Mỹ Nhân Phổ

Chương 59: Chương 59: Hạ ngục




Lưu Dục đến tẩm điện của Diêu Huệ phi không ở lâu hơn một khắc.

Diêu Huệ phi nhìn hắn, sắc mặt càng tái nhợt, nhưng vẫn căng da đầu nói: “Bổn cung cũng không biết Tống Dật vì sao sẽ giết ta, còn thỉnh Dự Vương vì bổn cung chủ trì công đạo.”

Nàng ta càng không biết vì cái gì mà kế hoạch thiên y vô phùng của nàng ta, trong tích tắc Tống Dật tiến vào kia đã bị cường ngạnh đánh vỡ!

Nữ nhân này rốt cuộc là làm sao mà thấy được? Đây vốn dĩ là lâm thời nghĩ ra, tin tức tuyệt đối không có khả năng bị lộ. Từ lúc nghe được nhãn tuyến bẩm báo Tống Dật đêm qua đến tẩm điện của Lưu Dục, còn ở bên trong nửa canh giờ, trong cơn ghen ghét, nàng ta mới linh cơ vừa động mà nghĩ ra kế hoạch thiên y vô phùng này, chẳng những có thể lấp kín chỗ hở từ Hàn Duyên Bình, còn có thể chơi Dung Quý Phi lần nữa.

Nhưng mà, như thế nào lại bị tiện nhân nhìn như không có chút tâm nhãn kia nhìn thấu?

Thẳng đến giờ phút này nàng ta mới ý thức được, Tống Dật là đang cố ý chọc giận nàng ta, làm nàng ta làm ra chuyện thương tổn Tống Dật. Như vậy là có thể làm cho người Tư Lệ Đài vốn luôn đi theo bên người Tống Dật bắt được nhược điểm.

Diêu Huệ phi thừa nhận nàng ta bị nắm mũi dắt đi, nhưng bắt được nhược điểm này thì đã làm sao, chỉ là đánh giết một tiện dân, căn bản vô pháp gây ra chuyện gì lớn.

“Huệ phi nương nương thật sự không biết sao?”

Diêu Huệ phi ngẩng đầu, liền thấy Lưu Dục không biết từ nơi nào lấy ra một cuộn giấy, nhìn chằm chằm vài cái, không phải thứ gì khác, mà đúng là bản cung khai nàng ta chuẩn bị cho Tống Dật ký tên ấn dấu tay. Cái này, là mất lúc nào?

Nàng ta rốt cuộc hơi mất bình tĩnh, trong lòng sợ hãi, một lần nữa tỉnh lại, đây sẽ không phải bị gậy ông đập lưng ông đi? Nhưng mà không có khả năng a! Nàng ta nghĩ trăm lần cũng không ra.

Tống Dật đoán ra Diêu Huệ phi thích Lưu Dục, đoán ra nàng ta phái người giám thị nhất cử nhất động của Tống Dật, cũng đoán ra nàng ta biết Tống Dật đêm qua đi gặp Hàn Duyên Bình, thậm chí đoán ra gần đúng là mình sẽ dùng đến cấm dược, tất nhiên, Tống Dật cũng đoán ra nàng biết Tống Dật đi gặp Dự Vương. Tâm lý ghen ghét của nữ nhân như một cái động đen ma quỷ, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Cho nên, Tống Dật đã sớm có phòng bị.

Lưu Dục chậm rãi mở ra, “Có cần bổn vương đọc cho ngươi nghe? Chữ viết này, tuy rằng không giống với nét chữ xưa nay của Huệ phi nương nương, nhưng thực không khéo, chữ viết này, ngươi đã từng dùng qua, muốn tìm được không khó.”

Mà Dự Vương, cũng đã sớm có an bài.

Có lẽ, khi nàng ta thiết kế Dung Quý Phi cùng Tang Hoàng Hậu, hắn cũng đã lên kế hoạch diệt trừ nàng ta. Khi nàng ta cho rằng mình đang giám thị mọi người, nắm hết đại cục, kỳ thật cũng đang bị người khác giám thị, vẫn luôn nằm trên thớt của người khác, mà còn không tự biết, ha hả.

