, ngươi đang tìm chết!”
“Ta rất yêu quý mạng mình.”
“......”
Triệu Thạch vốn muốn xông đến, bóp chết Tống Dật, Lưu Dục cùng đám người Tiêu Viêm cũng đã chuẩn bị tốt để ngăn cản, La Kính Huy thì lại tay vuốt râu, ung dùng mà nhìn thử xem nữ tử nhu nhược này rốt cuộc muốn làm gì, kết quả Triệu Thạch nắm tay cũng đã co lên, lại đột nhiên buông ra, lộ ra một nụ cười âm lãnh tàn nhẫn đến cực điểm.
Chờ xem, tiểu tiện nhân, nếu ngươi rơi vào tay ta, xem ta có chơi ngươi đến chết hay không! Ha hả!
“Tống Dật đây là đang tìm chết!” các Nữ Công tử không biết khi nào cũng đã chạy tới, nhìn thấy tình hình bên trong, La Đan Quỳnh rút ra một kết luận không có gì để nghi ngờ.
Các Nữ công tử sống trong ôn nhu hương Giang Nam tất nhiên không hiểu ý tứ trong những lời này, nhưng Tiêu Ngọc Trí vẫn luôn sống ở Tây Bắc đã kiến thức qua chiến tranh thảm thiết lại hiểu rất rõ.
Giai đoạn đầu của Ngũ Hồ Loạn Hoa, nữ nhân Hán tộc đối với người Hồ mà nói, chỉ có hai công dụng, phát tiết dục vọng, và nấu ăn. Tống Dật nếu thật sự rơi vào tay Triệu Thạch, chỉ sợ cả xương cốt cũng không còn dư lại bột phấn.
Nàng quay đầu thì thầm vài câu với tỳ nữ bên người, tỳ nữ kinh sợ mà chạy đến viện của Sở Lưu Vân, nếu luận võ công, trong phủ này đại khái chỉ có Sở Lưu Vân mới đánh bại được Triệu Thạch.
Sở Lưu Vân tuy sốt cao chưa lui, nhưng dù sao cũng là người luyện võ, chút khó chịu này vẫn chống đỡ được. Hắn không ưa xã giao, đánh giá Tống Dật chắc cũng vừa tới, liền đứng dậy rửa mặt. Khi tỳ nữ đến bẩm báo, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên nghe được chuyện mà Tiêu Ngọc Trí lo lắng, sợi dây trong lòng đột nhiên căng lên, phảng phất như trong lòng có con mãnh thú muốn đột phá phòng tuyến cuối cùng mà lao ra, hắn không có thời gian nghĩ lại, lao ra cửa.
Chờ đến lúc chạy tới mai viên, thời gian đã qua nửa khắc, bên ngoài phòng khách chật như nêm cối, bực bội mà đẩy ra đám người chen vào trong, liền thấy Triệu Thạch đang ngồi dưới đất, Tống Dật vươn đầu ngón tay để trên trán hắn, Triệu Thạch mồ hôi đầy đầu, ra sức muốn đứng lên, trong mắt tuôn ra tia thị huyết, trên cổ gân xanh bạo khởi, phảng phất như giây tiếp theo liền bẻ gãy ngón tay mảnh dài của Tống Dật để đứng lên.
Mọi người nín thở tĩnh khí, không biết đã xảy ra cái gì, phảng phất như Tống Dật thực sự có tuyệt kỹ hai lượng bát thiên kim*.
*nghĩa cũng giống như tám lạng đẩy ngàn cân
Tiêu Ngọc Trí thấy Sở Lưu Vân, quan tâm hỏi hắn thân thể có khá hơn chưa, trên mặt Sở Lưu Vân vẫn còn chút đỏ ửng không bình thường, chứng tỏ hắn còn đang phát sốt, nhưng giờ phút này trong mắt hắn bắn ra tinh quang, ánh mắt nhìn trừng trừng vào Triệu Thạch giống như đang trừng một người chết, làm Tiêu Ngọc Trí sợ tới mức tiểu tâm can run rẩy dữ dội: Nàng có phải không nên báo cho Sở ca ca hay không? Sở ca ca nghĩa khí nhất, năm đó đại ca bị thương, hắn cứng rắn mang theo chỉ vài kỵ binh mà đồ mãn doanh người ta.
