Ngày thứ ba, Họa Bổn tên 《 Trời phạt 》 được đẩy ra, Tống Dật sáng sớm liền chờ hắc y nữ tử tới đưa bạc, trong lòng còn cân nhắc phải dùng loại phương pháp nào để moi ra thân phận của nàng ta.
Người này làm nàng cứ cảm thấy có chút cổ quái, sát khí kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể phát ra, trực giác của nữ nhân nói cho nàng, hắc y nữ tử tìm tới nàng không phải là ngẫu nhiên.
Khi nàng bên này đang khảy bàn tính nhỏ, đánh giá xem dùng phương pháp mạnh bạo nào để có thể làm hắc y nữ tử ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lại được báo là một phòng khác của Tường Vi viên không biết khi nào có thả một túi bạc.
Tống Dật tức khắc phi qua, kiểm kê một cái, không nhiều không ít, vừa đúng năm trăm lượng. Tống Dật đứng ở cửa nhìn một loạt các loại hộ viện, “Các ngươi sáng nay rời giường đều mang theo đôi mắt sao?” Con mẹ nó, nhiều người như vậy, tên hỗn đản kia là như thế nào mà trà trộn vào được, nếu nàng ta có ý đồ gì đó, vậy cái mạng nhỏ của mình có còn hay không?
Bọn hộ viện người nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đáp: “Mang theo!”
Tống Dật đỡ trán, hung hăng nốc ngụm trà lạnh an ủi.
Bên này trà mới vừa uống xong, bên kia Lý Mật liền tới, đi tới cửa còn chưa kịp mở miệng, Tôn Triều Hồng đã như pháo phóng vào, làm một vạt áo của Lý Mật cũng bị tốc bay lên.
Lý Mật vội vàng túm lấy khung cửa, ổn định cho ra cái bộ dáng nhược liễu phù phong, rồi mới giương mắt nhìn về phía Tôn Triều Hồng.
Mà Tôn Triều Hồng thì hào khí can vân ném ra một quyển sách, “Nói một chút, đây là có chuyện gì? Vì sao trong đây lại có những người này?”
Tống Dật tập trung nhìn vào, trên trang bìa đầu tiên viết: 《 Kinh thế lục 》 Thanh Vân bảng.
“Ặc, đây là đồ của Thiên Cơ Các, ngươi vì sao lại chạy đến Sấu Ngọc Trai hưng sư vấn tội?”
Tôn Triều Hồng ngốc, sát khí trước đó đột nhiên xì hết sạch sẽ, trên mặt cứng đờ, khí thế nghiêm nghị mà nói: “Ta...lộn.”
“《 Kinh thế lục 》 cùng 《 Kinh Hoa Lục 》 đều dùng lối chữ thảo, trang bìa lại tương tự nhau như vậy, đích xác dễ dàng lẫn lộn.” Tống Dật đưa ra cái thang cho nàng ta xuống, Tôn Triều Hồng ngoan ngoãn leo xuống, lúc này mới khinh bỉ liếc liếc mắt nhìn Lý Mật lúc này còn đang treo chỗ khung cửa, nói: “Các ngươi không tính toán quản một chút sao? 《 Kinh thế lục 》 Thanh Vân bảng, chính là tên xấu xa nào cũng lôi vào, còn thổi phồng đủ loại.”
Lý Mật vuốt thẳng vạt áo, đi vào, trực tiếp làm lơ tên lưu manh Tôn Triều Hồng này, ngồi xuống trước mặt Tống Dật, cũng móc ra một quyển 《 Kinh thế lục 》 Thanh Vân bảng, “Ta tới đây cũng là muốn hỏi ý kiến ngươi một chút. Trên Thanh vân bảng, ngoại trừ vài người đầu tiên có thân phận địa vị không thể lay động, những người khác tựa hồ đều là xếp lung tung. Bọn họ làm như vậy, không phải là đang đập chiêu bài của mình sao?”