Diêu Huệ phi lại nhìn thoáng qua những nét chữ kia lần nữa, bút tích một người sao có thể nói sửa liền sửa hoàn toàn. Nàng ta đương nhiên biết mình đã từng dùng qua loại chữ viết này. Đó là thật lâu trước kia, khi Diêu Tần bị diệt, phụ thân dâng thành đầu hàng, nàng nhìn thấy thiếu niên thân khoác ngân giáp, ngồi trên chiến mã uy phong lẫm lẫm kia, tim nàng ta liền trầm luân. Nàng ta đã từng dùng chữ viết mà nàng ta cho rằng quyên tú nhất để viết một phong thư tình cho Lưu Dục, cũng bởi vì nó là thư tình, sau khi không nhận được đáp lại, nàng ta cảm thấy thập phần mất mặt, cả chữ viết kia cũng không dùng nữa. Không nghĩ tới......

“Không nghĩ tới ngươi vậy mà còn nhớ rõ nét chữ kia.” Chính nàng ta như thế nào lại quỷ mê tâm thần mà đi thân thủ viết lá thư toi mạng cho tiện nhân kia chứ? Vì cái gì lại ma xui quỷ khiến mà dùng chữ viết kia? Đó là muốn sau khi Tống Dật chết, nhìn biểu tình của Lưu Dục khi thấy chữ viết trên lời khai chặt đứt tính mạng của Tống Dật là chữ viết kia hay sao? Đúng vậy, dùng chữ viết này để đưa ma cho tiện nhân kia, làm cho Huệ phi cảm thấy vô cùng khuây khoả. Nếu thật sự có thể như vậy, có lẽ nàng ta chết cũng có thể cười tỉnh.

Nhưng hiện thực lại là, đưa ma là cho chính nàng ta.

“Ngươi nếu yêu cầu nhân chứng, bổn vương nơi này cũng có, bởi vì có hai thị vệ vẫn luôn âm thầm quan sát một màn kia, ngươi hãm hại Tống Dật như thế nào, bọn họ nhìn rõ ràng!”

“Không cần!” ánh mắt Diêu Huệ phi quay lại trên mặt Lưu Dục, người nam nhân này vẫn anh tuấn như vậy, năm tháng thực sự rất chiếu cố hắn, không có làm thời gian mười năm lưu lại bất cứ dấu vết khó chịu nào trên mặt hắn, ngược lại khí chất lắng đọng theo năm tháng lại càng mê người.

“Chuyện mất mặt như vậy, bổn cung không muốn nhiều lời. Bổn cung muốn giết một thứ dân, hẳn không tính là tội gì lớn đi.”

“Nhưng hãm hại Dung Quý Phi, lại không thể dễ dàng bỏ qua.”

“Chỉ bằng vào tờ giấy này?”

“Ngươi quên mất, bổn vương còn có nhân chứng.”

“Ha hả......”

Người Tư Lệ Đài muốn xử lý, trước giờ đều trốn không thoát.

Lúc gần đi Lưu Dục nói: “Ngươi rất thông minh, thậm chí so bổn vương tưởng tượng còn thông minh hơn nhiều, nhưng lần này ngươi thua cũng thua bởi trí thông minh của ngươi. Kế hoạch của ngươi quá mức hoàn chỉnh, âm mưu một khi bại lộ sớm, kế hoạch không thể thực thi, sẽ lưu lại quá nhiều chứng cứ phạm tội cho chính mình. Mà lúc này đây, ngươi hình như còn quên chừa đường lui cho bản thân.”

“Không phải không chừa,“ Diêu Huệ phi bật cười, “Mà là toàn bộ kế hoạch đều bị Tống Dật bẻ cong, ta cứu vãn không kịp.” Nàng ta không nên hành động theo cảm tình như vậy, đúng như lời cung nữ bên người nàng ta nói, Tống Dật phát hiện manh mối thì đã sao, Tống Dật không chủ động uống, Diêu Huệ phi có bản lĩnh có năng lực làm người bóp miệng đổ vào. Hết thảy vẫn có thể theo kế hoạch tiến hành, thiên y vô phùng, có thể cho tiện nhân kia chết đi bằng cách thức bi thảm. Kết quả thì sao......

Cảm xúc của nàng ta bị đùa bỡn......

