Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 165: Chương 165: CÔNG CHÚA QUỲNH HOA




Kinh thành – Hoàng cung.

Ánh mặt trời vàng chiếu rọi ấm áp trong chính điện của Hoàng hậu, cảm giác thật an bình, cũng giống như cảm giác của Trinh Thuận Hoàng hậu gieo vào trong lòng mọi người từ trước đến nay, đan xen sự uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ là sự hiền lành thân thiện.

Quỳnh Hoa công chúa họ Hiên Viên, nhưng cùng Hiên Viên gia không có chút quan hệ huyết thống, cái tên Quỳnh Hoa công chúa không phải ai cũng biết, nhưng nhắc tới phụ thân của nàng ấy thì như sấm bên tai, Hộ quốc công! Ai cũng đều biết, cả nhà Hộ quốc công bị tịch thu tài sản và chết hết, sao còn có con gái chứ?

Nói tới đây, chúng ta phải nhắc đến một chút mối quan hệ giữa Kiền hoàng Hiên Viên Khởi Minh và Hộ quốc công, Kiền Hoàng từ nhỏ đã theo Hộ quốc công, có thể xem như do một tay Hộ quốc công nuôi lớn, đương nhiên mối quan hệ của họ vô cùng thân thiết, nhưng để ngồi lên được vị trí cao cao tại thượng ngôi vị Hoàng đế kia thì cho dù là phụ tử huynh đệ cũng khó tránh khỏi việc tương tàn lẫn nhau, huống chi là chú cháu?! Không ai không thèm nhỏ dãi cái vị trí kia, bình thường cho dù là thân thiết như thế nào, nhưng khi nguy hiểm đến lợi ích thì cho dù là tình thân cũng không thể trói buộc được họ, thủ đoạn vẫn không ngừng, nảy sinh nội loạn. Kiền Hoàng quyết đoán diệt trừ dị kỷ, thậm chí “Quân pháp bất dị thân”, thắng làm vua thua làm giặc, toàn bộ gia đình Hộ quốc công đã bị nhổ cỏ tận gốc, tất cả mọi người đều được ban thưởng chết.

Lúc đó, Quỳnh Hoa công chúa vẫn là họ khác, nàng cũng không phải là một công chúa đích thực mà chỉ là dưỡng nữ của Hộ quốc công. Nàng là một đứa bé mồ côi, được Hộ quốc công nhất thời nổi lên lòng tốt đem về nuôi dưỡng, từ nhỏ đã biết nghe lời, luôn vui vẻ, cho nên Hộ quốc công đối xử với nàng cũng giống như con ruột. Có lẽ vì vậy mà Kiền hoàng cũng rất yêu thích nàng, nàng lại rất thân thiết với Hoàng hậu nương nương, luôn dính chặt bên Hoàng hậu, cho nên thường hay ra vào Hoàng cung, Hoàng hậu coi nàng như muội muội mình nên thường để nàng ngủ lại trong cung cùng mình.

Năm đó, Hộ quốc công được Kiền hoàng ban chết, Kiền Hoàng đã niệm tình thân thiết với nàng và mối quan hệ không máu mủ của nàng và Hộ quốc công, lại có Hoàng hậu che chở nên Quỳnh Hoa thoát khỏi tội chết. Sau này, Kiền hoàng còn nhân từ, ban thưởng cho nàng họ “Hiên Viên”, phong làm Quỳnh Hoa công chúa, ban thưởng phủ Công chúa, có thể thấy tình cảm của Kiền Hoàng đối với nàng yêu thích như thế nào, chẳng những thế, nàng còn được ban thưởng kim bài của Hoàng thượng, có thể tự do ra vào Hoàng cung, những việc như thế đều là thiên đại ân sủng.

Hôm nay, Quỳnh Hoa công chúa ngồi bên cạnh Hoàng hậu trong chính điện của Hoàng hậu, nhàn thoại việc nhà, nàng mặc bộ quần áo màu vàng nhạt rất hợp với Hoàng cung, lộ ra dáng người mềm mại, mái tóc đen dài tôn thêm nét cao quý, thanh xuân, kiều mị, nụ cười ngọt ngào, cả người toát lên sự tao nhã quý phái không nói nên lời.

Nàng đang ngồi đối diện với Trinh Thuận Hoàng hậu, trang phục Hoàng hậu không cầu kì tôn thêm nét bình dị gần gũi của nàng, sắc mặt nàng nhìn Quỳnh Hoa yêu chiều, vui vẻ.

