Khi tiếng trống canh năm vang lên, cửa thành phường thị mở ra, sắc trời tờ mờ, một đạo trăng non treo trên sườn núi Tây Bắc, đường phố vốn thanh tịnh không người đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một hàng ngựa xe chạy từ ngõ nhỏ phía đông một đường chạy như điên tới cửa bắc phố Chu Tước ngay đằng sau Tư Lệ Đài.
Tư châu Biệt giá Tào Mạt cả đêm xem Họa Bổn, lúc này mới vừa mơ mơ màng màng thiếp đi, liền bị đánh thức, tiểu đồ lệ tới báo nói Ngô Thượng Thanh công tử của Ngô Thị trung đêm qua chơi ở Vọng Nguyệt Hồ, một đêm chưa về, sợ là đã gặp bất trắc.
Liền ngay lúc chạng vạng hôm qua, Kỳ Lân Các đột nhiên yết bảng, vậy mà cho Ngô Thượng Thanh rơi khỏi ba bảng, Tư Lệ Đài liền dự đoán Ngô phủ muốn nháo ra chuyện xấu gì đó, nhưng nima* có nháo nữa thì cũng để người ta ngủ một giấc đã được không?
*'nima' là một từ chửi thề nghe
Tào Mạt lung tung lau mặt, mang chút bực bội vì bị đánh thức, liếc ngang nói: “Đám con cháu huân quý thế gia bọn họ, một đêm chưa về có gì đáng nói, không chừng còn đang ngủ ở cái Tần lâu Sở quán nào đó, Ngô gia đã tới báo là mất tích, nhất định là có ẩn tình khác.”
Tiểu đồ lệ lau lau mồ hôi, Tòng sự thủ hạ của Tư Lệ giáo úy quả nhiên ai cũng anh minh thần võ, khó trách bị bách quan kiêng kị.
Lúc này Tư Lệ giáo úy đã vào cung lâm triều, Biệt giá Tòng sự là hắn đây cũng không dám lơ là mấy quý tộc đó, mắc công để cho đám cáo già đó tóm được nhược điểm của Tư Lệ Đài.
Theo tiểu đồ lệ đi vào tiền điện, quả nhiên nhìn thấy một đám gia đinh phó tì vây quanh một vị mỹ phụ trung niên, đang diễn cảnh hoa lê dính hạt mưa ở đại sảnh, tiếng khóc ai oán, câu nào cũng là “Cầu Dự Vương làm chủ cho con ta”, phảng phất như Ngô Thượng Thanh là hạng người nhu nhược dễ bị khi dễ, làm cho đám tiểu đồ lệ chân tay luống cuống. Đến trước tiếp đãi bọn họ chính là Đô quan Tòng sự Triệu Trọng Dương, vị này chính là một thô nhân, giờ phút này đang vò đầu bứt tai, như kiến bò trên chảo nóng. Nhìn thấy Tào Mạt chậm rãi mà đến, một bước ra đón, không ngừng đưa mắt ra hiệu với hắn.
Tào Mạt rất là xem thường hắn, liếc xéo một cái, tiến lên nói với Ngô phu nhân: “Nếu lệnh lang quả thực mất tích, Tư Lệ Đài chúng ta đương nhiên sẽ đem hết toàn lực tìm kiếm. Nhưng, Ngô phu nhân cũng nên phối hợp với chúng ta, đem những người có thù oán với lệnh lang nhất nhất báo tên ra, để dễ cho chúng ta điều tra.”
Ngô phu nhân ai ai oán oán nói: “Con ta ôn hoà hiền hậu cung khiêm chưa từng đắc tội với người nào, nếu thực sự có người hại hắn, nhất định là ghen ghét tài đức danh vọng của hắn......”
《 Kinh Hoa Lục 》 đều xoá tên còn tài đức danh vọng? Ha hả!
Cũng không biết là ai thật sự “Ha hả” ra tiếng, Ngô Vu thị đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp ngậm nước mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, nhưng không một ai giống như vừa mới mở miệng, hơn nữa người nào cũng treo biểu tình thông cảm thương hại trên mặt, bà ta nặn ra một giọt nước mắt, thầm nghĩ: Hay là mới vừa rồi ảo giác. Người của Tư Lệ Đài không giống như người vô lễ.