Bởi vì Bảng đơn không chỉ là Bảng đơn, còn có lý do được lên bảng cùng với cấp bậc phong bình. Tống Dật nhìn đại khái một cái, “Nó chỉ là dùng phương pháp sáng tác lấy ngắn nuôi dài mà thôi. Đám con cháu thế gia này, nhiều ít đều có chút bản lĩnh có thể lấy ra, nếu không thì làm sao học đòi văn vẻ? Hơn nữa, các ngươi có phát hiện không, những người này tuy rằng phong bình không ra làm sao, nhưng đều coi như là thượng lưu ở Thái Khang Thành, phương diện cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú đều có sở trường, đặc biệt tên Thôi Tắc đứng hàng thứ năm này, hắn bởi vì văn từ xuất chúng mà từng lên《 Kinh Hoa Lục 》 Phong Vân bảng, nhưng vì tác phong có vấn đề, mới bị loại ra khỏi bảng đơn.”
“Vấn đề tác phong, chính là nói rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ hắn, nhào vào trong ngực hắn, mà hắn ai đến cũng không cự tuyệt?” Tôn Triều Hồng có nghe qua cái này, lại nói tiếp, mấy thứ này đều là do cái gọi là lòng tự trọng đáng ghét của đám nam nhân quấy phá, bọn họ thông thường tự xưng là phong lưu. Tên Thôi Tắc này còn viết ra d.âm từ diễm khúc, còn được sao chép rộng rãi, trở thành phong lưu danh sĩ điển phạm. Còn bởi vì phong cách duy mĩ, dùng những từ ngữ tình ý miên man, mê hoặc không ít thiếu nữ vô tri. Cái gọi là giá trị nhân sinh của nam nhân nào đó, cùng với cái gọi là theo đuổi hạnh phúc của nữ nhân nào đó, thật đúng là một lời khó nói hết a!
“Ai đến cũng không cự tuyệt? Ngươi coi hắn là ngựa đực sao? Người ta là chọn tuổi trẻ mỹ mạo, còn tướng mạo thường thường liền dịu dàng cự tuyệt, không biết còn tưởng rằng hắn là chính nhân quân tử có bao nhiêu hàm dưỡng, kỳ thật chính là tên háo sắc xấu xa.”
Từ trong miệng gia hỏa được công nhận háo sắc và sắc đảm nhất của Thái Khang Thành phun ra mấy chữ như “tên háo sắc xấu xa” này, nghe thực sự có chút bịnh hoạn. Lý Mật cùng Tôn Triều Hồng đều chỉ biết yên lặng mà ho nhẹ một tiếng, biểu đạt một chút sự không thích ứng của mình.
“Nếu chỉ là như thế, ngươi tình ta nguyện, cũng không có gì, cùng lắm là làm hắn lui ra khỏi Phong Vân bảng, nhập vào cái danh sách nhân vật nổi tiếng không đứng đắn cũng có thể. Chỉ tiếc, hắn đắc ý vênh váo, cho rằng bản thân mình thật sự là kỳ tài ngút trời, không người nào bằng, cứ hễ ai đưa tới cửa là đều có thể tùy ý làm bậy, một nữ tử ngưỡng mộ tài hoa của hắn chỉ là thuần túy tặng thơ tới nhưng cứ như vậy mà bị hắn khinh nhục, nàng kia nhảy hồ tự sát. Mặc kệ việc này là có tâm hay là vô tình, nếu đã gây tội lớn, hắn chịu đứng ra gánh vác, hối cải để làm người, có lẽ còn có thể cho hắn thêm một cơ hội, ai biết, hắn vì che dấu hành vi phạm tội của bản thân, lại đem nữ tử kia rêu rao thành người bỉ ổi tự tiến chẩm tịch gì đó, hắn từ chối tình cảm mà không được, nàng lại dùng cái chết để ép buộc, viết một thiên văn chương lừa tình thê thiết dài ngoằng chọc đến tim thiếu nữ khuê trung đập thình thịch. Chính vì việc này, mới đẩy hắn ra khỏi 《 Kinh Hoa Lục 》.”
Tống Dật chỉ chỉ vào một chuỗi tên bên dưới hắn, “Đám này đều là cá mè một lứa, dùng cái danh phong nhã để làm chuyện dơ bẩn. Hiện giờ đều được Thiên Cơ Các đưa lên.”
