Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 90: Chương 90: NHỚ LẠI CHUYỆN XƯA (2)




Long Diệc Hân không nói lời nào, tay áo cũng không thấy cử động, nhưng mà đã thấy người đứng ở ngoài rồi.

“Oa! Thật là khinh công lợi hại!”

Đôi mắt tiểu cô nương sáng rực rỡ như ánh ngọc,

“Ngươi đừng đi a, quái nhân! Ta muốn tỷ thí võ công với ngươi.”

Nói xong liền đuổi theo.

Tiêu Dao Y Thánh vẫn không ngăn cản, mĩm cười thần bí, duyên – không thể phá!

Xem ra, nha đầu của lão thật thích thiếu niên kia.

**************

“Oái! Quái nhân, chờ ta với!”

Thân ảnh nho nhỏ cố sức đuổi theo, trước sau đều duy trì một khoảng cách với Long Diệc Hân.

Long Diệc Hân có nghe được lời nàng, nhưng thân ảnh hắn vẫn không dừng lại.

Qua nữa canh giờ, tiểu nữ oa kia vẫn đuổi theo, kỳ thật muốn bỏ rơi cô bé không khó, nhưng không biết vì cái gì hắn lại vô cùng hứng thú muốn thử khinh công của cô bé. Hắn thật không ngờ, nữ oa nhi nhỏ bé này lại có khinh công lợi hại như thế, hơn nữa lại có mười phần kiên nhẫn, công phu rất cao.

“Ai da — rốt cục cũng đuổi kịp ngươi, quái nhân, à không, đại ca ca. Khinh công của ngươi có phải là thượng cổ thất truyền – “Tiên nhân hồn” hay không? Trước kia, ta có nghe nói qua, không nghĩ tới thật sự là có người biết, đại ca ca, có thể dạy ta hay không, Khả Nhân là võ học kỳ tài nha! Ngươi chỉ cần biểu diễn một lần là được”

Tiểu cô nương đuổi theo, miệng không ngừng nói líu ríu.

Thực ầm ĩ! Đây là phản ứng đầu tiên của Long Diệc Hân, nhưng khi hắn nghe được cô bé nói ra tên “Tiên nhân hồn” thì không khỏi từ không cảm thấy hứng thú chuyển sang thành tò mò, “Tiên nhân hồn” là thượng cổ thất truyền tuyệt đỉnh khinh công, người nào sau khi luyện thành thì có thể không cần dùng điểm tựa, tùy theo ý muốn theo gió mà đi, như tiên nhân đạp mây bay.

Nhưng mà từ xưa đến nay, người luyện được “Tiên nhân hồn” chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bởi muốn luyện “Tiên nhân hồn” không phải chỉ có thông minh và ngộ tính cao, mà còn phải có cơ duyên, dần dần, người luyện “Tiên nhân hồn” càng ngày càng ít, nên về sau thất truyền.

Mấy trăm năm trước, mọi người đều biếtcó một môn khinh công rất lợi hại là”Tiên nhân hồn”, người nào luyện thành có thể đạp gió cưỡi mây, nhưng nay thì đó chỉ còn là truyền thuyết, bởi vì khẩu quyết của khinh công này đã mất, muốn luyện cũng không luyện được.

Sở dĩ Long Diệc Hân có thể luyện thành là bởi vì sư phụ hắn vừa lúc gặp được cơ duyên nên chiếm được khẩu quyết”Tiên nhân hồn”, hơn nữa hắn có tài năng trời cho nên luyện được không phải là việc khó.

Nhìn tiểu nữa oa tinh linh sinh động trước mắt, hắn mĩm cười.

Võ học kỳ tài sao? – Hắn phải nhìn một chút, võ học kỳ tài nho nhỏ trước mặt rốt cục làm được bao nhiêu chuyện, vì thế hắn triển khai thân hình, đem “Tiên nhân hồn” biểu diễn một lần từ đầu đến cuối.

Chỉ thấy tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt ngập nước, thân hình nho nhỏ lập tức nhẹ nhàng đứng lên, như tiên nga bay múa, lại như con bướm chao lượn, mỗi một chiêu thức đều không lộ ra bất kỳ sơ hở nhỏ nhoi nào, mà cô bé chỉ nhìn qua một lần tuyệt đỉnh khinh công “Tiêu nhân hồn”, mặc dù không thuần thục như Long Diệc Hân, nhưng đã làm cho một người võ học kỳ tài là hắn ngây người trong chốc lát.

“Thế nào? Đúng là Khả Nhân thật rất thông minh?”

Tiểu cô nương ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tự hào đến cực điểm.

“Thông minh không nên lộ ra ngoài”

Thanh âm ôn hòa, vô ba làm cho tiểu cô nương sửng sốt, khiến cô bé như bừng tỉnh nói—-

“Đúng a, ta đã biết ngươi ghen tị ta nên mới nói như vậy có đúng không?”

Tiểu cô nương tự cho mình vô cùng siêu phàm, cô bé luôn tự nghĩ rằng mình quả thật rất siêu phàm.

Long Diệc Hân khóe môi cong lên, nhanh như chớp bay xa mấy trượng.

“Oái! Ngươi đừng đi a!”

Tiểu cô nương thấy hắn không nói mà bỏ đi liền lập tức sử dụng “Tiên Nhân Hồn” vừa mới học được đuổi theo.

Nhưng mà, lần này Long Diệc Hân hạ quyết định phải đi, khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa.

Tiểu cô nương đuổi không kịp hắn, thân hình thay đổi hướng, lao về hướng khác.

Nhưng khi Long Diệc Hân từ một lùm cây đi ra, thì liền thấy tiểu cô nương đang chờ hắn cười hì hì, ánh mắt sáng ngời như sao trên trời đang soi rọi xuống mặt đất, làm say đắm hồn người.

Lòng hắn bỗng dưng rung động một chút…

“Ta thắng” – Tiểu cô nương đứng lên, đắc ý tuyên bố.

“Cho nên, ta muốn ngươi tháo cái mũ kia xuống, ta muốn nhìn thấy mặt ngươi.”

Long Diệc Hân không nói lời nào, hắn cũng không nhớ rõ chính mình đã đánh cược gì với cô bé.

“Ngươi không đáp ứng ta, không sao cả!”

Tiểu cô nương cười hì hì đến trước mặt hắn, nhanh như chớp nhảy lên hướng đến mặt hắn chộp tới…

Tựa như chỉ mành treo chuông, tiểu cô nương bị một cỗ nội lực đánh bay ra ngoài.

Ở giữa không trung, tiểu cô nương xoay người như một con diều hâu, vững vàng đứng trên mặt đất, ngay sau đó, lại hướng đến Long Diệc Hân tiến lên, cô bé nhất định phải thành công.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.