Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 103: Chương 103: Như thể quái thai (1)




Kinh thành – Hoàng cung

Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng Hiên Viên Khởi Minh đang ngồi trên long ỷ, ánh mắt chăm chú nhìn Thành quận vương gia cùng thống lĩnh ngự lâm quân Thôi Lợi, trong phòng yên lặng, không khí mờ ám lẩn quẩn vây quanh.

“Quận Vương gia, công việc chuẩn bị thọ yến đã hoàn tất chưa?”

Thành quận Vương gia tiến lên từng bước, chắp tay tấu: “Xin Vạn tuế yên tâm, cựu thần đã chuẩn bị thỏa đáng hết tất cả các công việc”

Kiền Hoàng gật đầu vừa lòng, lão Vương gia làm việc thì hắn yên tâm, nhưng mà —–

“Thọ yến ngày kia, trẫm không muốn thấy cái gì kì lạ ở trong buổi thọ yến”

“Cựu thần hiểu được.”

Thành quận vương gia trong lòng âm thầm suy nghĩ, có một số việc ta không thể khống chế được a. Ông biết Hoàng thượng cùng con trai mình đang lúc giao chiến với nhau, ông hiểu rất rõ nhưng ông giả bộ hồ đồ là được rồi, hơi sức đâu mà quản nhiều việc như vậy.

Kiền Hoàng lại đem tầm mắt chuyển hướng sang Thôi Lợi, ánh mắt vô cùng sắc bén, như kiếm đang cứa vào da thịt khắp toàn thân hắn, Thôi Lợi bất giác rung mình.

“Thôi ái khanh, chỉ còn cách một ngày nữa là đến sinh nhật Hoàng hậu, nếu có người nào không được mời, tự ý tiến vào Hoàng cung, trẫm sẽ hỏi tội ngươi”

Thanh âm thản nhiên lại lộ ra uy nghiêm kinh người, quyết đoán của Đế vương.

“Thần tuân mệnh.”

Cao lớn dũng mãnh, nổi tiếng thủ đoạn cứng rắn – Thống Lĩnh Ngự lâm quân Thôi Lợi, sau lưng hắn mồ hôi đổ ra như tắm.

“Trẫm mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, phương pháp gì, chỉ cần ngăn không cho người bên ngoài lọt vào là tốt rồi”

Lần này hắn tuyệt đối sẽ làm cho người của tên kia không có cơ hội nào để lọt vào Hoàng cung, Hoàng cung không phải là nơi muốn đến là đến muốn đi là đi, lần này nếu người của tên kia lại tiến vào được thì mặt mũi Đế vương của hắn phải đặt ở nơi nào?!

“Thần hiểu được.”

Da đầu Thôi Lợi căng ra, trong lòng thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định sẽ ngăn cản không để cho bất kì ai lọt vào trong Hoàng cung được, bằng không cho dù hắn có giữ lại được đầu mình, thì bát cơm cũng sẽ bị đánh mất.

Thành quận Vương gia nghe xong, cổ họng ho khan một tiếng, trong lòng hiểu được là Hoàng thượng đang nhắc nhở mình, nhưng mà con của ông ở bên ngoài làm bất cứ chuyện gì ông cũng đâu có biết, ông cũng không bao giờ can thiệp, lần này cũng như vậy, ông chỉ cần làm tốt công việc Hoàng thượng giao phó là tốt rồi.

Kiền Hoàng nhìn chằm chằm Thành quận vương gia, thấy ông không hề có chút biểu hiện hay phản ứng gì, trong lòng thầm mắng một tiếng “Cáo già”

“Nếu không còn việc gì, hai vị ái khanh hãy lui xuống chuẩn bị công việc của mình đi”

“Cựu thần cáo lui.”

“Thần cáo lui.”

Hai người khom mình hành lễ, bước ra khỏi ngự thư phòng.

Kiền hoàng nhìn theo bóng dáng hai người, trong mắt rồng lóe ra vài tia sáng…

Long Diệc Hân, lần này trẫm xem ngươi xuất ra chiêu gì.

*****

Vũ Nguyệt lâu

Khung cảnh thanh nhã, hương khí lượn lờ trong phòng, Mục Cảnh Thiên một thân áo lam tay cầm chén rượu, con mắt đào hoa thâm tình vô hạn ngắm nhìn Hồng Ngọc đang ngồi bên cạnh Thất Huyền cầm.

Các ngón tay trắng nõn và dài đang gãy Huyền cầm, không nói đến tiếng đàn dễ nghe, chỉ nhìn núi đôi kia thôi cũng đủ cho hắn tim đập hồn bay, lại càng không nói đến tư thái mảnh mai như nhược liễu phù phong của nàng, còn có ánh mắt xấu hổ, hai má hồng hồng, ôi! Lại còn, làn da trắng ngần, bóng loáng, ôi ôi!

Hồng Ngọc này chính là tiểu mỹ nhân trời sinh.

Mục Cảnh Thiên vô cùng hài lòng, đem chén rượu đưa lên môi hớp một ngụm, rượu thơm ngọt lành tinh khiết chảy xuống yết hầu khiến cho hắn tràn ngập sảng khoái. Tục ngữ nói rất đúng, rượu không làm người say thì người tự say, hoa không mê hoặc người thì người mê hoặc hoa…

Y như tình cảnh trước mặt này đây!!!

Hắn hướng tiểu mỹ nhân vẫy tay, nàng liền ngừng khảy đàn, nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt mơ màng, uyển chuyển đi đến bên hắn, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, nũng nịu gọi “Công tử”.

Mục Cảnh Thiên ôm tiểu mỹ nhân trong lòng ngực, trong lòng vui mừng nhảy múa, đem chén rượu đưa tới trước mặt tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân không một chút nhăn nhó uống cạn, làm cho Mục đại dường chủ vô cùng khoái trá, hắn thích nữ tử mềm mại, càng thích tiểu mỹ nhân hào sảng, các nàng đều rất hấp dẫn.

Hắn nhịn không được đem môi mình đặt lên môi tiểu mỹ nhân mà hút mật, nhưng mà vào lúc ấy, cánh cửa sương phòng bị đá văng, vang to một tiếng “Rầm”

“Tiểu Thiên, ngươi đang làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.