“Ta là người bình thường sao?”
A? Mục Cảnh Thiên sửng sốt, đúng vậy, kẻ này cùng với Khả nhi của hắn không thể so sánh với người bình thường.
“Ồ! Tam ca,
huynh đã ở đây rồi sao?” – Ngọc Phi Yên hớn hở từ ngoài cửa thong thả
bước vào. Buổi chiều rảnh rồi không có việc gì làm, qua chỗ Long Diệc
Hân này giết thời gian vậy.
Từ sau khi
nuốt “Thái Dương Chi Tử” có hòa máu của Long Diệc Hân, âm hàn khí trong
cơ thể nàng tiêu trừ không ít, đau bụng sinh lý nhờ vậy cũng giảm bớt,
sức khỏe rất có cải thiện.
Chẳng lẽ đúng như lời ông ngoại nói, nàng gặp được Long Diệc Hân chính là đại quý nhân sao?
Nói thật,
chuyện này cũng khiến nàng khá là buồn bực. Ngẫm lại thì chứng bệnh mà
nàng đường đường Phi Yên nữ thần y phải bó tay không chữa được, thế mà
Long Diệc Hân hắn ta chỉ cần một giọt máu cũng giải quyết xong.
Nhưng buồn
bực thì buồn bực, nàng vẫn là bội phục hắn, ngay cả y thuật cũng tinh
thông. Mà sách y thuật trong thư phòng của hắn đây cũng khiến nàng phải
mở rộng tầm mắt. Thân là truyền nhân của “Tiêu Dao y thánh”, có sách
thuốc nào mà nàng chưa thấy qua? Nhưng những sách thuốc mà hắn cất giữ
tại đây, nếu không phải sách hiếm lưu truyền từ thượng cổ, thì cũng là
sách du nhập từ nước ngoài về, nàng quả thật đều chưa thấy qua.
Nhưng mà,
điều này cũng khiến nàng buồn bực, nếu hắn có kiến thức y học phong phú
như vậy, vì sao không chữa khỏi mắt cho Thấm nhi được? Khó hiểu. Nhưng
mặc kệ thế nào, nàng càng ngày càng quen với việc chạy sang đây với Long Diệc Hân, nếu không phải hắn không đồng ý, nàng còn muốn ở lại Trúc
Uyển luôn không chịu đi.
“Khả nhi,
sao muội lại tới đây?” – Mục Cảnh Thiên kinh ngạc nói, giờ này nàng hẳn
phải ở cùng Vân Tranh phẩm trà, nói chuyện phiếm chứ?
Ngọc Phi Yên mày liễu nhướng lên – “Ta không thể tới sao?” – Tiếp đó, bước thong thả tới trước mặt Long Diệc Hân, vươn tay nhấc chén trà của hắn lên, uống
một hơi cạn sạch trước khi Mục Cảnh Thiên có thể ngăn cản.
“Khả nhi……….”
Mục Cảnh Thiên hoảng hốt giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế – “Muội không sao chứ?”
“Ta phải có
chuyện gì sao?” – Ngọc Phi Yên vỗ vỗ ngực, ngạc nhiên, dọa nàng giật
thót – “Tuy rằng trà lạnh, nhưng cũng không mất hương vị.”
Cái này? Mục Cảnh Thiên không nói gì. Không thể tin được, hắn đã thành công rồi?!
Hết nói nổi! Quay đầu nhìn Long Diệc Hân, vừa lúc bắt được nụ cười kỳ lạ lóe lên rồi lặn mất của hắn, trong lòng hoảng hốt, hắn hiểu rồi, kẻ này vừa tương kế tựu kế, hắn biết chắc Khả nhi sẽ đến! Có lẽ đây là hắn cố ý sắp đặt sẵn?
Phật Tổ à! Bây giờ hắn kêu oan có còn kịp nữa không?
“Tam ca,
huynh làm sao vậy? Sắc mặt khó coi thế, có muốn ta xem mạch cho huynh
không?” – Ngọc Phi Yên tiến tới đặt tay lên cổ tay hắn – “Không sao mà,
trái tim mạnh khỏe, không có nửa điểm khác thường.”
Mục Cảnh Thiên thở dài, hắn đương nhiên không việc gì, người có việc chính là nàng!
Ngọc Phi Yên rốt cuộc cũng phát hiện ra điều không ổn, vội vàng tự bắt mạch cho
mình, đôi mày thanh tú hơi nhíu, thiên hạ đệ nhất tình dược – Vô Cực
Tán?
Oái! Nàng thật là ngu ngốc! Đường đường nữ thần y lại trúng tình dược, không còn mặt mũi nào ra đường nữa.
“Haha, Khả
nhi, hai người chậm rãi nói chuyện, Tam ca đi đây.” – Lời còn chưa dứt,
bóng dáng Mục Cảnh Thiên đã biến mất tiêu khỏi phòng. Bây giờ không đi,
còn đợi đến bao giờ? Dù có tò mò thế nào đi nữa, hắn cũng không có đủ
can đảm ở lại theo dõi sự tình tiến triển tiếp theo.