Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 12: Chương 12: Mị lực khó đỡ (3)




“Được được được, muội nói thế nào cũng có lý cả. Nói xem, lần này sao lại bỏ xuống chí lớn vĩ đại kia của muội, chạy tới tìm ta cái đồ “hoa tâm đại la bốc” muội vẫn bảo đây?(Juu: “花心大萝卜”= playboy =]]) – Hắn cũng sẽ không ngây thơ tới mức nghĩ nàng vì nhớ hắn quá mà tới thăm, phải biết rằng muội muội này hắn đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn tính khí tự do, đâu chịu để cho huynh trưởng trưởng bối kiểm soát, như thế đâu phải là nàng?

“Ôi!” – Nhắc tới chuyện này Ngọc Phi Yên liền thở dài – “Bởi nguyên nhân nào đó, muội bị người ta đuổi giết, nên đành phải trốn tới chỗ này của huynh.” – Nàng vô tội giải thích.

“Bị người đuổi giết?”

Mục Cảnh Thiên cười như không cười nhìn nàng chằm chằm, nàng mà cũng bị đuổi giết? Không phải hắn không tin, mà là từ trước đến nay, làm gì có ai dám đuổi giết Phi Yên nữ thần y, nàng ngoài năng lực bản thân ra, đương nhiên còn có Tiêu Dao Cốc thế lực lớn mạnh làm hậu thuẫn. Thử nghĩ, ai dám động đến “Thiên hạ đệ nhất cốc” Tiêu Dao Cốc một tí ti? Thế không phải tự làm khó mình sao?

“Ai to gan như vậy, dám đuổi giết muội? Mà muội cũng đành chịu trốn, không dám đánh lại? Không phải chứ, Khả nhi?”

“Muội cũng muốn phản kích, nhưng mà muội không dám đâu.” – Nếu dám bật lại, chẳng khác nào làm cha nàng tức ngất mất? Thế thì nàng sẽ mang tội bất hiếu, sẽ khiến lòng nàng áy náy một chút đấy.

“Ảo ảnh ảo ảnh! Mau mau biến mất! Thái Thượng Lão Quân lập tức nghe lệnh!” – Mục Cảnh Thiên nhắm mắt lại lẩm bẩm.

“Tam ca, huynh làm sao vậy?” – Nàng buồn cười xoa xoa tai hắn.

“Oa? Không phải ảo ảnh sao? Sao còn ở đây?” – Mục Cảnh Thiên kinh ngạc thốt lên – “Chẳng lẽ ta quá nhung nhớ Khả nhi, nên cảm giác mới mãnh liệt nhường này?”

“Tam ca à, huynh còn chưa bình thường trở lại sao? Muội nói thật với huynh đây.” – Ngọc Phi Yên dở khóc dở cười.

“Thật sự không phải ảo ảnh sao?” – Mục Cảnh Thiên sờ đi sờ lại khuôn mặt Ngọc Phi Yên, kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nàng – “Nhưng mà quá khó tin, muội muội Khả nhi của ta mà còn có chuyện không dám làm sao? Là ai có thể khiến cho muội không dám đánh lại?” – Mà Khả nhi của hắn vốn không sợ trời không sợ đất.

“Cha muội mà.”

Cha? Mục Cảnh Thiên nhất thời phản ứng không kịp – “Muội có cha sao?”

Ngọc Phi Yên thật sự không còn gì để nói, Tam ca nhà nàng ngốc như vậy bao giờ – “Muội không chỉ có cha, còn có mẹ nữa. Bằng không, muội từ tảng đá nứt ra chắc?” (Juu: giống Tôn gia gia :]])

Mục Cảnh Thiên vỗ đầu, đúng rồi! Mẹ của Khả nhi là cô cô duy nhất của hắn Ngọc Phiêu Tuyết mà. Cô cô hai mươi năm trước gả cho đương triều danh sĩ Khúc Minh Thành, một năm sau sinh được Khả nhi, năm năm sau Khả nhi liền bị ông nội mang về Tiêu Dao Cốc. Bởi Khả nhi từ nhỏ lớn lên ở Tiêu Dao Cốc, không ở bên cạnh cha mẹ, đến nỗi hắn gần như quên mất nàng là thiên kim của đương triều hàn lâm.

Hử? Khoan khoan! Đương triều hàn lâm?! Khúc Minh Thành? Khúc Lưu Vân? Hắn nhớ Khả nhi hình như còn một tên khác là Khúc Lưu Vân, không thể nào? Mọi chuyện sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Không không không, sẽ không! Nhưng mà…

“Khả nhi, muội nói ba tháng trước ở kinh thành? Vậy rời đi khi nào?” – Hắn kích động tóm lấy hai vai nàng.

“Nửa tháng trước rời đi, làm sao vậy?” – Ngọc Phi Yên khó hiểu, Tam ca nhà nàng hôm nay có điểm lạ quá.

Làm sao vậy? Nàng còn hỏi làm sao vậy? Mặt hắn tái mét rồi.

Giương mắt nhìn quanh, tất cả mọi người trong sảnh đều đang dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn hắn chằm chằm, vì thế kéo tay Ngọc Phi Yên bước ra khỏi đại sảnh, hắn không có hứng thú làm trò giải trí cho mọi người. Huống chi, việc xấu trong nhà không nên để bên ngoài biết được, hắn đành âm thầm biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nàng đây cũng không phải tay vừa, trưởng nữ Khúc Lưu Vân của đương kim hàn lâm Khúc Minh Thành, lại là nghĩa muội mới nhận của Hoàng thượng, ban thượng danh hiệu Tiêu Dao công chúa.

Lời nói của Vân Tranh thỉnh thoảng lại vang lên bên tai.

Hắn đã bảo hôm ấy nghe đến hai cái tên này cứ thấy quen quen làm sao đó mà.

Tất cả mọi người trong sảnh vẻ mặt hứng thú theo dõi huynh muội hai người biểu diễn, bọn họ nhàm chán lâu rồi, Phi Yên nữ thần y tới Phi Long Sơn yên ắng đã lâu, mang theo một luồng sức sống. Đã lâu không cảm nhận được bừng bừng sôi động của ngày hè. Cho nên huynh muội họ ở phòng nghị sự trước kia chưa ai dám làm càn diễn trò một hồi, sau đó rời đi, cũng không có ai xen vào, đến ngay cả người luôn luôn chú trọng sự riêng tư và yên lặng – đường đường khôi thủ đại nhân cũng ngầm đồng ý một màn này.

Khuôn mặt Long Diệc Hân sau tấm sa đen mơ hồ hiện ra nụ cười quỷ quyệt.

Nàng là nàng ư, mười năm không gặp.

Cháu gái của Tiêu Dao Y Thánh.

Thật sự là duyên phận sao?

Ngay cả hắn vốn không tin thứ này, cũng không khỏi cảm thán, duyên phận, thật đúng là điều kỳ diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.