Muốn nói ai hiểu biết đám thế gia con cháu nhân vật nổi tiếng trong Thái Khang Thành này nhất, thì không ai khác ngoài vị Tống Dật suốt ngày chui lỗ chó thu thập tình báo này. Thiên Cơ Các đưa đám người này lên đỉnh cũng không ngoài dự đoán của mọi người. Thứ nhất, bọn họ có gia thế có bối cảnh, hơn nữa ở trong triều có chức vụ nhất định; thứ hai, cùng Sấu Ngọc Trai 《 Kinh Hoa Lục 》 từng có mối thù bởi-vì-không-làm-cho-bọn-họ-lên-bảng; thứ ba, bọn họ đích xác có một kỹ năng xuất sắc, còn có chút danh tiếng, có sức ảnh hưởng nhất định.
Đem đám người quen trò lộng phong làm nhã, chuyện thả đ.ịt lớn một chút cũng phải viết ra một thiên thơ văn hoa lệ hoài cảm này mà thổi thành nhân vật nổi tiếng để làm thành công cụ phá đám, Tống Dật cũng không thể không thừa nhận, kỹ xảo của Thanh Nữ tuy không lên được mặt bàn, lại cực kỳ hữu dụng.
Trong đám con cháu thế gia, có chức quan, lại không thật sự làm việc, người thừa việc thiếu ở tiền triều là chiếm số đông, đương triều khai quốc, Khai Nguyên đế mạnh mẽ chỉnh đốn, cũng chỉ làm tỉ lệ này giảm bớt một chút, nhưng thật ra sau khi《 Kinh Hoa Lục 》được đẩy ra, tuyên dương chính xác giá trị quan nhân sinh quan, đã chỉnh đốn lại tác phong của vài con cháu thế gia, có điều, vô luận bất cứ hành động gì, cũng vô pháp ngăn chặn loại người như Thôi Tắc.
Chải vuốt rõ ràng quan hệ lợi hại, cũng liền minh bạch Thiên Cơ Các đây không phải là xếp hạng lung tung, bọn họ vẫn là nhằm vào Sấu Ngọc Trai.
Bên này vừa mới rút ra kết luận, bên kia liền có người đưa thiếp mời đến cửa.
Người tới không phải ai khác, đúng là Thôi Tắc.
Thôi Tắc đưa tới thiệp mời là ba ngày sau phụ thân hắn là Thị trung Thôi Chân đại thọ 50 tuổi. Theo lý thì loại thiệp này nên đưa đến trước ít nhất hơn nửa tháng, nghĩ đến đây chắc là Thôi Tắc phát bổ sung cho Sấu Ngọc Trai.
“Họa Cốt tiên sinh không để ý tới tục vụ, cũng không tham gia yến hội tư nhân.” Lý Mật tiếp nhận thiệp, vừa nhìn đã thấy tên Họa Cốt tiên sinh.
Thôi Tắc không âm không dương cười nói: “Chúng ta phàm phu tục tử, nào dám hy vọng xa vời Họa Cốt tiên sinh ra mặt, viết tên của ông ấy, bất quá là xuất phát từ lễ phép. Nếu có thể thỉnh được Lý tiên sinh cùng Tống tiên sinh, cũng là vinh hạnh cho Thôi phủ.”
Lý Mật chắp tay: “Ba ngày sau, chắc chắn đi Thôi phủ bái kiến.”
“Ta sao lại nghe hắn nói chuyện có chút chua chua chứ.”
Hai ngày nay, Lưu Dục có chút thất thần. Rảnh rỗi không có việc gì, bất tri bất giác là lại đem bức họa mua mất 108 lượng bạc kia ra, còn phun lên dung dịch thuốc Tống Dật tặng miễn phí, cẩn thận nhấm nháp chuyện tiểu sắc lang thành tâm mơ ước sắc đẹp của hắn.
Tào Mạt gõ cửa tiến vào, Lưu Dục không nhanh không chậm cuộn bức họa lại, Tào Mạt chỉ kịp nhìn thấy một mạt hoa.
“Chuyện gì?”
“Sấu Ngọc Trai ra Họa Bổn cùng với Thiên Cơ Các ra Kinh thế lục Thanh Vân bảng.”
