Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 148: Chương 148: Không buông tay




“Ngọc Phi Yên —–”

Mục Cảnh Thiên kéo nàng đến bên người mình, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng giận kia, giơ tay lên muốn đánh, lại không đành lòng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nàng. Tới tận bây giờ hắn mới cảm thấy muội muội mình khó chơi như vậy, cố tình làm hắn không ra tay được.

“Tam ca, huynh đánh Vũ không ai quản, nhưng muốn đánh muội thì huynh cần phải suy nghĩ một chút nha.”

Ngọc Phi Yên cười hì hì nhìn Tam ca của nàng, biết hắn tuyệt đối không đánh nàng. Kỳ thật, nàng cũng không nghĩ đến vì sao Tam ca dễ dàng tức giận như vậy, quay đầu lại liếc nhìn Vũ một cái, đây đều là công lao của hắn. Tam ca vì hắn mà tức giận, đồng nghĩa với việc Tam ca để ý đến hắn, nếu là không để ý thì sao lại tức giận chứ? Cho nên, nàng mang Vũ lên núi là chính xác, ít ra thì mỗi ngày có thể nhìn thấy Tam ca kinh ngạc, cộng thêm lửa giận đầy trời, quan trọng hơn là, hắn sẽ không có thời gian đi hại con gái nhà lành. Nữ tử bị Tam ca làm cho đau lòng phải cảm tạ Vũ đấy.

“Muội đem Vũ lên núi?”

Ngay cả thân phận của đối phương cũng không biết liền đem người ta lên núi, ngỗ nhỡ hắn không phải người thì sao? Đến lúc đó, ai chịu trách nhiệm? Mục Cảnh Thiên đau đầu, nha đầu này khi nào thì trở nên tùy hứng như vậy? Nàng tùy hứng còn chưa tính, thế nhưng ngay cả Vân Tranh cũng hồ nháo theo.

Hung hăng trừng mắt nhìn Vân Tranh, đã thấy nàng vô tội nhún nhún vai, trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ là ——

Vân Tranh mặc dù giống Khả Nhân ở chỗ thích chỉnh người một cách tinh quái đặc biệt, nhưng tuyệt đối sẽ không vô cớ hồ nháo, nếu không được sự chấp thuận của Long Diệc Hân, hắn sao có thể cho phép Khả Nhân đem Vũ lên núi? Long Diệc Hân lại đang có chủ ý gì?

Bỗng nhiên, chuyện tình đang rất đơn giản liền trở nên phức tạp. Là hắn sơ sót cái gì sao? Đáng chết! Hắn gần đây quả thật là sơ sót rất nhiều chuyện , đều tại Vũ làm hại.

Ngọc Phi Yên nhìn sắc mặt khó coi của Tam ca nhà nàng, vui cười hỏi lại: “Chẳng lẽ muội mang Vũ lên núi khiến huynh mất hứng? Mất hứng thì sao lại thân thiết với người ta như vậy?”

Vốn tâm tình Mục Cảnh Thiên có chút bình phục, vừa nghe nàng nói lời này, lửa giận trong lòng lại “Bùm” một phát, tăng lên.

“Con mắt nào của muội nhìn thấy ta cùng tên kia thân thiết ?”

“Hai ánh mắt đều thấy.”

Ánh mắt trêu chọc nhìn hắn, nàng cùng Tranh Tranh trực đều nhìn thấy cảnh bọn họ thân thiết, môi Tam ca vẫn còn sưng kia kìa.

Nhìn thấy tiểu muội nhà mình nhìn chằm chằm đôi môi, nghĩ đến mình vừa mới phóng túng, trên mặt có chút xấu hổ, một chút đỏ ửng hiện lên. Nhất thời, một sự quyến rũ mê hoặc tự nhiên phát ra, khiến mọi người đều ngẩn người. Thật không ngờ, mục đại đường chủ lại là yêu nghiệt như vậy, lơ đãng phát ra sự quyến rũ, mà lực hấp dẫn vô cùng lớn, thấm tận xương tủy, làm tâm tình người ta thật khó kìm nén.

“Nhìn cái gì?”

Mục Cảnh Thiên thấy biểu tình ba người lại tức giận, nhanh chóng sửa sang lại sắc mặt, lớn tiếng quát to.

Ba người kia mới phục hồi tinh thần, lại không hề xấu hổ, bởi vì da mặt bọn họ so với tường thành còn muốn dày hơn .

Ngọc Phi Yên được một tấc lại muốn tiến một thước, nhanh chóng tiến đến trước mặt người ta, trơ mặt ra, nuốt nước miếng, “Tam ca à, thật không ngờ, huynh mặt đỏ lại quyến rũ mất hồn như vậy, khó trách có nhiều nữ tử khuynh đảo vì huynh, ngay cả tiểu muội cũng nhịn không được, động tâm rồi.”

