Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 160: Chương 160: BỊ MA QUỶ ÁM ẢNH




Ngọc Phi Yên nhàn nhã đi ra Trúc Uyển, dọc trên đường nhìn thấy mọi người đều vội vàng bận rộn, thật sự là hiếm khi nhìn thấy như thế, cái này cũng chưa tính, c1i chính là, mỗi người đi ngang qua nàng đều đều dùng ánh mặt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, nàng đâu có thay đổi gì, hôm nay mọi người làm sao thế này, hơn nữa, nhìn nàng như thế là có ý gì chứ?

Thật sự nàng không thể để sự tò mò tồn tại lâu trong lòng được, nàng kéo một người lại, cười tủm tỉm hỏi “Tiểu Nguyệt Tử, tất cả mọi người vội vàng làm cái gì thế?”

Bị nàng giữ chặt, Tiểu Nguyệt Tử dừng lại, mắt hạnh tròn vo nhìn nàng, có thể nhìn thấy sự hưng phấn trong đó, chống lại đôi mắt lúng liếng long lanh của nàng, có chút kỳ quái hỏi “Chẳng lẽ Phi Yên tỷ tỷ không biết sao?”

Thật ngạc nhiên, nàng thế nhưng lại không biết tại sao mọi người lại vội vàng, gạt người nha?!

Ngọc Phi Yên gật gật đầu, nàng ấy hẳn là biết chứ?

Tiểu Nguyệt Tử nhíu mày, “Phi Yên tỷ tỷ, không thể nào? Tất cả mọi người vội vàng vì ngày mai là hôn lễ của khôi thủ a!”

Nàng là đương sự thế nhưng lại không biết?

Hôn lễ?

Ngọc Phi Yên chớp chớp đôi mắt, cười tủm tỉm, “Tiểu Nguyệt Tử, ngươi nói hôn lễ của ai?”

Ngoáy ngoáy lỗ tai, ắt hẳn là nàng đã nghe lầm.

Chỉ tiếc, câu trả lời của Tiểu Nguyệt Tử khiến cho nàng nhận ra rằng: lỗ tai nàng không có vấn đề gì hết!

“Chính là tỷ cùng khôi thủ a, không phải các người muốn bái đường một lần nữa sao?”

Mắt hạnh của Tiểu Nguyệt Tử lóe sáng, Phi Long Sơn gần đây thật sự là quá náo nhiệt a, hôn sự của Lục tỷ vừa mới xong, giờ lại đến Phi Yên tỷ tỷ cùng khôi thủ đại nhân bái đường một lần nữa, nhớ ngày đó, Phi Yên tỷ tỷ cực lực phản đối, bây giờ đã chấp nhận rồi, thế sao còn không biết?

Ngọc Phi Yên hơi nheo mắt lại, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhìn Tiểu Nguyệt Tử gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, trên đường vẫn tiếp tục cào cấu vài người, nhưng ai ai cũng trả lời giống như Tiểu Nguyệt Tử.

Sao nàng lại không biết việc ngày mai nàng và Long Diệc Hân cùng nhau bái đường chứ? Nàng đã đồng ý khi nào vậy? Nàng nhớ chính xác, lúc ở phòng khách, nàng đã trả lời vấn đề này rất rõ ràng, bây giờ sao lại thế này?

Ở Phi Long Sơn này, nếu tướng công nhà nàng không ngầm đồng ý, thì ai dám có bản lĩnh làm việc xằng bậy đây?

Ánh mắt nàng nhìn về phía ngọn núi nho nhỏ, tướng công nhà nàng nghĩ gì vậy chớ, không phải hắn có cùng ý kiến với nàng sao?

Ngọn lửa nhỏ trong lòng bỗng nhiên bừng lên, nàng hướng về phía Trúc Uyển mà đi, nàng nhất định phải hỏi hắn, hắn có ý gì đây?

Ngay từ khi bắt đầu, bọn họ đều không muốn bái đường lại mà? Chẳng lẽ, hắn đã đổi ý rồi sao, nàng tin tưởng hắn, mới giao hết sự việc này cho hắn xử lý, không nghĩ rằng, hắn sẽ ngầm đồng ý để phụ thân nàng hồ nháo, rõ ràng là nàng rất tin tưởng hắn, nhưng mà giờ này —–

Bước đi vội vàng, tâm tình bực bội, cho nên nàng không chú ý đến những chướng ngại vật trước mắt, dẫm đạp tất cả mà tiến bước, nhưng mà hình như có chút không xong, thân hình nàng khuynh đảo, trong lúc hoảng hốt, muốn bấu víu gì đó mà không có, mắt thấy mình sẽ té ngã trên đất —–

“Tiểu Phi Yên ——”

Một thân ảnh vô cùng mau lẹ vọt tới trong tích tắc, ôm lấy thân thể nàng, tình huống tựa như chỉ mành treo chuông.

