Tinh đấu hi, chung cổ hiết, liêm ngoại hiểu oanh trăng tàn (pótay.com)
Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, lá trúc che phủ, màn đêm tràn ngập ma mỵ.
Bên trong
phòng, ánh sáng của dạ minh châu phát ra sáng rực, lan tỏa khắp nơi,
Long Diệc Hân một mình đứng bên cửa sổ, toàn thân bao phủ một mảnh như
mây, mông lung trong phòng, gió đêm phất phơ, sợi tóc nhẹ nhàng bay lên
trông rất huyền ảo.
Hắn đứng ở nơi đó đã lâu, dáng người rất cao nhìn ra thúy trúc qua cửa sổ, cho tới bây giờ hắn vẫn kiên nhẫn cùng Kiền Hoàng chi chiến (sorry, mình để nguyên từ convert vì không tìm được từ thuần Việt để thay, Kiền Hoàng muốn LDH vào triều làm việc, LDH lại không đồng ý, hai anh cứ như vậy từ rất lâu rồi)một thời gian rất dài. Nhiều năm như vậy đã
qua, nhưng người đó vẫn không buông tha ý định của mình, người đó đã sử
dụng rất nhiều kỹ xảo nhưng hắn vẫn không chú ý tới, hắn cho rằng đó chỉ là những trò chơi nho nhỏ rất nhàm chán, nên những lúc thích hợp lại
phản kích một chút để gia tăng tình thú. Nhiều năm trước đây, trong lòng bọn họ đểu có điểm cố kỵ nhưng thực vẫn chưa xảy ra mâu thuẩn lớn gì.
Mấy tháng
trước tứ hôn, người đó buộc hắn vào cung, có lẽ vì chuyện đó mà vẫn đang còn cười thầm vì từ trước đến nay đó là lần duy nhất mà hắn ta thắng
được. Chuyện ở Túy Hồng Lâu, hắn đã sử dụng thế lực của quan phủ, việc
này khiến người đó có thể quang minh chính đại khởi binh vấn tội hắn,
nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có gì động tĩnh, ngoài việc phái đại ca
hắn đến đây.
Không hề
động tĩnh, không có nghĩa là người đó sẽ không có hành động nào, đó
không phải tính cách của hắn ta, điều này lại chứng minh hắn ta sẽ có kế hoạch chu đáo.
Thần sắc hoàn mỹ, môi hắn cong lên nụ cười ma mị, giống như tà ma.
Hắn đón chờ Kiền Hoàng ra chiêu.
Chờ, cho tới bây giờ hắn vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ tới thời cơ thích hợp hắn sẽ phản kích, đạt đến kết cục thành công hoàn mỹ của hắn – nước chảy thành sông!
Đối với địch nhân như thế, đối với nhân sinh như thế, đối với tình yêu cũng như thế! (Thích anh Hân quá đi thôi, hehe)
Hy vọng lúc
này đây, kế hoạch của người đó sẽ đa dạng một chút, để cho sự chờ đợi
của hắn có giá trị, hắn cũng có thời gian làm cho tiểu thê tử hắn đang
một bụng oán giận hắn chuyển hoán một chút tâm tình.
Nghĩ đến tiểu thê tử tinh quái của mình, trên môi cong lên ý cười nhu tình làm cho khuôn mặt hắn càng thêm mị hoặc lòng người.
Bị nhốt ở
Phi Long Sơn một thời gian dài như vậy, nàng thật sự buồn chết mất rồi,
tính tình nàng tiêu sái lại bị giam ở đây thật giống như đang cầm tù
nàng, nhưng như vậy cũng không kiềm chế được tâm của nàng, nàng vốn là
chim bay trên bầu trời xanh, chính là nàng không may lại gặp được hắn là du long trên biển cả. Hắn không nghĩ buông nàng ra, hắn nghĩ muốn giam
nàng, làm cho nàng cam tâm ở bất cứ nơi nào có hắn, tốt nhất là hắn muốn giam nàng trong lòng ngực của mình!
Nhưng mà hiện giờ vẫn chưa được, mục đích này của hắn còn chưa đạt được
Hắn cũng không vội, hắn còn có cả đời thời gian để chờ đợi!
Bỗng nhiên
hắn thu hồi nụ cười nhu tình trên môi, mâu trung thâm tình mất đi, con
người hắn lúc nãy và giờ đây giống như là hai người khác nhau nhưng vẫn
thanh nhã tôn quý như vậy, vẫn đẹp tựa thần tiên.
Thanh Ảnh
vừa mới xuất hiện phía sau lưng hắn, không khỏi giật mình xuất thần, cho dù hắn đã đi theo chủ tử từ nhỏ, nhưng lần nào cũng kinh ngạc trước vẻ
tà khí, mị hoặc của chủ tử mình.
“Sự tình tiến triển như thế nào?”
Thanh âm ôn nhuận như ngọc lại giống như đây là tiếng trời, bầu không khí nhu thuận làm người ta thư thả, vui vẻ, thoải mái.
Hồn của
Thanh Ảnh đang du ngoạn bên ngoài bị âm thanh này gọi quay về, trong
lòng không khỏi hốt hoảng, theo bản năng nhìn về phía người đang đứng
trước cửa sổ, nhẹ thở khẩu khí, thu hồi tâm thần, đem tình hình mấy ngày nay điều tra báo cáo.
“Người nọ đến Ẩn thành, chỉ có ngày đầu tiên ra ngoài đến nơi kia, mấy ngày kế tiếp đều ở trong khách điếm không đi ra ngoài”
Thật sự là một quái nhân kỳ lạ, toàn thân áo trắng ngần đã muốn đủ kỳ quái, hơn nữa cá tính hắn không ai có thể nắm bắt được.
“Trước khi
ngươi theo dõi hắn, ngươi có tới gần hắn trong vòng mười trượng hay
không, hoặc là cùng người nào khác động qua tay chân?”
Long Diệc
Hân bỗng nhiên xoay người, mắt phượng hướng thẳng đến Thanh Ảnh, tầm mắt thanh linh kia giống như có thể nhìn thấu linh hồn người khác, khiến
Thanh Ảnh thẳng đứng lạnh ngắt cả người.