Lưu Dục tùy tay cầm ngay lấy Sấu Ngọc Trai Họa Bổn, phong cách quen thuộc, nhưng tên không quen thuộc, “Đây là có chuyện gì?”
“Nghe người của Sấu Ngọc Trai nói, câu chuyện này là một cái cô nương cung cấp.”
Lưu Dục nháy mắt mất hứng thú, vì thế lại cầm lấy Thiên Cơ Các 《 Kinh thế lục 》, còn rất đạm mạc mà hướng Tào Mạt nói: “Không có việc gì thì lui ra đi.”
Tào Mạt do dự một chút, nhìn nhìn trên án thư, nơi đó chất đống toàn bộ Họa Bổn của Họa Cốt tiên sinh mà chính mình chen muốn bể đầu mới đoạt được. Vị điện hạ này có thể vì mình mưa dầm thấm đất mà thích Họa Cốt tiên sinh Họa Bổn, thân là cấp dưới mình là rất kiêu ngạo tự hào, nhưng mà, cái trò xem xong còn như muốn chiếm làm của riêng này, không phúc hậu a!
Đó chính là những quyển sách hắn trân quý, không có đạo lý cứ bị chiếm đoạt không thể hiểu nổi như vậy!
“Cái kia...điện hạ...mấy Họa Bổn này xem xong rồi?”
“Chưa!” Lưu Dục trả lời đến vô cùng dứt khoát lưu loát.
Tào Mạt cúi đầu trợn trắng mắt, rõ ràng ngươi đã xem xong đến lần thứ hai rồi được chưa? Vì cái gì vô sỉ như vậy a? Nếu có thể mua được nguyên một bộ, ta cũng không thèm giành với ngươi!
Trải qua một phen xây dựng tâm lý, Tào Mạt dùng tâm tình sống chết ngẩng đầu lên, nói: “Có mấy vụ án, ta muốn nhìn lại một chút, có thể hay không......”
Lưu Dục một con mắt hình viên đạn bắn qua, dứt khoát lưu loát mà trả lời: “Không thể!”
Tào Mạt muốn khóc.
“Chờ bổn vương xem xong, đương nhiên sẽ trả lại cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn sợ bổn vương cuống mất Họa Bổn của ngươi hay sao?”
Điện hạ nhà hắn mà bắt đầu lưu manh thì cũng khó ai bằng!
Tào Mạt ngực đang chảy máu, lúc hắn còn sống, sẽ có một ngày điện hạ nhà hắn có thể “xem xong” sao? Hắn có cần suy xét kêu nhi tử tôn tử của hắn tiếp tục đòi nợ hay không đây? Lúc trước rốt cuộc là tên hỗn đản nào sợ điện hạ nhà hắn chướng mắt, còn mỗi ngày mà dính lấy đem Họa Bổn dâng đến trước mặt?
Tào Mạt ủ rũ cụp đuôi mà ra cửa, Lưu Dục đột nhiên nói: “Về sau đọc sách, đừng ôm sách ngủ, trên Họa Bổn toàn là nước miếng của ngươi!” Ngươi rốt cuộc là đối với Họa Bổn chảy nước miếng hay là đối với người vẽ Họa Bổn chảy nước miếng? Điều này đáng để kiểm điểm kỹ một chút!
Tào Mạt yên lặng nâng lên tay, yên lặng khom người vái chào, yên lặng lui ra ngoài.
Thời hạn ba ngày đảo mắt liền đến, thân là Dự Vương, Thôi Chân lại là Thị trung đương nhiên đã sớm đưa thiệp qua cho hắn, có điều là Lưu Dục từ trước đến nay không ưa mấy chuyện này, đa phần là cho người tặng lễ qua, hoặc là sai Tào Mạt thay mặt cho toàn bộ Tư châu Biệt giá.
Hôm nay cũng là như thế, Tào Mạt ăn mặc chỉnh tề, đi gặp Lưu Dục, xem điện hạ nhà hắn còn có cái gì phân phó. Lưu Dục tùy ý liếc mắt nhìn hắn, chỉ nói: “Hôm nay ngươi sao lại ăn mặc tươi mới như vậy?” Chẳng lẽ hôm nay không phải đại thọ 50 của Thôi Chân, mà là tiệc thành niên của vị quý nữ nào đó?