Tiêu Ngọc Trí không dám nói lời nào, lo lắng mà nhìn Sở Lưu Vân. Thời gian tỷ thí là một nén nhang, mắt thấy nén nhang này sắp tàn, Triệu Thạch lửa giận bạo trướng, trong miệng phát ra tiếng rít gào như dã thú, Tống Dật cảm giác ngón tay mình giống như bị bẻ gãy. Một giọt mồ hôi lặng lẽ mà từ mặt nạ trượt xuống.
Ngay khi nhúm tàn nhang cuối cùng rụng xuống, Tống Dật đột ngột buông tay, Lưu Dục thuận tay lập tức xách nàng về. Triệu Thạch dùng sức quá mãnh, lực đạo ép xuống bị thu về, nhào một cái trên mặt đất, nếu không nhờ Lưu Dục nhanh tay, đương nhiên là nàng bị hắn nhào lên đè trúng.
Thần kinh căng chặc của mọi người vây xem tại một khắc này cũng lỏng xuống, thay thế vào chính là sung sướng thắng lợi, cùng vẻ chế nhạo bộ dáng chật vật của tên man nhân này.
“Nàng làm cách nào vậy?” Trong lòng mọi người hầu như đồng thời xuất hiện nghi vấn này, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tống Dật. Toàn bộ quá trình bọn họ đều nhìn đến rõ ràng, trong đám bọn họ cũng có người tự nhận là thông minh hơn người, nhưng trước sau vẫn đoán không ra vì sao.
So ra, một đại lực sĩ lại bị bại bởi một ngón tay của một nữ tử nhu nhược tay trói gà không chặt là chuyện thực sự buồn cười.
Cho dù kiểu cười nhạo này đã được ngăn trở bởi giáo dưỡng tốt đẹp của giới sĩ tộc, nhưng vẫn kích thích thần kinh mẫn cảm của bên thua trận, Triệu Thạch nghiến răng, hận không thể đem Tống Dật xé ra nuốt vào bụng.
Tống Dật xoa xoa ngón trỏ, không sợ chết còn nói: “Đây coi như là bái thứ nhất, Triệu thứ sử, còn hai bái nữa đâu?”
Sắc mặt Triệu Thạch hoàn toàn không thể nhìn.
Hôm nay hắn thế nhưng bị một nữ nhân nhỏ yếu trêu đùa.
Quảng Bình vương cùng Định Viễn Hầu vội vàng ra mặt hoà giải, Triệu Thạch được đỡ dậy, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn, một câu cũng chưa nói, phất tay áo bỏ đi.
Tống Dật thở dài, “Người Yết quả nhiên là không đáng tin cậy.” Dứt lời, quay đầu hỏi Định Viễn Hầu, “Ta đây có thể vẽ cho Định Viễn Hầu một bức họa không?”
Gió đổi chiều quá nhanh, không ai theo kịp!
La Kính Huy không cự tuyệt.
Ngày đó khi rời khỏi Quảng Bình vương phủ, Tống Dật liền hoàn thành hai bức họa mà Sở Lưu Vân muốn kia. Sở Lưu Vân vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng, đại khái bởi vì sinh bệnh, hôm nay sắc mặt hắn đặc biệt khó coi.
Tống Dật đem bức họa trải ra ở trước mặt hắn, hỏi: “Có nhận ra được không?”
Sở Lưu Vân tiếp nhận bức họa, hắn vẫn luôn nhìn nàng vẽ, mỗi nét bút hắn đều thấy được rõ ràng minh bạch, cần gì phải xem lại, tầm mắt dừng trên mặt Tống Dật, hỏi nàng: “Ngươi không sợ sao? Triệu Thạch không giống thế gia Giang Tả. Ác độc cũng ác độc rất khác biệt.” Hắn không tin Tống Dật nhìn không ra suy nghĩ thâm độc của Triệu Thạch, tốt xấu gì vị này cũng coi như đã từng sống ở đất Bắc.
Quân đội ổ bảo của đất Bắc sở dĩ cường hãn, đúng là vì có đám ác ma ăn thịt người không nhả xương này.
“Ta sẽ không bại bởi loại người này, càng sẽ không để mình chết trong tay loại người này.”
Sở Lưu Vân không nói gì nữa, chuẩn bị tự mình đưa Tống Dật trở về, ra cửa lại nhìn thấy xe ngựa của Lưu Dục. Lưu Dục vén mành lên, làm lơ sự tồn tại của Sở Lưu Vân, hỏi Tống Dật: “Trở về chưa?”
