Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 140: Chương 140: Thu quang thấm thoát hưu cô phụ




Bầu không khí xung quanh tràn ngập sắc thắm của hoa lá, ngàn dặm không mây, mấy con Phi Điễu ngẫu nhiên bay qua làm nhiễu loạn sự yên tĩnh, khiến không khí xung quanh như vui vẻ hơn, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống cây cỏ hoa lá trong Cúc Viên như tô sắc hoa càng thêm thắm, sắc lá càng thêm xanh, hương hoa Cúc cũng tràn ngập trong Cúc Viên nho nhỏ này.

Ngọc Phi Yên ngồi bên cạnh chiếc bàn đá trong hoa viên, ánh mắt rạng rỡ nhìn những món điểm tâm trên bàn, những món này đều do Huyền U làm cho nàng, nếu có thêm một ly nước chè xanh để uống thì đúng là hưởng thụ tuyệt vời nhất.

Đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ có thể uống dược trà mà thôi, nàng vừa híp mắt chuyên tâm thưởng thức điểm tâm ngon này, vừa nhìn sắc mặt tức giận đến đỏ bừng của lão giả trung niên trước mặt mình.

“Ngươi nói, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

Lão giả trung niên cũng chính là cha của Phi Yên nữ thần y – Khúc Hàn Lâm, vô cùng kích động, đập bàn một cái thật mạnh.

“Cha à, không có gì, con đang mang thai, mấy tháng sau cha có thể làm ông ngoại rồi”

Đôi mắt Ngọc Phi Yên tròn vo, sau khi nói xong thì cười hì hì, lỗ tai cha nàng thật không được tốt, nàng đã phải lặp đi lặp lại chuyện này nhiều lần.

“Ngươi, ngươi thật sự mang thai cốt nhục của xú tiểu tử kia?”

Sắc mặt Khúc Hàn Lâm tức đến xanh mét, rồi lại giận đến trắng bệch, nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng, trong lòng ông lúc này có đủ loại tư vị của chốn hồng trần, con gái ông cam tâm tình nguyện đi theo tên xú tiểu tử không biết lễ phép của Long gia kia, còn mang cốt cục của tên này nữa, điều này khiến cho lão Long kia vô cùng đắc ý nên ông càng tức giận hơn … tại sao lão già kia lại đắc ý, còn ông lại bực mình chứ, tại sao con gái ông sao lại phải sinh con cho Long gia… nhưng mà nghĩ đến việc ông sẽ trở thành ông ngoại khiến ông thật sự rất vui mừng, nó dường như đè bẹp gần hết cơn tức giận của ông, đứa bé kia cũng có mang trong người dòng máu của Khúc gia ông mà…

“Cha nha, cha còn muốn con lặp lại mấy lần nữa a?”

Ngọc Phi Yên trợn tròn đôi mắt, vì sao cha nàng lại không chịu tiếp nhận sự thật chứ?

Khúc Hàn Lâm phẫn nộ, lửa giận cuồng đốt trong người.

“Ngươi…ngươi muốn chọc ta tức chết sao?”

“Ai da, cha à, người ngàn vạn lần đừng nói như vậy, con làm gì có lá gan dám làm việc lớn như thế”

Chọc cha tức đến chết?

Tội danh lớn như vậy, ngàn lần vạn lần đừng đổ lên đầu nàng nha, thật ra thì … muốn chọc giận cha nàng tức chết đâu có dễ như thế, sắc mặt cha nàng hồng hào nên nhất định là khí huyết sung túc, trên đỉnh đầu cha nàng tựa hồ như có một làn khói nhẹ bay quanh nên khẳng định là tràn đầy tinh lực … Nên tức giận cũng không có ảnh hưởng, mà còn giúp khơi thông khí huyết!

“Ngươi?”

Khúc Hàn Lâm càng muốn tức giận hơn khi nhìn thấy bộ dáng thản nhiên thảnh thơi của con gái ông.

Ngọc Phi Yên lại gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, đem đĩa điểm tâm đưa đến trước mặt cha nàng.

“Cha, ăn một miếng đi, ngon lắm đó”

Nàng đã vì cha nàng mà từ bỏ thứ nàng yêu thích, nếu người khác muốn ăn … còn lâu nàng mới cho.

Khúc Hàn Lâm đứng dậy, đối với đứa con gái này của ông thì không nói gì mới là thượng sách, mọi người nói “ nữ sanh ngoại tộc” thiệt quả không sai, ông hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, ông không cần ở đây để con gái ông làm cho ông tức giận thêm nữa.

Nhìn thấy cha nàng rời đi, Ngọc Phi Yên cong môi lên cười thật vui vẻ, đã nói là không nên quấy rầy nàng mà … Tâm tình nàng thật tốt, nên hướng về phía cha nàng nói to “Cha à, cha tuổi tác đã cao nên đi chậm một chút cho an toàn, nếu không cẩn thận ngã té gãy tay chân sẽ làm cho con gái rất đau lòng”

Nàng vừa dứt lời thì ở phía trước Khúc Hàn Lâm suýt chút nữa bị té ngã, may mắn là có Mục Cảnh Thiên đỡ ông kịp.