Ồ, không phải, hình như nàng ta làm không được, bởi vì Lưu Dục vẫn luôn phái người bảo hộ Tống Dật, nàng ta căn bản không làm gì được Tống Dật!

Từ khi nào nàng ta cũng khát vọng một đoạn cảm tình như vậy, nhưng kết quả, bất quá là bị biến thành quân cờ thu vào hậu cung, thời thời khắc khắc không thể không tính kế vinh sủng tính kế tánh mạng thân gia, ở trong cung điện như vậy, hao mòn đi thời gian đẹp nhất của bản thân.

Lưu Dục bắt giam hết tất cả cung nga thái giám quỳ gối bên ngoài, bao gồm đại cung nữ bên người Diêu Huệ phi.

Bước ra cửa cung, Kiều Tam rất thành khẩn thẳng thắn mà nói: “Điện hạ, chúng ta cũng không có nhìn được đến trong điện đã xảy ra cái gì? Ban ngày mà đi lột nóc nhà, dễ dàng bại lộ.”

Lưu Dục không cho là đúng, “Nhìn không thấy thì có quan hệ gì, nàng ta tin là được.” Hắn muốn chỉ là tội nhân nhận tội, còn thủ đoạn sao, kỳ thật không cần quá để ý như vậy.

Kiều Tam: “......”

Tiết Đào theo ở phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng Lưu Dục, âm thầm khuyến khích bản thân, muốn đuổi kịp tiết tháo hào khí của điện hạ nhà bọn họ quả nhiên yêu cầu càng nhiều nỗ lực mới được!

Chuyện của Diêu Huệ phi, dù sao cũng là chuyện nhà hoàng gia. Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không thể rêu rao ra ngoài, huống chi văn võ đại thần cùng với đám người Thổ Cốc Hồn còn ở hành cung suối nước nóng. Cho nên bề ngoài chỉ phải đồn là, độc tố của Diêu Huệ phi chưa tan, lại bị Tống Dật quấy nhiễu, yêu cầu đóng cung điệu dưỡng sức. Ngược lại chuyện Tống Dật vì Hàn Duyên Bình đắc tội Diêu Huệ phi nên bị hạ ngục lại truyền từ trên xuống dưới, mọi người đều biết.

Tống Dật ngồi trên giường cỏ, cắn một miếng màn thầu nguội, nghĩ thầm, Lưu Dục này không đến mức đi, nàng cũng đã dẫn xà xuất động, hắn còn bắt không được rắn độc bảy tấc* thì quá dở.

*nghe đồn túm được chỗ 'bảy tấc' của rắn độc thì có thể làm nó khỏi ho he

Tới gần trưa, Dung Quý Phi cũng không ngại ngùng, thỉnh chỉ, đưa đồ ăn ngon qua cho Tống Dật, còn đưa kèm dụng cụ vẽ tranh cho Tống Dật, và bức tranh chưa hoàn thành nhét hết vào trong phòng giam, thậm chí để cho nàng tiện vẽ tranh, còn đổi cho nàng qua một gian phòng giam lớn hơn thoải mái hơn.

Nhìn vải vẽ tranh được trải ra, Tống Dật nói: “Quý Phi nương nương đây là không tính toán vớt ta ra ngoài a?”

Dung Quý Phi che miệng cười khẽ, “Bổn cung thấy ngươi cứ ngốc ở đây cũng khá tốt, không có vấn đề gì thì ngốc thêm mấy ngày. Vừa lúc nghiên cứu một chút xem bức họa kia của bổn cung nên vẽ như thế nào.”

Tống Dật ý thức được, vị Dung Quý Phi này sợ là đã chờ không kịp, hay là nàng ta đã bắt đầu xuống tay thực thi âm mưu gì đó rồi?

Dung Quý Phi chân trước mới vừa đi, Mộ Khôi chân sau liền đến, Hàn Duyên Bình nghe bẩm báo liền rúc sâu vào trong góc, quay lưng về phía hắn. Mộ Khôi liếc mắt nhìn hắn, lập tức đi vào trong.