“Đương nhiên.” Tống Dật bước lên xe ngựa, Lưu Dục buông kín mành, chặn ánh mắt Sở Lưu Vân lại.
Về lại Tư Lệ Đài, Kiều Tam rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi Lưu Dục: “Tống tiên sinh rốt cuộc là như thế nào mà làm được?”
Lưu Dục cười đến hài hòa, “Ngươi có thể cùng Tào Mạt thử xem, tin rằng hắn cũng có thể làm được.”
Kiều Tam thật đúng là lập tức quay đầu đi tìm Tào Mạt.
Lưu Dục lại đi đến viện Tống Dật ở, nhìn ánh nến trong phòng, gõ cửa.
Tống Dật đang lật xem hồ sơ dưới đèn, đây là hồ sơ đất Tây Nam nàng mượn từ Lưu Dục, Lưu Dục ngồi xuống đối diện nàng, nhìn lướt qua, quyển này đúng là nói về thứ sử Triệu Thạch.
“Ngươi muốn đối phó với hắn?”
Tống Dật không trực tiếp trả lời, “Người như Triệu Thạch vì sao lại được lưu lại Nam triều, còn ủy nhiệm cho hắn chức vụ thứ sử một châu? Ta có chút nghĩ không ra.”
Đây rõ ràng là đang chỉ trích.
“Bởi vì hắn có công theo vua, coi như là khai quốc công thần, không có lý do đặc biệt thì không thể trị hắn. Lúc đầu hoàng huynh cũng muốn làm hắn yếu đi rồi giữ lại Thái Khang Thành, nhưng có La Kính Huy đứng giữa hòa giải, bất đắc dĩ phải thả hắn đi Ích Châu.”
Tống Dật gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn, Lưu Dục trầm mặc một lát, vạch trần tính toán của nàng, “Ngươi hôm nay là cố ý khiêu khích hắn đi, ngươi muốn đối phó với La Kính Huy, liền muốn nhổ đi nanh vuốt sắc bén nhất bên cạnh ông ta.” Lưu Dục thậm chí còn hoài nghi, Tống Dật nương theo việc nhỏ như cái rắm như việc với Sở Lưu Vân kia để trốn đến Tư Lệ Đài, đó là vì chuẩn bị cho hành động kế tiếp.
Bởi vì nàng không muốn kéo Sấu Ngọc Trai vào phiền toái nàng sắp trêu chọc tới.
Tống Dật ngước mắt, ánh sáng trong mắt chao đảo, cười như không cười mà nhìn Lưu Dục, lại không trả lời.
Tiểu tâm can của Lưu Dục không lý do mà bị nàng nắm một cái, tầm mắt lại luyến tiếc dời đi, chỉ nhắc nhở: “Triệu Thạch trời sinh tính tình hung tàn thị huyết, ngươi nếu đã trêu chọc hắn, thì phải đề phòng nhiều hơn. Kiều Tam ngươi cũng giữ lại mà dùng đi.”
Khi Lưu Dục ra cửa, Tống Dật hỏi hắn: “Ngươi không hỏi ta vì sao muốn đối phó với La Kính Huy?”
Lưu Dục quay đầu lại, ánh đèn chiếu lên mặt hắn lại đen tối không rõ, một lúc lâu sau hắn mới phun ra một câu, “Không cần hỏi.”
Không cần hỏi? Đây là cái...cái ý gì?
Chẳng lẽ hắn......
Tống Dật trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, vội vã ném rớt suy nghĩ này đi, Lưu Dục không có khả năng nhận ra nàng, nàng chắc chắn!
Tác giả có lời muốn nói: Viết một cái cứng lạn đường cái... có người mắng ta sao?
Lời editor: thật ra A Xu không phải đánh giá thấp trí thông minh của mỹ nhân, mà là đánh giá quá thấp tình yêu của mỹ nhân dành cho mình, không yêu sẽ không quan tâm, mà không quan tâm thì sao nhận ra, phải không?
Khổ nổi ấn tượng của cô về tình yêu của mỹ nhâncũng tệ như tửu lượng của cô vậy cô nương à, cô chỉ biết mỹ nhân mỹ, nhưng trênngười cô có mấy cọng lông thì mỹ nhân cũng đếm đc cmn rồi, chỉ là não cô có mấynếp nhăn thì mỹ nhân không biết mà thôi, sai một ly đi 10 năm a....