Tào Mạt mặt ửng hồng, cũng không che dấu, bẩm báo: “Hôm nay Tống tiên sinh bên Sấu Ngọc Trai cũng sẽ đi. Nếu có thể lưu lại cho nàng cái ấn tượng tốt, nói không chừng ta cũng có thể tìm được vị trí trên 《 Kinh Hoa Lục 》.”
Lưu Dục cứng đờ, một chốc một lát thế nhưng không lộ ra một chút biểu tình nào, Tào Mạt còn tưởng rằng điện hạ nhà hắn đang dùng gương mặt tuấn mỹ vô hạn đó để khinh bỉ loại hành vi xum xoe này của hắn, vì thế lại nói: “Rất nhiều người nghe nói Tống tiên sinh sẽ đi dự tiệc, hai ngày nay đều vội vàng may gấp gáp các loại trang phục có thể đập vào mắt nàng, biểu đệ Đường Hạo kia của Vệ tướng quân Tạ Tĩnh, tốn cả thiên kim, cố tình chế tạo một tấm mặt nạ, giống như đúc tấm kia của Tống tiên sinh. Ta đây, đều là đồ cũ, thật sự không đáng khen!”
Lưu Dục nhìn đai lưng rõ ràng là mới làm bên hông hắn kia, thái dương ẩn ẩn nhúc nhích vài cái.
Đứng lên, nói: “Bổn vương hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, liền cố mà đi Thôi phủ một chuyến vậy, ngươi liền ở nhà nghỉ ngơi một bữa đi.”
Tào Mạt ngốc, nhìn điện hạ nhà hắn thay ra một bộ hoa phục phong tao*, phối với bạch ngọc quan, rồi cứ hoa hòe lộng lẫy như vậy mà ra cửa.
*phong tao là style ăn mặt vừa rực rỡ vừa tỏ vẻ 'ăn chơi', tiểu Dục cuối cùng cũng chịu trưởng thành a!
Hắn, có phải hay không lại bị điện hạ nhà hắn hố?
Thôi phủ hôm nay đèn lồng đỏ thẫm treo cao, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng pháo trúc. Dự Vương cũng không tham gia tiệc hiếu hỉ của các đại thần, hôm nay thế nhưng tự mình tới cửa, Thôi Chân thụ sủng nhược kinh, nghe bẩm báo liền vội vàng nhảy nhót mà chạy vội ra đón giá.
Lưu Dục tới có chút sớm, Kiều Tam cùng Tiết Đào đem thọ lễ đưa vào, hắn liền đứng ngay cửa. Căn cứ tin tức chuẩn xác của các tiểu đồ lệ, xe ngựa của Sấu Ngọc Trai chắc là sắp đến. Quả nhiên, hắn bên này vừa mới hàn huyên vài câu với Thôi Chân, khóe mắt dư quang đã quét đến xe ngựa Sấu Ngọc Trai vừa quẹo vào từ đầu ngõ.
Tống Dật đương nhiên liếc mắt một cái đã thấy mỹ nhân. Chậc chậc, hôm nay Dự Vương này cũng kỳ lạ, xưa nay đều mặc quần áo màu tối, không phải đen thì là tím sẫm, rất sợ đem mỹ mạo của mình lộ ra bên ngoài, vậy mà hôm nay ăn mặc tươi mát thoát tục như thế.
Một thân xiêm y, màu ngọc bạch, pha hoa văn tím sẫm, trường thân ngọc lập, rực rỡ lấp lánh, Tống Dật thiếu chút nữa bị chói mù mắt.
“Đây...mùa xuân còn chưa tới đâu, Dự Vương đã bắt đầu nhộn nhạo?”
Con mẹ nó, mặc thành như vậy không phải ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì là cái gì đây hả?
Quả nhiên, con bướm vờn hoa kia lập tức xuất hiện.