“Dượng, cẩn thận a.”

Con ngươi đào hoa của Mục Cảnh Thiên mang theo ý cười, dượng hắn mang họ “Liễu” sao, ngay cả đi bộ cũng không vững…

Khúc Hàn Lâm vừa nhìn thấy hắn thì lạnh lùng trừng mắt, gỡ bỏ tay hắn ra, tiếp tục bước đi tiếp.

Khuôn mặt đang vui vẻ của Mục Cảnh Thiên có chút suy sụp, hắn vốn luôn là người có mị lực lớn thế mà hôm nay sao lại thế này, ão não sờ cái mũi của mình, hắn đột nhiên nghe được tiếng cười to của Ngọc Phi Yên, quay đầu lại thì nhìn thấy nha đầu này đang cười muốn té ghế…

“Muội lại chọc dượng tức giận”

Hắn đi đến chổ nàng đang ngồi trong hoa viên, ngồi xuống … đối với những trò đùa của tiểu muội này hắn thật sự không có cách nào chống đỡ…Chỉnh người khác còn chưa tính, ngay cả lão cha mình mà nha đầu này cũng không tha.

Sau khi cười no nê, Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn hắn, hì hì “Đâu có a, là cha tự mình chọc giận chính mình, muội đâu có làm gì”

Là nàng giúp cha nàng khơi thông những bộ phận tắc ngẽn trong cơ thể mà…

Nàng đã nói, con người, nhất định phải rộng lượng, không nên để tâm vào những chuyện vụn vặt, nên làm bạn với non xanh nước biếc để cho tâm hồn thoải mái vui vẻ, không nên để lòng mình bị lẩn quẩn bởi những chuyện không vui, nếu không, kết quả là sẽ chỉ làm khổ chính mình thôi.

Mục Cảnh Thiên bất đắc dĩ cười trừ, tính tình tiểu muội hắn chính là như vậy, không ai thay đổi được.

“Đúng rồi, vì sao dượng đối với ta không có chút hòa nhã nha?”

Nghĩ đến đây, tâm tình Mục Cảnh Thiên thật buồn bực, khuôn mặt hắn tuấn tú đẹp trai thế này, sao dượng hắn lại không thích chứ?!

Ngọc Phi Yên nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn thì trong lòng lại buồn cười.

“Muội cũng không biết a, huynh hãy cùng cha muội bồi dưỡng tình cảm trong mấy ngày này”

Cha nàng a, chính là chính nhân quân tử, ông ghét nhất là những người lỗ mãng, ở tửu lâu kia, nhìn thấy bộ dáng hoa hoa công tử của Tam ca thì ông hòa nhã với huynh ấy mới là chuyện lạ, nhưng mà nàng sẽ không nói cho Tam ca biết, nếu nói ra thì sẽ chơi không vui.

Cùng dượng bồi dưỡng tình cảm?!

Nên từ bỏ thì hơn, dượng hắn vừa nhìn thấy hắn thì đã trợn trừng mắt … Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên hoàn toàn bị suy sụp.

“Nha đầu!”

Lúc này, trên con đường mòn trong Cúc Viên có một lão giả tiêu sái bước đến, bộ dáng và tinh thần thể hiện sự quắc thước, khiến cho sự cương trực tự đáy lòng người ta như dâng trào sôi sục.

Ánh mắt Ngọc Phi Yên rạng ngời, hôm nay xảy ra chuyện gì a, nàng muốn ăn một chút điểm tâm cũng không được sao, biết trước nàng quay về ở trong Trúc Uyển cho rồi, nơi đó chính là nơi thanh tịnh nhất của Phi Long Sơn.

“Vương gia”

Nàng mĩm cười chào lão vương gia, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền rất đáng yêu, nhưng mà nàng cũng không có đứng lên để chào, bởi vì nàng thấy không cần … nếu nàng đứng lên, khẳng định lão vương gia sẽ khẩn trương bảo nàng ngồi xuống, nhìn sắc mặt vui mừng của ông thì nàng đoán biết được mà.

Lão vương gia cười hà hà đi vào ngồi xuống trước mặt bọn họ, nhìn thấy Mục Cảnh Thiên ở bên cạnh thì không khỏi tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chuyển hướng nhìn con dâu mình, khuôn mặt luôn luôn uy nghiêm của ông giờ phút này lại mang đầy sự nịnh nọt.

“Nha đầu, ngươi thật sự có mang sao?”

Ha ha ha, Long gia ông có người nối dõi rồi!

Ngọc Phi Yên gật gật đầu, nàng nghĩ thầm, lão Vương gia này thật không có câu nệ tiểu tiết a, nào có cha chồng nào trực tiếp hỏi con dâu như thế, cũng may mắn con dâu ông là nàng, nếu là người khác chắc sẽ bị ông làm xấu hổ đến chết mất, khó trách cha nàng và ông thường hay đấu khẩu với nhau, mọi việc đều có nguyên nhân mà.