“Quỳnh Hoa, năm nay muội mười tám đúng không?”

Trinh Thuận Hoàng hậu mỉm cười hỏi, ánh mắt tràn ngập quan tâm, nàng đã nhìn thấy tiểu nha đầu này lớn lên từ nhỏ, ngay từ nhỏ, nàng ấy đã rất nhu thuận, ai cũng yêu thích, đến lúc trưởng thành, cũng chưa bao giờ làm người khác phiền lòng. Chỉ là, bây giờ nàng ấy đang ở ngoài Hoàng cung, cũng không phải là hoàng thân quốc thích thân thuộc, nên hai người cũng ít khi gặp được nhau vì nàng không thường xuyên ra khỏi Hoàng cung được, trong lòng không khỏi lo lắng, sợ mọi người không có chiếu cố nàng ấy tốt, cho nên, cứ cách một khoảng thời gian ngắn, nàng lại triệu kiến nàng ấy vào Hoàng cung ở vài ngày.

Quỳnh Hoa mỉm cười, khẽ mở miệng “Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương”

Trinh Thuận Hoàng hậu nghiêm mặt thở dài, “Nha đầu ngươi nha, nơi này không có người ngoài, gọi Hoàng hậu nương nương làm gì a? Như vậy không phải quá câu nệ hay sao?”

Nàng là người đứng đầu hậu cung, lại được thánh sủng, những phi tần trong hậu cung này nếu không kính trọng nàng cũng e dè nàng, hoặc là ghen tị với nàng, thế nên nàng và những người ấy không thể có tình cảm chân thật được, còn nha đầu trước mắt này, có thể cùng nàng nói những chuyện tận sâu trong đáy lòng, cho nên ở trong lòng nàng, nàng ấy vô cùng quan trọng.

“Dạ, Doanh tỷ tỷ”

Quỳnh Hoa công chúa mỉm cười gật đầu, đối với Hoàng Hậu nương nương nàng không bao giờ từ chối, chỉ có thể thuận theo ý của nàng ấy mà thôi, trong lòng nàng cũng tràn ngập ngọt ngào, Doanh tỷ tỷ của nàng trước sau vẫn không bao giờ thay đổi, cho dù bây giờ nàng ấy đã là quốc gia chi mẫu, nhưng nàng ấy đối với nàng vẫn quan tâm ân cần như trước đây, nàng hiểu được, có thể còn sống đến bây giờ, được phong Công chúa, ban thưởng phủ đệ, đều là nhờ Doanh tỷ tỷ của nàng giúp đỡ.

Trinh Thuận Hoàng hậu khẽ vươn ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên trán nàng, mĩm cười nói “Nha đầu này, hôm nào ta sẽ nói Hoàng thượng ban hôn cho ngươi”

Nàng không phải nói giỡn, nha đầu này năm nay đã mười tám tuổi, cũng sớm nên lập gia đình, nếu không sẽ lỡ thì a.

Quỳnh Hoa công chúa vừa nghe nói đến việc chỉ hôn (ban hôn), ánh mắt nàng thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, rất nhanh chóng liền biến mất, Trinh Thuận Hoàng hậu không thể nhìn thấy được, trên môi Công chúa Quỳnh Hoa hiện lên một nụ cười ngượng ngùng, “Tỷ tỷ, tỷ muốn Hoa nhi lập gia đình sao?”

Cả đời này, nàng không muốn lập gia đình, nàng nhìn Hoàng hậu nương nương xinh đẹp, trong mắt tràn ngập tình yêu.

Trinh Thuận Hoàng hậu vỗ nhẹ tay nàng ấy, mĩm cười, thở dài nói “Tuy rằng tỷ tỷ cũng luyến tiếc không muốn ngươi lập gia đình, nhưng mà tỷ tỷ không thể làm chậm trễ cuộc sống của ngươi, ngươi ở ngoài cung không ai chăm sóc, tỷ tỷ cũng không yên tâm, nếu ngươi có thể tìm được người chiếu cố mình, điều đó thật tốt”

Thật ra, nàng cũng đã cùng Hoàng thượng sớm đề cập đến chuyện này, chỉ là, lúc ấy nàng đang vui đùa, không nghiêm túc lắm, nên Hoàng thượng hình như cũng không để trong lòng, lần này Hoàng thượng trở về, nàng nhất định phải nói thêm lần nữa.