Xe ngựa Thiên Cơ Các dừng trước cửa Thôi phủ, Mạc Cốc Quân đỡ Thanh Nữ xuống xe, cặp mị nhãn kia, nghênh diện liền quăng móc câu về hướng Lưu Dục, rõ ràng là cách mấy trượng, Tống Dật lại có thể nhìn rõ tình tố e e ấp ấp trong mắt Thanh Nữ, đặc biệt là khi Lưu Dục nhìn về phía nàng ta, vẻ cúi đầu ôn nhu lưu luyến kia, kích thích đến tiểu tâm can của Tống Dật cũng run lẩy bẩy.
Xe ngựa dừng lại, nàng rất bất mãn mà nhìn Lý Mật, nói: “Ngươi vì cái gì không đỡ ta xuống xe?”
Lý Mật liếc đến gót chân nho nhỏ đang chuẩn bị nhảy xuống của nàng, nói: “Ngươi không phải vẫn nhảy xuống dưới được sao?” Dứt lời, rất không cho là đúng mà chào mấy người đón ở cửa.
Tống Dật bĩu môi, theo xuống xe ngựa.
Thanh Nữ rất khinh thường mà nhìn nàng một cái, thời thế đổi thay, Vương Tĩnh Xu ngươi cũng có hôm nay a!
Nàng ta mím mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Dục, lại là cái loại ánh mắt dục cự còn nghênh lưu luyến kia, nàng ta nhớ rõ, lần cuối cùng khi nàng ta cùng Tống Dật tỷ thí, chỉ có Dự Vương bỏ thăm cho nàng. Có lẽ Dự Vương này cũng không khó tiếp cận như nàng tưởng tượng, phàm là nam nhân, luôn có hai thứ bọn họ vô pháp cự tuyệt, đó chính là mỹ nhân và quyền thế, đây là toàn bộ mục tiêu phấn đấu của bọn họ. Đối mặt với gương mặt này, hắn tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn thờ ơ.
Lưu Dục đương nhiên sẽ không thờ ơ, dám mang gương mặt của Tĩnh Xu mà trơ trẽn liếc mắt đưa tình với hắn, suy nghĩ giết người hắn cũng đã có, chỉ là loại tâm tư này được che dấu dưới vẻ ngoài như xuân phong ấm áp, người khác ngửi được chỉ biết đây là ý vị hoặc nhân. Tỷ như giờ phút này Thanh Nữ nhìn thấy Lưu Dục như vô tình lại như cố ý liếc mắt nhìn qua. Cái liếc kia như gió xuân thổi mười dặm, đào hoa tung bay nhộn nhạo. Khó trách Vương Tĩnh Xu sẽ luyến mộ không tha đến như thế.
Ai mà thật sự được coi trọng được liếc mắt như vậy thì chắc cả người đều phải say ngã vào gió xuân.
Bên này mấy người mới vừa chào hỏi, thân mình Thanh Nữ đột nhiên nghiêng một cái, suýt nữa ngã xuống bậc thang, may mà túm chặt được một góc tay áo của Lưu Dục. Đối với nam nhân bình thường mà nói, bất kỳ một mỹ nữ nào, mặc dù không quen biết, nếu nàng sắp bị ngã, còn túm lấy một mảnh tay áo của ngươi, vẫn sẽ luôn duỗi tay ra đỡ một phen, nhưng Lưu Dục thì cứ vậy mà nhìn, nhìn chằm chằm...nhìn chằm chằm tay áo, lại nhìn chằm chằm...nhìn chằm chằm cái móng vuốt kia của Thanh Nữ, trong mắt chợt lóe một kia tàn khốc, nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, tin chắc một cái liếc mắt kia cũng đủ để tước cụt luôn mấy cái ngón tay đang túm hắn kia của Thanh Nữ.
Tống Dật đến gần, cười tủm tỉm mà nhìn Thanh Nữ, đôi tay chắp ở sau lưng, thành tâm hỏi: “Có cần ta đỡ ngươi không?”