“Mang đồ ăn ngon cho ngươi.” Mộ Khôi vừa cao hứng phấn chấn nói, vừa ngẩng đầu chào Tống Dật, kết quả nhìn thấy trên bàn nhỏ trước mặt nàng, rượu thịt mọi thứ đều đầy đủ hết, liền ngẩn ra.

“Ai đưa?”

Tống Dật nhìn thoáng qua bức họa bên cạnh, “Còn có thể là ai?”

Cái này còn có thể là ai, Mộ Khôi cũng không thể rõ ràng nhìn ra dấu vết, vì thế lại nhìn kỹ bức họa kia lại lần nữa, chỉ thấy đó là bức vẽ Hàn Yên hồ, hắn đã kiến thức qua cảnh đẹp đó, nhìn kỹ, thấy có một cái Quảng Hàm cung, liền minh bạch.

“Nguyên lai là Dung Quý Phi.” Dứt lời nhếch miệng cười rộ lên.

Mộ Khôi sai ngục tốt thả cho hắn vào trong, ngục tốt ghé mắt, “Nam nữ thụ thụ bất thanh, Lũng Tây vương thỉnh tự trọng!”

Mộ Khôi ngốc, Tống Dật kinh. Lời này, nhìn kiểu gì cũng nên để nữ tử là nàng nói ra, vị tiểu ca trông cửa này thật đúng là tẫn trách, cả chuyện này cũng cực khổ dùm nàng.

Tống Dật nhìn kỹ, mới phát hiện ra, tên ngục tốt này cũng không phải là ngục tốt trong hành cung suối nước nóng, mà là tiểu đồ lệ của Tư Lệ Đài, chỉ là mặc quần áo của ngục tốt, nhưng đao đeo thống nhất ở bên hông lại là tiêu chí thân phận không thể nhận sai.

Không chỉ có hắn, nơi nào mà mắt có thể nhìn được, đều là người của Tư Lệ Đài.

Ể, đây là ý gì a?

Tư Lệ Đài đây là tính toán đem nàng biến thành nghi phạm trọng điểm mà trông coi hay gì?

Hay là trong tình huống nàng không hiểu rõ nào đó lại bị ai vu oan một cái tội danh nào nữa?

Mộ Khôi không quá hiểu quy củ của người Hán, lại đang ở đất người Hán, tục ngữ nói nhập gia tùy tục, hắn không có ý mạo phạm uy nghiêm của dân tộc khác, không vào thì không vào, việc này cũng không gây trở ngại hắn cách cửa nhà giam uống rượu trò chuyện vui vẻ vớiTống Dật.

Các đồ lệ ghé mắt. Tống tiên sinh vẫn luôn mơ ước điện hạ nhà bọn họ, tuy rằng là, điện hạ cao quý rụt rè chưa có đáp lại Tống Dật, nhưng mà, nếu tâm của nàng thuộc về điện hạ nhà bọn họ, vậy đó là người của điện hạ nhà bọn họ, Lũng Tây vương này lại trắng trợn táo bạo mà nhúng chàm người của điện hạ, có phải là nên trực tiếp khiêng đi ra ngoài mới gọi là tương đối thỏa đáng hay không?

Nhưng mà hắn dù sao cũng là vua của Thổ Cốc Hồn, có thể ảnh hưởng bang giao hay không đây?

Các đồ lệ giãy giụa một chút, giãy giụa thẳng cho đến khi Mộ Khôi ăn uống no đủ rồi nghênh ngang ra ngoài ngay dưới mí mắt bọn họ, cũng chưa thể giãy giụa minh bạch. Hàn Duyên Bình lại lùi về góc tường lần nữa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Càng sợ cái gì nó càng tới nhanh, Hàn Duyên Bình đang mặc niệm trong lòng, ai biết tiếng bước chân phía sau đột nhiên ngừng lại.

“Ngươi, chính là Hàn Duyên Bình?” Thanh âm này thập phần uy nghiêm.

Hàn Duyên Bình không dám quay đầu lại, chỉ thưa dạ xưng phải.

Mộ Khôi nhíu mày, chẳng lẽ đưa lưng về phía người khác lúc trả lời cũng là phong tục đất phương nam?

“Hôm trước, là ngươi đưa cho bổn vương bức họa của Tống Dật?”

