Long Diệc
Hân nhìn thấy Diệu Trúc Âm ăn Thanh Tâm đan vào liền nôn ra máu đen thì
hình ảnh nàng nằm ở trong băng quan hai mươi năm trước hiện lên, trong
lòng hối hận cực độ vì đã cho Phi Yên nhúng tay vào bệnh tình của Trúc
Âm, vạn nhất bởi vì vậy mà Trúc Âm mất đi tính mạng, hắn thật khó phải
biết làm sao.
“Đây là. . . . . .”
Ngọc Phi Yên vừa mở miệng muốn nói đây là Thanh Tâm đan, đang phát huy tác dụng
thanh độc, liền bị Long Diệc Hân dùng một câu khiến nàng im lặng,
“Ra ngoài!”
Ánh mắt lạnh như băng, tiếng nói ôn nhuận lộ ra sự tức giận, nóng nảy, mùi hương
lạnh thơm ngát từ từ lan tỏa trong phòng, mùi máu đen của Trúc Âm bị
hương lạnh che mất, nếu nàng không đi, hắn sợ chính mình sẽ ra tay với
nàng.
Ngọc Phi Yên phớt lờ đau đớn trong lòng, đứng lên tươi cười, xoay người rời đi.
Hắn không tin nàng, hắn tuyệt đối không tin nàng!
Ánh mắt nàng hiện lên sự đau lòng…
Bỗng nhiên,
nàng thật chán ghét mình, nàng luôn luôn không thèm để ý người khác đánh giá mình như thế nào, nhưng…vì sao nàng lại quan tâm đến địa vị của
mình trong lòng Long Diệc Hân???
Kỳ thật, nàng biết nguyên nhân, chính là trong lòng nàng có hắn, nàng đã thương hắn!!!
Vì thương hắn nên nàng đã từng chút, từng chút thay đổi, càng lúc càng không giống trước đây!
Nàng muốn
quay về như trước kia, là Phi Yên nữ thần y tự do, nhưng vô luận nàng cố gắng thế nào, đều không thể thành công, nàng biết mình không thể quay
trở lại như trước được nữa, vận mệnh của nàng từ khi gặp được Long Diệc
Hân liền thay đổi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, yêu cũng sẽ đau khổ!
Suy nghĩ của nàng trở nên mông lung, rời rạc…
Nàng muốn trốn thoát, muốn tự do…
Nhưng nàng phát hiện, mình càng giãy dụa thì càng lún sâu hơn, càng muốn chấn tỉnh tinh thần thì suy nghĩ càng thêm loạn.
Hay nàng hãy thuận theo tự nhiên, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút?
Long Diệc
Hân nhìn thấy bóng dáng ảm đạm trong nháy mắt của nàng, hít sâu một hơi, bình tĩnh bắt mạch cho Trúc Âm, bỗng nhiên phát hiện mạch của nàng vững vàng hơn trước đây rất nhiều, chẳng lẽ Thanh Tâm đan kia thật sự có thể làm giảm bớt bệnh của Trúc Âm?
“A!”
Tiếng thở
dài nhẹ nhàng truyền đến bên tai hắn, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử suy nhược trước mặt mình, biết nàng không đồng ý với thái độ của hắn lúc nãy,
“Diệc Hân, lòng của ngươi rối loạn.”
Diệu Trúc Âm thấy rõ, tình cảm hắn đối với Phi Yên nữ oa đã thấm vào tận xương tủy,
đúng ra, hắn không nên dùng thái độ ấy đối với Phi Yên, nàng sẽ bị tổn
thương, cho dù có là một người tiêu sái đến đâu, bị người mình yêu đối
xử như thế sẽ rất đau lòng.
Diệc Hân đã
chăm sóc nàng như vậy, nàng sợ nữ oa kia sẽ hiểu lầm, hiện tại xem ra
nàng ấy mười phần thì đã hiểu lầm hết chín phần, xem ra nàng phải tìm nữ oa kia để nói chuyện.
Long Diệc
Hân không có phản ứng, ánh mắt trở nên an tâm khi biết bệnh tình của
nàng đã ổn định, trong phòng, mùi hương lạnh thơm ngát cũng tiêu tán đi.
Biết hắn không thích nói chuyện nhiều, Diệu Trúc Âm nói sang chuyện khác,
“Thanh Tâm
đan do Phi Yên bào chế quả nhiên rất hiệu quả, nôn ra máu đen làm cho ta giảm bớt đau ngực rất nhiều”. Đã nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên
thân thể nàng cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng, Phi Yên nữ thần y quả nhiên danh bất hư truyền, tuổi còn nhỏ mà y thuật đã rất cao.
“Diệc Hân, chúc mừng ngươi đã tìm được một người vợ tốt!”
Khuôn mặt
tuấn mỹ của Long Diệc Hân không lộ ra biểu hiện gì, trong lòng tràn ngập bội phục cùng cảm kích đối với Ngọc Phi Yên, nàng đã nhiều lần gây cho
hắn ngạc nhiên. Thật ra, y thuật của hắn cũng không kém so với nàng,
chính là hắn luôn cố chấp…hắn đã điều trị cho nàng chứng khí huyết ngưng trệ, bệnh này cũng đã giảm bớt, chẳng lẽ chữa bệnh cũng là do duyên
phận sao?