Thanh Nữ nếu không mang mặt nạ, mặt nhất định vặn vẹo, nhìn thấy Tống Dật, nàng ta mới tỉnh ngộ, khó trách Lưu Dục lãnh đạm với nàng ta như vậy, dù gì người nam nhân này vẫn có lương tâm. Đáng tiếc, giữa nam nhân và nữ nhân, chỉ có ái mộ cùng dục vọng, đối diện với gương mặt bị hủy dung kia, mấy thứ này hết thảy đều sẽ tan thành mây khói, tự trách tiếc nuối, có thể đem quan hệ mặt ngoài gắn bó được bao lâu?
Mạc Cốc Quân đỡ lấy Thanh Nữ, hướng Lưu Dục xin lỗi.
Thôi Chân vội thỉnh Lưu Dục đi vào. Thôi Tắc thì đối với Thanh Nữ vừa rồi thiếu chút nữa bị ngã hỏi han ân cần một trận, làm khách khứa vừa tới cửa không biết đây là quý nhân phương nào, đối với Thiên Cơ Các vô cùng khách khí. So ra, Tống Dật và Lý Mật lại thành hai người thừa, tiến không thể tiến, lui không thể lui, đổi thành bất kỳ ai, đều phải cảm thấy xấu hổ, hoặc là trực tiếp phất tay áo bỏ đi. Nhưng Tống Dật da mặt dày a, trực tiếp bước lên trước, nhìn trái nhìn phải mấy gia hỏa hư tình giả ý khách sáo này, hỏi Thôi Tắc: “Thôi công tử có muốn mở tiệc trà cho Sấu Ngọc Trai ngay cửa hay không, như vậy, chúng ta chờ cũng dễ dàng hơn một chút.”
Vừa nghe đến Sấu Ngọc Trai, mấy người quen kia của Thôi Tắc lập tức minh bạch.
“Cô nương chắc là Tống tiên sinh trong truyền thuyết đi? Thất kính thất kính!”
Dùng bọn họ để nâng Thiên Cơ Các đạp Sấu Ngọc Trai, khó trách Họa Cốt tiên sinh đánh giá Thôi Tắc là tác phong bại hoại, quả nhiên lên không được mặt bàn.
Giữa người với người, xưa nay nhìn không ra đẳng cấp ưu khuyết, nhưng một khi gặp chuyện, liếc mắt một cái liền có thể đúc kết ra.
Sắc mặt Thôi Tắc thay đổi mấy lần, lại không thể làm khách khứa trở mặt, kêu gã sai vặt, mang Tống Dật cùng Lý Mật đi thiên thính uống trà, còn mình thì đích thân dẫn Thanh Nữ cùng Mạc Cốc Quân đi chính sảnh. Đãi ngộ này rõ ràng quá khác biệt.
Thanh Nữ ném cho Tống Dật một ánh mắt trào phúng, Tống Dật hoàn toàn không cảm giác.
Trong kia Lưu Dục nhìn vài lần ra ngoài, cũng chưa nhìn thấy Tống Dật đến, ngược lại thấy Thanh Nữ, liền hỏi một câu. Thanh Nữ cũng không tránh né, còn có chút đắc ý mà nói: “Tống tiên sinh giờ phút này chắc là ở thiên thính uống trà.”
Thôi Tắc sợ hắn hỏi nhiều, vội nói: “Dự Vương điện hạ lên trên ngồi, Trường Lưu vương cùng Lư tướng quân sắp đến rồi.” Đây chính là vị trí chuyên dành cho những vị quyền cao chức trọng.
Lưu Dục nháy mắt liền minh bạch ý tứ Hồng Môn Yến lần này của Thôi Tắc. Loại kỹ xảo này không khỏi quá mức bần tiện, cũng không sợ bôi nhọ danh vọng con cháu thế gia.
“Bổn vương vừa lúc muốn tìm Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai vẽ tranh, thấy tiệc mừng thọ của Thôi thị trung còn phải trong chốc lát, không bằng bổn vương cũng đi ra thiên thính uống chén trà nhỏ trước.” Dứt lời, liền kêu gã sai vặt, bỏ đi trước.
Thôi Tắc: “......”
Thôi Chân vừa xoay người, liền không thấy khách nhân tôn quý nhất của ông ta đâu, vội chạy đến hỏi.