Khi Hàn Duyên Bình đưa bức họa kia qua, đương nhiên không biểu lộ thân phận, nhưng người Thổ Cốc Hồn đâu có dễ lừa như vậy, đồ vật nếu muốn đưa đến tay vương của bọn họ, tất nhiên là phải tra rõ ràng ngọn nguồn.

Hàn Duyên Bình này là họa sư cung đình, nói là biết diện mạo của Tống Dật, sợ Thổ Cốc Hồn vương bị nàng lừa gạt, lỡ cưới phải nàng sẽ hối hận, ảnh hưởng hai nước bang giao, lúc này mới làm một chuyện nhìn như rất anh dũng, các sứ thần Thổ Cốc Hồn nhìn bức họa kia xong sâu sắc đồng ý.

Mặc kệ là vương của bọn họ có thể hạ miệng được với nữ tử xấu như vậy hay không, nhưng mà, bọn họ dù gì cũng muốn suy xét một chút về con nối dõi cho vương thất, bởi vì không chừng nhi tử hay nữ nhi của ai trong đám trọng thần bọn họ có thể sẽ cùng vương thất kết thân, dù sao cũng phải suy xét cho đời sau của mình một chút không phải sao?

Lỡ chỉ vì đối tượng thành thân quá xấu, kháng chỉ bất tuân, gây họa cho cả nhà là không nên đúng không?

Cho nên bọn họ cấp bách và kích động dâng bức họa của Tống Dật lên, kết quả, phát hiện vương của bọn họ cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, không lộ chút ghét bỏ nào, ngược lại còn lộ ra chút đồng tình, còn thở dài nói: “Nữ tử kinh trần tuyệt diễm như vậy mà bị gương mặt này huỷ hoại cả đời, thực sự đáng tiếc.” Rất có tư thái ta không vào địa ngục cứu vớt chúng sinh thì ai vào.

So ra, cảnh giới của bọn họ thật sự không xứng để hầu hạ bên cạnh vương của mình, vì vậy, mọi người im bặt không nhắc tới chuyện dung mạo của Tống Dật nữa, ngược lại không ngừng thôi miên bản thân, dung mạo bất quá là cái túi da, một tấm mặt nạ cũng đủ che đậy toàn bộ khuyết điểm, so với những thiếu sót về đầu óc tính cách vô pháp che lấp, điểm này thật sự bé nhỏ đến không đáng kể.

Mộ Khôi nhìn Hàn Duyên Bình, nếu lời đồn là thật, Hàn Duyên Bình thật sự đang đánh chủ ý lên Tống Dật, thì bức họa kia chưa chắc là sự thật.

“Ngươi là cố ý đi?”

Hàn Duyên Bình sợ tới mức run lên, hắn có thể đem Dự Vương khai ra sao? Có thể sao?

Đương nhiên không thể!

Hàn Duyên Bình nhìn tiểu đồ lệ gần đó, rất muốn đào cái hầm ngầm mà chui vào trốn đi.

“Kia...cái kia...ta không hiểu ý của Lũng Tây vương.”

“Bức họa kia là ngươi cố ý họa thành như vậy đưa cho bổn vương đúng không?”

“Cái...cái này...ta chỉ là lo lắng Lũng Tây vương bị người dấu diếm thôi.”

“Ha hả.”

Hàn Duyên Bình sợ tới mức run lên, bên kia Lũng Tây vương lại không tính toán dễ dàng buông tha hắn, mà nói với ngục tốt: “Mở cửa, bổn vương muốn trò chuyện với hắn một chút, hắn là nam nhân chắc không nên có cái gì mà thụ thụ bất thanh đi?”

Ngục tốt nhìn trái nhìn phải, người của Tư Lệ Đài cũng thật không biết xấu hổ, tốt xấu gì cũng ra hiệu một cái a, bọn họ rốt cuộc là mở hay là không mở a?

Cuối cùng, dưới dâm uy của Mộ Khôi, bọn họ trong lòng run sợ mà mở cửa ra, Mộ Khôi vượt qua cửa bước vào, trên cao nhìn xuống liếc mắt khinh bỉ thân thể cũng không đẹp đẽ gì của Hàn Duyên Bình một cái, rồi ngồi trên mặt đất, nói: “Quay mặt lại, nói rõ cho bổn vương, ngươi cùng Tống Dật rốt cuộc là quan hệ gì? Vì cái gì mà có lời đồn nàng phải vì ngươi mà ám sát Diêu Huệ phi?”