Vì thế, bà ta lại đem chuyện nhi tử mình tài hoa xuất chúng, nhân phẩm cao quý, bị người hâm mộ ghen tị hận như thế nào miêu tả hết toàn bộ một lần, nhưng một chút nóng nảy đi tìm người lại không có.
Tào Mạt nhẫn nại nghe xong, nói: “Tư Lệ Đài tuy rằng chưởng quản bách quan hình ngục, nhưng việc này, thích hợp để Kinh Triệu Doãn làm hơn, phu nhân vì sao không qua bên kia báo án?”
Toàn bộ manh mối vụ án đều chỉ hướng Ngô Thượng Thanh, chỉ là hiện tại bọn họ ai cũng chưa bắt được chứng cứ thiết thực, ngoài mặt thì Ngô Thượng Thanh vẫn là trong sạch.
Đại khái Ngô Vu thị cũng không đoán được Tào Mạt sẽ nói trắng ra như thế, chinh lăng một chút, cúi đầu vê khăn lụa lau lau khóe miệng, mới nói: “Vị bộ đầu kia của Kinh Triệu Doãn dù sao cũng là nữ tử, sao có thể đánh đồng với chư vị anh kiệt tài tuấn của Tư Lệ Đài? Huống chi, Triệu Thành phủ doãn của Kinh Triệu Doãn đã từng vì xếp hạng trên 《 Kinh Hoa Lục 》 mà có tranh chấp với con ta, khó tránh khỏi bọn họ chậm trễ không cần thiết......”
Kỳ thật lý do mà Ngô Vu thị báo án lên Tư Lệ Đài rất đơn giản, bởi vì ván cờ này vốn dĩ chính là giữa Chương Liễu Ngô thị cùng Tư Lệ Đài. Muốn lấy chuyện của Ngô Thượng Thanh tới để chào giá cao ngất với Chương Liễu Ngô thị, Ngô Thượng Thanh mất tích không thể nghi ngờ là trò rút củi dưới đáy nồi, làm Tư Lệ Đài vô pháp ra hậu chiêu.
Cuối cùng Triệu Trọng Dương không thể không mang theo cả đám đồ lệ đi một chuyến cùng Ngô phu nhân đến nơi nghe nói là nơi cuối cùng Ngô Thượng Thanh xuất hiện —— Vọng Nguyệt Hồ.
Khi bọn họ đuổi tới Vọng Nguyệt Hồ, ánh mặt trời đầu tiên vừa vặn rọi xuống mặt hồ, toàn bộ mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là ven hồ có chút hương nến tro giấy còn sót lại.
Nửa năm qua, mỗi khi đến đêm trăng trời trong gió mát, trên Vọng Nguyệt Hồ sẽ xuất hiện một nữ tử áo trắng, đứng múa trên đầu sóng, người ta gọi nàng ta là Lăng Ba Tiên. Lăng Ba Tiên yêu thích công tử trẻ tuổi tài hoa hơn người, nghe nói người được nàng ta nhìn trúng, vô luận là nhà giàu hay nhà nghèo, đều có thể gặp vận may. Có người trong một đêm từ nhà chỉ có bốn bức tường biến thành gia tài bạc triệu, có người thân hoạn bệnh nan y một sớm tự lành, thậm chí có người đắc đạo phi thăng, có thể có kỳ ngộ như vậy, danh hào Lăng Ba Tiên, ở Thái Khang Thành phụ nữ trẻ em đều biết.
Lưu Dục từng nói, thế gian này không có yêu quái, cái đám làm yêu tác quái này thông thường đều là người có tâm vì ích lợi nào đó mà bày trò mưu hoa ngu dân. Lăng Ba Tiên nhìn như là mang đến cho người ta các loại phúc lợi, nhưng những người vì muốn được nàng ta ưu ái, cung phụng vàng bạc tiền tài kỳ trân dị bảo cho nàng ta lại nhiều không đếm xuể, nếu nhớ không lầm, vị Ngô Thượng Thanh này đã từng cung phụng một đôi dạ minh châu giá trị liên thành.
“Mấy vị quan nhân, con ta có thể là đã bị Lăng Ba Tiên bắt đi hay không? Hắn tài hoa dung mạo cử chỉ đều nổi danh trên bảng mỹ nhân, Lăng Ba Tiên sẽ không làm gì con ta đi?”