“Ra thiên thính uống trà.” Không biết là ai trả lời một câu, Thôi Chân vội chạy qua, bên kia lại báo Chấp Kim Ngô cùng Kinh phụ Đô úy tới, hai vị này liếc mắt một cái liền thoáng thấy bóng Lưu Dục, hỏi: “Dự Vương đây là đi đâu đó?”
Không có đạo lý vừa đến nhà người ta liền đi tìm nhà xí đi?
“Ra thiên thính uống trà.” Lại là vị khách rảnh đến trứng đau kia trả lời.
Thôi Tắc trực tiếp đen mặt. Thôi Chân tuy rằng không biết đứa con trai này đã làm cái gì, nhưng hiển nhiên là đã chọc giận vị điện hạ kia, hận không thể đem cái đứa con bất hiếu này nhét trở lại vào bụng mẹ mà nắn lại.
Lư Quân Mạch sờ sờ cằm, nói với Triệu Quân: “Trà đãi Dự Vương nhất định ngon hơn so với chính sảnh, chúng ta cũng đi.”
Không khéo là Trường Lưu vương cùng Kinh Triệu Doãn Triệu Thành vừa vào cửa, cũng tỏ vẻ muốn bu theo đi thiên thính uống một ngụm trà hóng chuyện Dự Vương.
Thôi Chân thiếu chút nữa xỉu tại chỗ, lật đật kêu người hầu chuẩn bị trà ngon, tự mình ra tiếp đón.
Tống Dật nguyên bản cho rằng bọn họ đang bị hắt hủi, kết quả một đống cố nhân liên tiếp tiến vào, ngay cả Thôi Chân cũng đích thân tới tiếp đón. Lưu Dục uyển chuyển tỏ vẻ, bọn họ cứ ở chỗ này uống rượu thôi, để Thôi Chân tiếp đón các khách nhân khác, hoàn toàn không có ý định muốn về chính sảnh.
Thôi Chân không ép được, đành phải mang rượu và thức ăn ngon nhất dâng qua bên này, buổi tiệc bắt đầu, chỉ đơn giản tiếp đón người, rồi trực tiếp ngồi bên này. Một phòng người bên kia, cộng lại cũng không có trọng lượng bằng vài vị bên này.
Mấy khách khứa còn lại không thấy được thọ tinh*, rất là bất ngờ, sau khi bí mật nghe ngóng, đều lập tức minh bạch, chỉ nhìn hai vị Thiên Cơ Các kia với Thôi Tắc rồi cười mà không nói, phảng phất như cái gì cũng chưa phát sinh, cố tình loại không khí xấu hổ này mà biến thành thực thể thì sẽ chọc thẳng cột sống của cả ba người kia, khó chịu cỡ nào thì miễn bàn.
*thọ tinh = ngôi sao/vai chính của buổi tiệc mừng thọ/sinh nhật
Thôi Tắc lòng đầy căm phẫn, đích thân đi gọi phụ thân.
Thôi Chân bên kia đang uống đến hứng khởi, rượu quá ba tuần, ông ta đột nhiên hỏi: “Dự Vương điện hạ có còn nhớ, lão thần đã từng quản lý binh khố?”
Binh khố là nơi trữ binh khí, binh khí quân đội đa phần là từ nơi đó điều phái đi.
“Thôi Thị trung sao đột nhiên nói đến việc này?”
Thôi Chân hơi do dự, đúng lúc này Thôi Tắc đến thỉnh Thôi Chân qua bên kia tiếp khách.
Thôi Chân cũng không thể bỏ lơ bên kia, tự phạt một ly, “Ngày khác, lão thần lại nói kỹ cho Dự Vương.” Đứng dậy liền đi ra ngoài.
Nhưng không ai ngờ, lần này ông ta vừa đi liền không trở về.
Khi bên kia báo tin đến, mọi người nhất thời không thể phản ứng.
“Cái gì? Thôi Thị trung đột nhiên tắt thở bỏ mình?”
“Đúng vậy!” Kiều Tam bẩm báo, “Tra không ra thương, nghiệm không ra độc, sắc mặt cũng không có dị thường, nhưng là một chén rượu uống xong, đột nhiên đứt hơi!”
“Tra không ra thương, nghiệm không ra độc?” những lời này, sao nghe quen quen?