Khí thế khổng lồ tập kích đến chỉ cách gang tấc, Hàn Duyên Bình kinh sợ đến không thể nhúc nhích, toàn bộ thân thể cứng đờ giống như ván sắt, “Ta...ta cùng với nàng không có quan hệ gì.”

Cái này, đến phiên ngục tốt ngoài cửa lao ghé mắt, hai canh giờ trước, rốt cuộc là ai đứng nơi đó thề son sắt là ra khỏi đây liền vì Tống Dật phụ trách, liền cưới nàng vân vân, quả nhiên là cái tra nam!

Lừa người ta vì hắn mà phạm phải sai lầm cỡ này, kết quả mới chịu một chút áp chế liền gấp không chờ nổi mà phủi sạch quan hệ, ha hả!

Hàn Duyên Bình lại không có tâm tình để ý tới ngục tốt đang chửi thầm, trái lại, hắn giờ phút này hận chết cái người để cho Mộ Khôi vào trong. Mã trứng*, nam nữ thụ thụ bất thanh, chẳng lẽ nam nam liền trao nhận đến thanh! Tên hỗn đản để cho Mộ Khôi vào kia có suy xét qua cảm thụ của thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt là hắn đây hay không?

*[chửi thề], thêm nữa, câu tiếp theo là chơi chữ aka nam nam thụ thụ tắc thanh =)) – Lão sâu sắc đồng ý

“Ta nói, ngươi kiểu gì cũng phải bức cho bổn vương động thủ có phải hay không?” kiên nhẫn của Mộ Khôi có xu thế hao hết.

Hàn Duyên Bình cũng không dám làm phiền hắn động thủ, đột nhiên chà chà lớp bụi dưới đất một phen mới quay đầu lại, nhưng vẫn cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn Mộ Khôi, sợ bị hắn nhận ra.

Thật đúng là đồ nhược kê a! Chậc chậc, cả dũng khí nhìn thẳng hắn cũng không có, còn dám chơi kỹ xảo đoạt người với mình, ha hả!

“Nếu ngươi cùng nàng không có quan hệ gì, vì sao ngươi hạ ngục lại tìm người đi nhờ nàng hỗ trợ? Nếu không quan hệ, nàng lại vì sao chịu mạo hiểm giúp ngươi? Nàng thông minh như vậy, như thế nào sẽ vô duyên vô cớ tự nhảy vào vũng nước đục này? Nếu không sai, ngươi tốt xấu gì cũng là sĩ tộc, nàng là con nhà nghèo, còn là một nữ tử yếu nhược bơ vơ không nơi nương tựa!” Quả thực không biết xấu hổ a!

Mấy lời này sao ngươi không dám mang đi hỏi Tống Dật? Thẩm vấn ta là ý tứ gì?

Mộ Khôi cảm thấy mình thẩm vấn hắn là đương nhiên, thậm chí dùng trí tuệ cùng logic khổng lồ của bản thân mà suy ra một cái kết luận rất chân thật đáng tin: “Ngươi...có phải nắm nhược điểm gì của nàng hay không?”

Đây là có ý gì?

Là nói hắn uy hiếp để Tống Dật cứu hắn? Cho dù Hàn gia hắn là môn phiệt bậc hai, nhưng cũng có tôn nghiêm có vinh dự!

Hàn Duyên Bình ngẩng phắt đầu lên, kiên định nói: “Tống Dật là cam tâm tình nguyện giúp ta! Ân đức của nàng đối với Hàn Duyên Bình ta vĩnh sinh vĩnh thế khó quên!”

“Rốt cuộc có chút bộ dạng nam nhân! Ặc......bổn vương có phải đã gặp qua ngươi ở đâu rồi hay không?”

Xong rồi!

Hàn Duyên Bình muốn giấu mặt đi đã chậm, Mộ Khôi thậm chí nhanh hơn một bước, một phen nắm lấy cằm hắn, bức bách hắn nhìn mình, nghiêm túc đánh giá.