Quỳnh Hoa công chúa kéo tay Trinh Thuận Hoàng hậu làm nũng, “Nếu tỷ tỷ lo lắng, Hoa Nhi sẽ cùng tỷ tỷ ra khỏi cung”

Vừa nói, vừa quan sát phản ứng của nàng ấy, nhìn thấy nàng ấy vẫn nhìn mình với ánh mắt tươi cười, cưng chiều, trong lòng nàng không ngừng kêu gào, nàng không thích loại ánh mắt ấy.

Trinh Thuận Hoàng hậu cười lắc đầu “Nữ hài tử lớn lên đều phải lập gia đình, sao có thể như ngươi trẻ con như vậy hoài chứ”

Tuy rằng nàng công chúa này không lo, nhưng mà nàng không thể không lo.

Cái miệng nhỏ nhắn của Quỳnh Hoa chu lên “Hoa nhi không muốn lập gia đình, Hoa nhi muốn ở bên cạnh tỷ tỷ”

Nói xong, nàng tựa đầu vào trong ngực của Trinh Thuận Hoàng hậu, nàng biết Hoàng hậu rất yêu thương mình, sẽ không ép nàng nói nếu nàng không muốn.

Trinh Thuận Hoàng hậu cười khổ, không nói gì, nha đầu này thật xấu, luôn biết cách làm nũng đối với nàng, biết được nhược điểm của nàng, nhưng mà nàng ấy phải lập gia đình a, bằng không nàng rất lo lắng, nếu lỡ Hoàng Thượng nổi hứng đem nàng đi hòa thân thì tỷ muội nàng sẽ không còn cơ hội gặp nhau thường xuyên nữa, đến lúc đó, trong hậu cung này thật sự không có ai làm bạn cùng nàng.

“Hoa nhi, hiện tại muội có coi trọng ai không, có thể nói cho tỷ tỷ hay Hoàng thượng biết không?”

Phải kết hôn với người nào mà nàng ấy coi trọng mới được, tuy rằng, nha đầu này từ nhỏ đã biết vâng lời, nhưng tình nết bẩm sinh vẫn rất cao ngạo, không bị mất đi, hơn nữa, nàng cũng rất kiên nhẫn, cho nên phải dò hỏi ý kiến của nàng ấy trước.

Quỳnh Hoa Công chúa ngước mặt liếc nhìn nàng, sắc mặt ửng hồng, nũng nịu nói “Không có”

Nàng ấy trả lời không có, nhưng ánh mắt đã tố cáo nàng ấy.

Trinh Thuận Hoàng hậu hiểu được, trong lòng nàng cảm thấy rất an tâm, chỉ cần nàng ấy có người trong lòng là tốt rồi.

“Người nọ là ai? Có thể nói cho tỷ tỷ không?”

Nàng muốn biết người này để đánh giá và giúp đỡ.

Quỳnh Hoa công chúa đang tựa đầu trong ngực của Hoàng hậu, không nói gì, nhưng Trinh Thuận Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt nàng ấy ửng đỏ, trong lòng cười thầm, nha đầu này đang thẹn thùng, không sao, bây giờ không nói, nàng cũng sẽ không hỏi nữa, nàng sẽ từ từ biết được.

“Đêm nay Hoa nhi ngủ ở đây đi”

Quỳnh Hoa công chúa ở trong ngực Hoàng hậu gật đầu không chút đắn đo, nàng thích ở nơi này cùng tỷ tỷ của nàng.

“Hoàng hậu nương nương, Diêu Thừa tướng ở bên ngoài cầu kiến”

Một tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào bẩm báo.

Trinh Thuận Hoàng hậu ngẩn ra, không biết lão thừa tướng muốn găp nàng bây giờ là có chuyện gì quan trọng sao? Chẳng lẽ là về Hoàng thượng? Nghĩ đến Đế vương của nàng đã rời đi nhiều tháng qua trong lòng nàng không khỏi tưởng nhớ, vì thế xoay người lại phân phó với tiểu thái giám:

“Mời lão thừa tướng chờ ở ngoài điện, lát nữa, ai gia sẽ đến liền”

Tiểu thái giám lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Quỳnh Hoa công chúa đứng dậy, “Hoa nhi hầu hạ tỷ tỷ thay quần áo”

Trinh Thuận Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, bước vào trong nội điện.

Quỳnh Hoa công chúa đi theo phía sau lưng nàng, đôi mắt ánh lên sự khinh thường, khuôn mặt kiều mỵ mang nét tà khí khiến người ta sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.