Triệu Trọng Dương dù sao cũng là thô nhân, bị người dùng loại mục đích vô sỉ này lăn lộn cả buổi sáng sớm, rốt cuộc không nhịn xuống, nói: “Ta thấy khả năng lệnh lang bị Lăng Ba Tiên nhìn trúng còn không lớn bằng khả năng bị rơi xuống hồ.”
Mặt Ngô phu nhân đột ngột tái đi, nước mắt theo đó mà đổ rào rào xuống, như trân châu bị tuột dây, xối xả đến nỗi mặt Triệu Trọng Dương đen thành đáy nồi.
Đang lúc hắn kiệt sức không biết nên an ủi như thế nào, liền nghe thấy Ngô phu nhân nói: “Quan nhân, con ta sẽ không thật sự bị chìm trong hồ đi? Hắn có lạnh hay không, có đói hay không? Ô ô, đứa con số khổ của ta a...... Cầu xin các vị quan nhân, nhất định phải đem con ta vớt lên.”
Cái này, không chỉ riêng Triệu Trọng Dương, cả mặt của đám tiểu đồ lệ cũng tái rồi. Bọn họ muốn xoay chuyển thế cục, Ngô phu nhân lại không thuận theo không buông tha, kiểu gì cũng đòi phải vớt hồ.
Triệu Trọng Dương thật sự là hận đến không thể đào cái hố đem mình chôn xuống, lại không phát hiện khi Ngô phu nhân cúi đầu khóc thút thít khóe mắt có một tia cười nhạo khinh bỉ, chỉ bằng mấy tên Tòng sự đồ lệ còn dám chống đối ta sao, cũng không thèm ước lượng một chút thân phận chính mình, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Lưu Dục từ trong cung trở lại Tư Lệ Đài, liền nghe Tào Mạt bẩm báo lại việc này, mày kiếm nhíu lại, đáy mắt phát lạnh: “Ngô gia vốn không cần làm đến mức đó.” Đúng như suy đoán của Tống Dật, Chương Liễu Ngô thị hiện giờ là trợ thủ đắc lực, muốn động cũng chỉ có thể từ từ mà tới, huống chi Ngô Thượng Thanh làm việc sạch sẽ lưu loát, cả Tư Lệ Đài cũng chưa tìm được nhược điểm, chỉ là tra ra khi tiền triều còn tồn tại thì Đỗ Thu Nương đã từng có hôn ước với hắn, mới nghĩ đến liên hệ giữa bọn họ. Hôm nay vào cung Lưu Dục còn đang suy nghĩ, nếu bắt lấy đuôi cáo của Ngô Thượng Thanh, có thể cùng Ngô gia nói điều kiện gì, cây đại thụ này là nên tỉa mấy cái cành cây, ai ngờ, vừa đảo mắt, người liền tới báo mất tích.
Lưu Dục thấy, Ngô Thượng Thanh lúc này mất tích là quá đúng lúc, như vậy, vô luận là Kinh Triệu Doãn hay Tư Lệ Đài muốn tiếp tục truy tra vụ án kia cũng thành bắn tên không đích, uổng phí công phu. Chờ cảnh đời đổi dời, Ngô gia bắt được càng nhiều lợi thế đương nhiên có thể cùng Tư Lệ Đài và Hoàng Thượng giao dịch, đổi cho Ngô Thượng Thanh một thân trong sạch.
Không nghĩ tới chính là, chưa đến buổi trưa, một tiểu đồ lệ hoang mang rối loạn tới báo, nói Vọng Nguyệt Hồ vớt được mấy khúc xương người, còn có một cái nhẫn ban chỉ, Ngô Vu thị đã nhận ra, nhẫn kia đúng là nhẫn Ngô Thượng Thanh vẫn mang.
Hai người nhìn nhau, đối với kết quả này cũng không dám tin tưởng.
Lấy thế lực hiện tại của Ngô gia, muốn bảo hộ Ngô Thượng Thanh cũng không khó khăn, hoàn toàn không cần mượn thi cốt giả chết. Lui một bước mà nói, dù là muốn giả chết, Ngô Thượng Thanh đêm qua mất tích, dù có thật sự rơi xuống hồ chết, dù dưới Vọng Nguyệt Hồ có rất nhiều cá ăn thịt, nhưng tuyệt đối không đến mức trong thời gian ngắn như vậy có thể gặm sạch một người chỉ để lại xương trắng. Chiêu giả chết này không khỏi có chút vụng về.