Bên ngoài thủ vệ ngục tốt ghé mắt, Lũng Tây vương đây là muốn đối với vị họa sư cung đình này bá vương ngạnh thượng cung a? Bọn họ rốt cuộc là quản hay là mặc kệ đây?

Quả thật, nam tử đất phương nam lớn lên xinh đẹp, nhưng mà ngài động tay động chân như vậy dù sao cũng không thỏa đáng đi? Nhưng chung quanh, đám đồ lệ của Tư Lệ Đài cứ như không phát hiện, đây...vậy...bọn họ cũng mặc kệ cho xong.

Mặc cho Hàn Duyên Bình trợn trắng mắt dùng tay ra hiệu đủ kiểu, không một ai quản hắn chết sống.

Trên thực tế Mộ Khôi cũng không định bóp chết hắn, hắn thật sự chỉ là tiện tay nắm lấy mặt người này, miễn cho hắn lại đem mặt giấu đi, lúc này Mộ Khôi mới ý thức được vì cái gì mà người này lúc đầu lại dùng lưng nói chuyện với hắn —— tên này, trong lòng có quỷ!

“Ngươi hẳn là cũng nhận ra bổn vương đi?”

Hàn Duyên Bình không dám trả lời.

“Ngươi là một họa sư, nói như vậy, bức họa kia là ngươi vẽ?”

Hàn Duyên Bình sợ tới mức lá gan run lên, nhanh chóng thở ra một tiếng. Mộ Khôi cũng ý thức được gì đó, liếc nhìn bốn phía một cái, cố ý hạ giọng hỏi: “Ngươi chính là sợ Dự Vương biết ngươi vẽ bức họa của Dự Vương phi?”

Còn phải hỏi sao?

Mặt Hàn Duyên Bình đều bị dọa trắng đi.

Bên ngoài ngục tốt chỉ cảm thấy sau khi Lũng Tây vương dùng móng vuốt cường thế đùa giỡn cằm của họa sư cung đình kia, hai người bọn họ liền dính thành một khối, cơ hồ mặt dán mặt, lẩm nhẩm lầm nhầm, dính nhớp thấy gớm.

Ta lặc cái đi, tốc độ này, phát triển quá nhanh a!

Bọn họ có phải là không nên đứng ở chỗ này quấy rầy chuyện tốt của người ta hay không a!

“Ngươi nếu nói cho ta người ngươi họa ở đâu, ta sẽ bảo mật giúp ngươi!”

Hàn Duyên Bình trong lòng khổ a, lão tử cũng tìm nàng lâu rồi a! Nhưng chuyện đoạt đồ ăn từ mâm lão hổ như vậy tuyệt đối không thể làm, vì thế hắn tận lực làm cho mình thoạt nhìn trấn định một chút, nói: “Kỳ thật ta cũng không biết nàng ở nơi nào, nhưng bức họa kia, là ta nghe người ta mô tả mà vẽ ra, nếu ngươi cứu ta cùng Tống Dật ra ngoài, ta có thể nói cho ngươi người mô tả kia là ai!”

Để gia tăng cân lượng, hắn lại nói: “Ta nghĩ, chỉ có người kia gặp qua nàng! Bằng không, sẽ không phải đến hiện tại mới lộ ra bức họa Dự Vương phi.”

Mộ Khôi hồ nghi mà nhìn hắn, Hàn Duyên Bình tận lực đem sắc mặt bày ra bình thường một chút, Mộ Khôi không nhìn ra manh mối gì, “Thôi được, bổn vương tạm thời tin ngươi một lần, bổn vương sẽ tìm cơ hội vớt ngươi ra, ngươi cũng ngẫm lại cho kỹ xem có để sót chỗ nào hay không.”

Dứt lời, vỗ vỗ lên cái mặt trắng bệch, đứng dậy rời đi.

Ặc...... Lũng Tây vương đùa giỡn họa sư cung đình của bọn họ xong liền kéo quần lên chạy lấy người?

Hai gã ngục tốt nhìn nhau, trộm liếc mắt nhìnHàn Duyên Bình một cái, quần áo hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt chết khôngcòn gì luyến tiếc, chậc chậc, đáng thương, bị chà đạp còn không nhẹ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.