Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 71: Chương 71: Trách nhiệm của ai




Phi Long Sơn – Trúc Uyển

Cuối thu khí sảng, trời cao ngàn dặm không mây, lục ý dạt dào xanh tươi can trúc, theo gió mát lắc lư, lay động phong tư rất là quyến rũ, giống như lục y tiên nữ khởi vũ.

Trong rừng trúc, có một chòi nghỉ mát Bạch Ngọc, được chế tác bằng Bạch Ngọc, tinh xảo lịch sự, tao nhã. Màu xanh của trúc bao phủ xung quanh, trắng – xanh hòa lẫn với nhau làm tăng thêm nét thanh nhã nơi này.

Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua rừng thúy trúc rậm rạp, những tia nắng rực rỡ chiếu thẳng vào chòi Bạch Ngọc, thanh nhã, ấm áp, tạo thành những vệt nắng loang lỗ lóe sáng hào quang, giống như Bồng Lai tiên các.

Long Diệc Hân nhàn nhã ngồi trên ghế bạch ngọc thượng đẳng, trên bàn ngọc là một cây đàn cổ được đặt trước mặt, hương khói thơm lượn lờ xung quanh cái lư hương nhỏ trên bàn.

Một tay hắn nhẹ nhàng lướt trên Bát Huyền Cầm, thần thái không giống như đang chơi đàn mà như rất bình tĩnh chiêm ngưỡng nhân sinh, ngón tay hắn trêu chọc sợi dây đàn làm gợn lên những con sóng âm thâm nho nhỏ.

Nhân sinh (Cuộc sống)quá mức yên lặng sẽ gây cho hắn nhàm chán, hắn là giao long ngao du trên biển cả, chỉ cần một động tác rất nhỏ của hắn cũng sẽ làm cho gió nổi, mây bay.

Đôi mắt phượng sâu thẳm, nhìn chăm chú vào huyền cầm, nhẹ nhàng thốt ra một câu –

“Sao lại thế này?”

Cúi đầu thốt nỉ non, làm cho người ta nghĩ đến hắn đang lầm bầm lầu bầu một mình, nhìn khắp bốn phía mới phát hiện, chính giữa chòi nghỉ mát Bạch Ngọc này, không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh màu cam.

Thần sắc nàng vô cùng lo lắng, dung nhan xinh đẹp tái nhợt,

“Chủ tử, thuộc hạ đáng chết, không thể bảo hộ tốt Phi Yên, nàng bị người nọ mang đi”

Trước khi xuống núi, chủ tử đã hạ lệnh nhất định phải bảo hộ Phi Yên an toàn, đề phòng người nọ, nàng lại nhất thời sơ sẩy, phạm sai lầm lớn, làm cho người nọ cướp đi Phi Yên.

Long Diệc Hân vẫn chưa ngẩng đầu, cũng không nói lời nào, vẫn duy trì động tác ban đầu, tay vẫn đang trên Bát Huyền Cầm, giống như nãy giờ không nghe được nàng nói gì.

Bốn phía chỉ có âm thanh của lá trúc nghe sàn sạt vì bị gió thổi,

“Trước khi xuống núi, ta đã hạ lệnh cho ngươi thế nào?”

Thanh âm mềm như nước, tĩnh vô ba, nhuận như ngọc bỗng nhiên vang lên, làm cho thân ảnh màu cam đang đứng một bên bỗng nhiên cứng như hóa đá.

“Thuộc hạ đáng chết”

Nàng biết là do chính mình thất trách, chủ tử quát, phạt nàng như thế nào nàng cũng chấp nhận, không oán.

“Thanh ảnh đâu?”

Phi Yên bị bắt, Thanh Ảnh cũng không tránh khỏi khó khăn,

“Hắn đã đuổi theo, nhưng do người nọ thân thủ quá nhanh nên không truy tìm được tung tích” – Thân ảnh màu cam cúi đầu thuật lại.

Qua nửa ngày, trong không khí ngoài hương thơm tự nhiên của trúc xanh còn có một mùi hương lạnh lẽo bay hỗn loạn trong gió, rúng động lòng người.

“Vân Tranh, lần này đã qua, nhưng lần sau không được viện dẫn lý lẽ nữa. Ngươi đi gọi Thanh Ảnh trở về, chuyện này dừng ở đây” - Thanh âm rất trầm tỉnh.

Vân Tranh vừa nghe lời ấy, giật mình, im lặng một lát mới phục hồi tinh thần lại được, mồ hôi ướt đẫm.

Nàng bỗng suy nghĩ lung tung, nàng không thể tin được việc cho phép Phi Yên xuống núi cũng nằm trong sự tính toán của chủ tử.

Nàng không hiểu, chủ tử nếu là đã yêu Phi Yên, sao lại nhẫn tâm đối với nàng như thế?!

Người nọ, có vẻ cũng không giống người thường, tinh thần giống như đang điên cuồng, vạn nhất hắn hạ thủ đối với Phi Yên thì sao, như thế làm sao trở tay kịp đây?

Chẳng lẽ, chủ tử đã quên trong người Ngọc Phi Yên còn có cốt nhục của mình?

“Phi Yên sẽ như thế nào?”

Nàng vì Phi Yên bất bình.

Ánh mắt thanh linh của Long Diệc Hân không mang theo một chút tình cảm nào quét về hướng nàng, không nói một lời, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Vân Tranh không ngờ mình may mắn, trong lòng có nhiều nghi ngờ, đứng bất động trong đình.

Đối với chủ tử, ai cũng đều có thể trở thành quân cờ, cho là nữ nhân của mình ngoại lệ đi, nàng vốn tưởng Ngọc Phi Yên là ngoại lệ, nhưng rồi cũng là như thế.

Chủ tử nói, người nọ từng xuất hiện ở Phi Long sơn, mà đêm đó, chủ tử cùng với Phi Yên ở cùng một chỗ.

Có lẽ, ngay tại thời khắc đó, chủ tử đã có chủ ý, dùng Phi Yên làm mồi câu con cá đó.

Phi Yên muốn xuống núi, chủ tử thuận theo lòng nàng đáp ứng, lại đạt thành mục đích của mình. Chủ tử tất nhiên biết được, người nọ khi nhìn thấy Phi Yên sẽ không buông tha, mà nàng và Thanh Ảnh cũng không phải đối thủ của người nọ.

Nghĩ đến đây, không khỏi hít sâu một hơi, nếu Phi Yên biết được nội tình như thế, không biết sẽ phản ứng ra sao đây?

Nhưng mặc kệ sự việc như thế nào, chắc chắn chủ tử sẽ không để cho Ngọc Phi Yên biết được nội tình này!

Hy vọng, Phi Yên không có việc gì, an toàn trở về.

Bằng không, nàng có thể tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Nàng nghĩ, chủ tử nghe được Phi Yên bị người nọ bắt đi, nội tâm cũng có chút hoảng sợ, mùi hương lạnh toát ra chứng tỏ nội tâm chủ tử đang dao động.

Có chủ tử ở đây, nàng phải tin tưởng Phi Yên không có chuyện gì mới đúng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.