Thanh Ảnh ôm chặt lấy nàng, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nàng làm gì mà luôn dọa người thế a? Đi đường mà cũng không nhìn đường sao? Chẳng lẽ nàng đã quên mình đang mang thai? Bị nàng làm cho hoảng hốt như vậy, Thanh Ảnh hắn có bao nhiêu lá gan cũng bị nàng phá hủy, nhớ tới màn vừa rồi, hắn vẫn còn hồi hộp, nếu chẳng may hắn chậm một bước, Tiểu Phi Yên đã ngã nhoài trên mặt đất, hắn không thể không công nhận, hắn vừa may mắn, vừa có khinh công không tồi.

Ngọc Phi Yên ở trong lồng ngực hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt nàng so với Thanh Ảnh cũng không hơn không kém bao nhiêu.

“Đa tạ Thanh Ảnh huynh.”

Nếu không có hắn, suýt chút nữa bảo bối trong bụng nàng đã không còn nữa, nàng nhất định sẽ hối hận cả đời, lần này là nàng không cẩn thận, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.

“Ngươi không thể cẩn thận một chút sao?”

Thanh Ảnh ai oán nhìn chằm chằm nàng, vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể nào sống khá giả được.

Ngọc Phi Yên tách ra khỏi người hắn, biết hắn rất sợ hãi, lương tâm trong lòng nàng có chút áy náy muốn nói lời xin lỗi.

“Về sau, ta sẽ cẩn thận”

Nghe hắn lải nhải, nàng phát hiện ra Thanh Ảnh rõ ràng là không lớn tuổi, nhưng lại giống như một lão bà suốt ngày lải nhải không yên.

“Ngươi vội vã như thế là muốn đi đâu?”

Dáng vẻ vội vàng, ngay cả đường đi cũng không nhìn, tảng đá phía trước lớn như vậy mà nàng cũng không tránh, mắt nàng để ở phía sao ót hay sao ấy, còn nữa, trên đường rộng như vậy sao lại có tảng đá to như thế chứ, hắn sẽ điều tra ra chuyện này mới được.

Ngọc Phi Yên liếc mắt Thanh Ảnh một cái, tâm tình nàng đã khôi phục lại, chầm chậm tiếp tục bước đi, vừa đi, vừa nhìn cẩn thận.

“Đương nhiên là quay về Trúc Uyển .”

Tìm tướng công nhà nàng để hỏi rõ ràng.

Thanh Ảnh hơi nhún vai, định đá hòn đá kia trở về chổ cũ, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhìn thấy bên trái có một cái chòi nghỉ mát cũ kỹ, những hòn đá rãi rác khắp xung quanh, xem ra, tảng đá này chắc cũng từ đó mà ra.

Khóe môi cong hiện ra một nụ cười giễu cợt, hắn biết phải tìm ai tính sổ rồi.

Mà lúc này, ở Cúc Viên, Mục Cảnh Thiên đột nhiên cảm giác sống lưng mình thật lạnh, là ai ở sau lưng hắn đang tính kế với hắn sao?

*****

Phòng khách Trúc Uyển.

Long Diệc Hân nằm thoải mái trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, mắt phượng hơi khép.

Ngoài cửa sổ, trúc xanh bao phủ, hương trúc theo gió bay vào bên trong, khiến tâm tình người ta thật vui vẻ sảng khoái.

Bỗng nhiên, trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn hiện lên một nụ cười tươi thật tự nhiên, cước bộ thật mạnh, mang theo thanh âm lẹp bẹp cố ý của ai đó biểu hiện người này đang bất mãn cực độ, đây chẳng phải là người hắn đang mong đợi sao?!

Không để hắn chờ lâu, chỉ một lát sau, người này đã đứng trước mặt hắn, vấn binh hỏi tội hắn.

Quả thật là vấn binh hỏi tội a! Nếu ở ngoài nàng đã biết được sự việc kia, không trở lại tìm hắn, thì hắn mới thật sự cảm thấy kì quái.

Người nào đó đang tức giận nhìn hắn chăm chú, hắn chầm chậm mở đôi mắt phượng xinh đẹp ra, bên trong đôi mắt của người đang nhìn hắn giờ phút này đang chứa nước và lửa, hoàn toàn hấp dẫn hắn triệt để!