Mục Cảnh Thiên thật cảm thấy buồn bực, vì sao ngay cả Thành quận vương gia cũng cố ý không muốn gặp hắn nha, rốt cục thì khi ở tửu lâu kia hắn đã làm sai chuyện gì chứ?

Lão vương gia tươi cười hớn hở nhìn con dâu mình, ánh mắt ông thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của Ngọc Phi Yên, trong lòng ông cảm thấy có chút kì quái, sao ông lại nhìn không thấy gì hết … Ông muốn ngay lập tức đứa bé từ trong bụng con dâu ông bước ra … ông có thể vui đùa và ngậm kẹo cùng cháu của mình.

“Nha đầu à, đã mấy tháng rồi?”

Nét mặt già nua của lão vương gia chợt đỏ lên, ông định không hỏi làm gì, nhưng lại có cảm giác không ổn vì thế đã mạnh miệng hỏi vòng vo.

Ngọc Phi Yên làm sao không hiểu được ý tứ của ông, đương nhiên nàng cũng biết tâm tình lão vương gia đang bị kích động, vì thế mĩm cười nói “Hơn ba tháng”

Lão vương gia ồ lên một tiếng, ánh mắt ông vẫn len lén nhìn chằm chằm chiếc bụng của nàng, giống như là đang cùng cháu nội ông chào hỏi với nhau.

Ngọc Phi Yên cười thầm trong lòng, lão vương gia cũng thật đáng yêu nha.

“Vương gia có muốn uống một chén trà hay không?”

Tay nàng cầm lấy chiếc ấm trà trên bàn, rót ra một chén dược trà mà nàng đang uống, đưa tới trước mặt lão vương gia.

Lão vương gia nhận chén trà, sắc mặc nghiêm chỉnh:

“Nha đầu, ngươi đã là người của Long gia ta, vì sao còn gọi ta là vương gia?”

Nha đầu kia cố tình gọi ông là vương gia sao, đã mang cốt nhục của Long gia ông còn xem ông là người ngoài à.

“Đã biết, cha”

Thật hiếm khi Phi Yên nữ thần y nhu thuận như thế, hướng về phía lão vương gia gọi một tiếng “cha”, nếu cha nàng mà nghe được chắc chắn sẽ vô cùng tức giận … nàng cúi đầu giấu đi ánh mắt nghịch ngợm vui vẻ.

Thật ra, nàng cũng hiểu được vì sao hai lão nhân gia này luôn đấu võ mồm với nhau … để cho hai cha nàng cứ tiếp tục như thế để kích thích tinh thần hưng phấn cũng rất có lợi, cũng làm cho nàng nhìn thấy cảnh vui…

Một tiếng cha này khiến cho Thành quận vương gia run động mãnh liệt.

“Như thế đúng rồi, nha đầu gần đây có ăn được hay không, sao lại không thấy mập mạp gì hết a?”

Rất gầy, cháu ông sẽ chậm lớn, cho nên nha đầu này phải ăn nhiều mới được, phải béo lên một chút nữa.

Ngọc Phi Yên mĩm cười, “Con sẽ cố gắng ăn nhiều”

Nói xong, nàng liền bỏ một miếng điểm tâm vào trong miệng mình.

Mục Cảnh Thiên nhìn nàng ăn, tâm tình buồn bực nên cũng muốn ăn một chút, nhưng mà hắn còn chưa kịp đụng tới một miếng thức ăn trên bàn thì liền bị ai đó công kích, hắn nhanh chóng kịp thu tay về, nhìn thấy lão vương gia trừng mắt nhìn hắn như nhìn kẻ địch.

Hắn thật buồn bực mà!

Lão vương gia cũng coi hắn là kẻ địch sao, ánh mắt nhìn chằm chằm của ông khiến hắn cảm giác có chút quen thuộc, hình như là giống cảm giác trên tửu lâu hôm nọ, hắn bỗng nhiên hiểu được, thì ra lão vương gia cùng dượng hắn đã để ý hành động của hắn từ lúc ở tửu lâu, thật là oan uổng mà!

Mà lão vương gia vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn hắn, ở trong tửu lâu, tên này dám ôm con dâu của ông, còn động tay trên người con dâu ông, nên ông đã không có ấn tượng tốt đối với hắn, hiện tại còn muốn giành ăn với cháu ông … quả thật tội này không thể tha thứ!

Ngọc Phi Yên nhìn thái độ của hai người, vô cùng vui vẻ, tiếp tục ăn điểm tâm, ánh mắt chơm chớp, sáng rạng ngời, từ khi hai cha nàng đến đây thiệt là có nhiều chuyện vui, nàng vốn đang có chút nhàm chán mà bây giờ lại bỗng nhiên tràn ngập hứng thú, tuy rằng bọn họ tự nhiên đến Phi Long Sơn này thì thật là kỳ quái, nhưng mà, có tướng công nàng ở đây thì không cần phiền đến nàng quan tâm, nàng chỉ cần chơi vui vẻ mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.