Lưu Dục đích thân đi một chuyến đến Vọng Nguyệt Hồ, chỗ tồn thi ở cách bờ hồ không đến năm thước, trên mặt hồ có mấy con cá chết thối nổi lềnh bềnh, thi cốt bị lẫn trong đám cỏ nước, giờ phút này đã được vớt ra hơn phân nửa, ngỗ tác đang từng chút mà ghép ra hình người.
Ngô Vu thị khóc không thành tiếng, Thị trung Ngô Ung cũng đã chạy tới, trên mặt mây đen áp đỉnh. Nhưng Lưu Dục tinh chuẩn nhìn ra, Ngô Vu thị tuy rằng đang khóc thảm thiết, nhưng lại như đang cố ý vô tình mà nhìn lén Ngô Ung, trong ánh mắt kia không thấy nỗi đau mất con, ngược lại lộ ra chút thấp thỏm bất an, như là một thê tử làm chuyện sai lầm, đang quan sát phản ứng của trượng phu. Mà Ngô Ung, sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng loại khó coi này cùng với nói là bi thống thì không bằng nói là phẫn nộ. Đương nhiên, dù là ai phát hiện nhi tử mình chơi cái trò giả chết lại chơi đến vụng về như vậy, đều sẽ phẫn nộ.
Lưu Dục tiến lên an ủi hai câu, khi ngẩng đầu, cảm giác được một hơi thở khác thường, hơi thở này cho người ta cảm giác rất kỳ quái, giống như bản thân nó mang theo một hào quang độc đáo, có thể làm người ta nháy mắt nhận ra trong muôn vàn biển người.
Hắn đột nhiên nhìn vào trong đám người. Đám người vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, nhờ ưu thế thân cao, hắn nhìn thấy một nữ tử mặc áo váy màu thủy lam, một cái mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt, nàng bỗng dưng xoay người đi, biến mất trong đám người.
Lưu Dục nhìn về phía cụ hài cốt kia, trong lòng dâng lên một dự cảm bất hảo.
Triệu Trọng Dương đem mọi chuyện bẩm báo hết không bỏ sót chút gì, cần phải không để sót bất luận chi tiết gì, những chi tiết này hắn hiện tại nhìn không ra manh mối, nhưng vị điện hạ này lại rất có khả năng tìm được điểm mấu chốt.
Lưu Dục gật gật đầu, nói: “Vớt mấy con cá đó lên, mang đi nghiệm độc.”
Triệu Trọng Dương mờ mịt, nếu trong nước có độc, sẽ không chỉ chết mấy con cá này, nhưng hắn vẫn lĩnh mệnh mà đi.
Ngỗ tác Từ Vị nghiệm xong thi hài, từ thân cao cùng vết gãy xương bên chân trái có thể thấy được, đích xác rất có khả năng là Ngô Thượng Thanh.
Lưu Dục chú ý tới, nghe xong kết luận này, Ngô Vu thị đang cúi đầu khóc thút thít lại như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lưu Dục lấy lý do nguyên nhân chết của Ngô Thượng Thanh không rõ để đem thi hài đi, trên đường trở về, Triệu Trọng Dương đầy mặt khó hiểu: “Ngô Thượng Thanh không có khả năng cứ chết đi như vậy! Dù muốn chết, cũng không có khả năng trong một đêm thân thể hóa bạch cốt!”
Lưu Dục không tỏ ý kiến, mới vừa rồi từ bộ dáng Ngô gia phu thê nhìn ra, kế giả chết, bọn họ có biết đến, ít nhất Ngô Vu thị biết, nhưng Ngô Thượng Thanh rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà phải giả chết thoát thân?
Lấy mất tích tránh họa cùng với giả chết tránh họa mang tính chất hoàn toàn bất đồng, bởi vì cái sau rất có thể liên lụy đến một mạng người khác, hơn nữa giả chết rồi muốn sống lại là một chuyện vô cùng khó khăn. Dù gì bọn họ cũng sẽ không cho là có thể nhờ Lăng Ba Tiên hóa phép cho một bộ xương sống lại để cho thuận lý thành chương đi? Hay là nói, chờ phong ba qua đi, lại nói nhẫn ban chỉ bị mất, công khai quay về nhà?
Lưu Dục bị kẹt ở ngay chi tiết này, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn du đãng cả đời đồnghọc dinh dưỡng dịch, moah moah