Tiểu thê tử hắn tức giận, thật tốt! Tròng mắt long lanh lại ẩn chứa ngọn lửa hồng, càng khiến cho đôi mắt nàng thêm đẹp, làm người ta không thể nào không nhìn vào đấy được.

“Vì sao?”

Giọng nói mềm như bông, trong như nước, mát như gió, lúc này lại mang theo mùi thuốc súng, nhưng mà, cũng khiến cho người ta càng chú ý hơn.

Long Diệc Hân kéo nàng về phía mình, cho nàng ngồi trên người mình, không nói gì.

“Chàng biết rõ ý của ta, vì sao lại còn muốn làm như vậy?”

Hai tay Ngọc Phi Yên đặt trên ngực hắn, nhìn dung nhan tuyệt thế thiên hạ, trong lòng vốn là tức giận không chịu nổi, nhưng mà, nhìn thấy khuôn mặt này, cơn giận trong lòng nàng cũng không đánh mà tan, bây giờ không giống như là vấn binh hỏi tội nữa, mà ngược lại … hình như là cái gì nàng cũng không biết. Trong lòng tự phỉ nhổ mình vạn phần, mình thế nào mà lúc luôn luôn bị trúng “mỹ nhân kế” của hắn a?

“Nàng tin ta sao?”

Ánh mắt Long Diệc Hân ngập tràn tình cảm, nhẹ nhàng hỏi, như đang nỉ non.

Ngọc Phi Yên nhíu mày, nàng đương nhiên là tin hắn, nhưng mà việc làm lần này của hắn, làm cho nàng nghĩ không thông, cũng rất khó chấp nhận.

“Thật sự không muốn bái đường sao?”

Những ngón tay thon dài, trắng như ngọc đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, chậm rãi chơi đùa tóc nàng, quấn vòng rồi lại thả ra, một khuôn mặt trắng bóng như thạch ngọc, một như phấn hồng, trông thật hài hòa, tựa như hai nhan sắc này chính là một thể thống nhât hoàn chỉnh.

Ngọc Phi Yên nhìn vào trong đôi mắt đen trắng kia, bỗng chốc như mất hồn, một lát sau mới nhớ đến câu hỏi của tướng công nhà nàng.

Kỳ thật, nàng cũng thật sự không phải không muốn, tâm lý nàng thật mâu thuẫn, bái đường thành thân là lễ giáo thế tục, nhưng đối với nàng, nó chỉ là một sự kiện vui vẻ bình thường mà thôi, lần đầu tiên nàng bái đường, chính là muốn thỏa mãn sự chơi đùa vui vẻ, để cho biết tư vị khi đó, nhưng cảm giác thật nhàm chán, cho nên, cũng không nghĩ sẽ làm lại lần thứ hai. Đối với nàng, chỉ cần hai người biết được bọn họ yêu nhau như thế nào thì đó đã là hạnh phúc, cần gì phải để ý đến lễ nghi thế tục, lễ giáo thế gian, những việc đó đều chỉ để cho người khác xem, nàng rất ít khi để ý tới. Theo nàng biết, tướng công nhà nàng cũng có ý tưởng giống như nàng, bây giờ, vì sao hắn lại làm như thế này chứ?!

“Bái đường cùng không bái đường có cái gì khác nhau sao?”

Nàng thật sự thực buồn bực, chỉ cần bọn họ sống tốt không phải là được rồi sao?!

Long Diệc Hân đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, tuy rằng hắn cũng cho việc có bái đường hay không thì tình cảm của bọn họ cũng không thay đổi, nhưng mà, nghĩ đến trước đây tiểu thê tử hắn từng bái đường với đệ đệ hắn, trong lòng hắn liền dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cái loại cảm giác này tựa hồ như chính là ghen tị. Cho nên, lần này hắn liền thuận theo ý của mọi người, thứ nhất, hắn muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của tiểu thê tử mình; thứ hai, hắn cũng giải tỏa được tâm sự của mình, bằng không, trong lòng hắn luôn luôn có một chút ghen tị cùng áy náy.

“Nếu ta nói, ta muốn bái đường, nàng sẽ đáp ứng ta sao?”

Tiếng nói thỏ thẻ tựa như nỉ non, lộ ra vô vàn tình ý, giống như năn nỉ, giống như tâm sự những lời tận đáy lòng.

Ngọc Phi Yên cảm thấy được mình đã bị người này mê hoặc bởi sự dịu dàng và ngọt ngào của y, khiến nàng như bị đắm chìm trong những ngọt ngào và dịu dàng ấy, hắn nói gì, nàng chỉ có gật đầu mà thôi. Có lẽ nàng đã bị mê hoặc, hoặc cũng có lẽ là do chính bản thân nàng muốn như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.