“Nói cái gì thế?”

Quyến rũ mất hồn? Đó là từ để hình dung nữ nhân! Tiểu muội rốt cuộc có phải ca ngợi hắn hay không.

Hơn nữa, cái câu cuối kia nếu rơi vào tai bạn tốt, hắn còn sống được nữa không?

Đang suy nghĩ, chợt thấy bên hông căng thẳng, Vũ ôm lấy từ phía sau, mày hắn nhăn lại, cánh tay gập lại, nhanh như chớp đập vào ngực người nọ. Vừa lòng nghe được một tiếng kêu rên, nhưng độ mạnh yếu bên hông chẳng những chưa mất đi, ngược lại càng tăng lên. Đây là con gián sao?

“Tiểu Phi Yên, ngươi không thể động tâm với Tiểu Thiên, bởi vì Tiểu Thiên đã là của ta.”

Phía sau, giọng nói thanh thúy như ngọc của người nọ thiếu chút nữa làm hắn tức giận đến hộc máu. Hắn Mục Cảnh Thiên khi nào là của hắn ta?

“Vũ, ngươi muốn qua cầu rút ván sao? Đừng quên là ai mang ngươi lên núi nhá.”

Ngọc Phi Yên ôm lấy một cánh tay Tam ca, cười hì hì nhìn Vũ.

Mắt đen nhìn thẳng đôi mắt đỏ rực như lửa cháy, hai người đều đang cười. Ai cũng không chịu nể, nên đều kiên trì.

“Được, ngươi buông tay trước.”

Vũ mặc dù đang cười, nhưng hắn không thích Tiểu Thiên bị nữ nhân khác chạm vào, cho dù nữ nhân kia là muội muội của Tiểu Thiên cũng không được.

“Không, ngươi buông trước đi.”

Ngọc Phi Yên không chịu thỏa hiệp, tuy rằng nàng đồng ý là Vũ có thể theo đuổi Tam ca của nàng, nhưng cũng không có thể để hắn dễ dàng thắng lợi như vậy.

Vân Tranh nghiền ngẫm nhìn cảnh này, nhìn thế nào đều cảm thấy buồn cười. Hai bọn họ như đang tranh giành một món đồ chơi, mà người làm món đồ chơi kia có sắc mặt xanh mét, lại khiến tâm tình nàng sung sướng. Đứng cũng hơi mõi, nên nàng ngồi lên chiếc ghế mà Mục Cảnh Thiên mới nằm. Đúng, nằm xem diễn quả nhiên so với đứng xem diễn thoải mái hơn nhiều.

Nếu không phải muội muội đang mang thai, Mục Cảnh Thiên hắn đã sớm dùng nội lực đẩy bọn họ ra ngoài.

“Các ngươi đều buông ra cho ta!”

“Không buông!”

Ngọc Phi Yên càng ôm chặt.

“Ta sao có thể buông tay được chứ, phải không Tiểu Thiên?”

Cánh tay Vũ cũng bám chặt hơn. Hắn có thể bại bởi một tiểu nha đầu sao?

“Khả Nhân, ngươi nên trở về nghỉ ngơi, ngươi không muốn nghỉ nhưng cục cưng muốn nghỉ rồi.”

Mục Cảnh Thiên khó hiểu, vì sao mấy người phụ nữ khác khi mang thai đều chịu nhiều thiệt thoi, vừa nôn ngén lại vừa ít ăn, vì sao muội muội hắn lại không có, vẫn vui vẻ, đi khắp nơi nơi gây phiền toái? Đương nhiên, không phải là hắn muốn tiểu muội bị như thế, chỉ là muốn một chút, để nàng ít đến hành hạ hắn thôi. Mấu chốt là bây giờ nếu nàng đi, hắn có thể mạnh mẽ đối phó với Vũ, nàng ở đây thì hắn thi triển thân thủ thế nào được? Nhỡ sơ sót điều gì thì sao, hắn sợ hãi, hiện tại, chỉ cần nàng ở đây, hắn đều tận lực khống chế bản thân mình.

“Ta không đi.”

Ngọc Phi Yên cự tuyệt, hôm nay nàng phải phân rõ thắng bại với Vũ mới được.

“Tranh Tranh.”

Mục Cảnh Thiên mở miệng cầu cứu Vân Tranh, hy vọng nàng có thể đem tiểu muội rời đi, nhưng khi nhìn thấy nàng thảnh thơi nằm trên ghế, mắt hắn đỏ lên, nha đầu chết tiệt kia!

“Cảnh Thiên ca ca, gọi ta có việc gì?”

Vân Tranh chớp chớp đôi mắt đẹp, cười rất là nhu thuận. Nàng thấy chuyện này cũng không cần nàng hỗ trợ, nhiệm vụ của nàng chính là xem diễn cho tốt, cho nên gọi nàng làm chi?

Mục Cảnh Thiên liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói, “Ngươi bảo người chuẩn bị cho Vũ một gian phòng hảo hạng để nghĩ tạm.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, Vân Tranh chưa trả lời, Vũ đã mở miệng, “Không cần, ta cùng ngủ với Tiểu Thiên”

Khụ khụ!

Mục Cảnh Thiên thiếu chút nữa chết vì bị sặc bởi nước miếng của mình, ai muốn ngủ cùng hắn?

“Vân Tranh, đi chuẩn bị phòng cho khách!”

Thà hắn ngủ với quỷ còn hơn.

Vân Tranh bật cười, nằm ở ghế, không động, đôi mắt đẹp lúng liếng, vị cấp trên này của nàng tức giận nữa rồi.

Ngọc Phi Yên ôm nàng cánh tay Tam ca, cười sặc sụa, mang Vũ lên núi thật sự là một quyết định đúng đắn, nếu không, nàng sao có thể nhìn được sắc mặt thế này của Tam ca chứ? Nhưng mà, nàng càng ngày càng thích Vũ , không nghĩ tính cách ác liệt của hắn lại có vài phần tương tự mình, ở trên người hắn, nàng nghe thấy được hơi thở của đồng tộc.

“Vũ, ngươi như vậy sẽ làm Tam ca sợ.”

Vũ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Nếu ta làm như vậy mà Tiểu Thiên đã sợ, ta sẽ thật thất vọng .”

“Ngươi đi chết đi!”

Mục Cảnh Thiên oán hận nói. Bọn họ coi hắn không tồn tại sao?

Vũ ghé vào đầu vai hắn “Tiểu Thiên, ta còn muốn ngươi theo ta cả đời, sao có thể đi chết được?”

Bỗng nhiên, hắn vừa nhấc đầu, giọng nói thanh thúy lộ ra kinh ngạc, “Oái? Tiểu Thiên, ngươi xem, phía trước có một người giống người đội mũ sa màu đen, giống ngươi khi ở trong Hoàng cung kìa”

Đội mũ sa màu đen?

Ngọc Phi Yên sửng sốt, ở Phi Long Sơn, chỉ có tướng công nhà nàng đội mũ sa đen, quay đầu nhìn, cũng không thấy ai, tay nàng nhẹ buông, quay đầu lại, Tam ca nhà nàng cùng Vũ cũng không thấy đâu nữa.

“Vũ ——”

Tức giận, nàng la to một tiếng, nàng lại bị Vũ lừa. Nhưng sau đấy, nàng cười lên, ánh mắt lấp lánh. Tên Vũ này thật sự là quỷ kế đa đoan. Nhưng mà … nàng thích!

“Tranh Tranh, chúng ta đi thôi.”

Nàng nhìn Vân Tranh nói, hôm nay xem kịch vui thật, nàng cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi!

Vân Tranh đứng dậy, mỉm cười gật đầu.

“Tranh Tranh, Vũ không đơn giản phải không?”

Ngọc Phi Yên lơ đãng mở miệng thốt ra. Tuy rằng nhiều chuyện bọn họ không nói cho nàng, nhưng bằng trực giác, nàng sao có thể không phát hiện điều gì được chứ? Nàng chỉ làm bộ không biết mà thôi. Tướng công nhà nàng đồng ý để một người xa lạ lên núi Phi Long, người này khẳng định có vấn đề.

Vân Tranh nhìn nàng cười, trực giác của Phi Yên luôn làm cho nàng giật mình.

“Hắn, quả thật không phải nhân vật đơn giản, sao chúng ta không im lặng xem diễn chứ?”

Đáp án sớm bị phát hiện, chẳng phải là mất đi hứng thú của vở kịch sao?

Ngọc Phi Yên nhíu đôi mi thanh tú, không muốn nàng biết ư? Không thèm để ý, cười cười, không nói cũng chẳng sao, nàng sẽ tự tìm hiểu, chậm rãi thăm dò, tự mình tìm ra đáp án mới là thành công lớn nhất. Trực giác của nàng nói cho nàng, nghĩa huynh hoàng đế cùng một người kỳ lạ như Vũ cùng xuất hiện, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Liền nghe theo lời Tranh Tranh, sao nàng không yên lặng xem diễn chứ, mặc kệ, nàng chỉ cần có chỗ chơi là tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.