Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 99: Chương 99: Vũ Nguyệt Lâu (2)




Minh Nguyệt nhìn Mục Cảnh Thiên cầu xin, từ khi hắn đến đây, các cô nương trong Vũ Nguyệt Lâu đều chuyển sang vây quanh hắn, không muốn tiếp khách, nếu cứ như vậy, Vũ Nguyệt Lâu này của bọn họ sẽ nhanh chóng đóng cửa.

Câu dẫn?

Mục Cảnh Thiên có chút dở khóc dở cười, nàng nói giống như xem hắn là hạng người dâm tiện sao???

Hắn nào có câu dẫn các cô nương đó, hắn lấy tâm bình thường của mình đối đãi với các nàng, chẳng qua vì hắn rất ôn nhu, có lòng thương hương tiếc ngọc, nhưng đây là bản tính của hắn mà, hơn nữa hắn là nam nhi nên phải che chở cho các tiểu mỹ nhân, tại sao nói là hắn câu dẫn a?

“Minh Nguyệt, là ta thương hương tiếc ngọc một chút, như vậy cũng sai hay sao?”

Thanh âm vô cùng ủy khuất, làm cho Minh Nguyệt xém chút nữa là gật đầu nói “không có sai”, nhưng cố nén nhịn xuống.

“Thuộc hạ hy vọng Đường chủ yên lặng ở trong phòng, như vậy sẽ là tốt nhất rồi”

Các cô nương không thấy được mặt của hắn tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, sẽ chăm chỉ mà làm việc, nàng cũng không phải hao tốn hiều tâm tư.

Ở trong phòng yên lặng???

Mục Cảnh Thiên sửng sốt một chút, hắn là một đại nam nhân, ở yên lặng trong phòng làm gì, thêu hoa sao?!

Hắn cười lộ ra hàm răng trắng bóng, bên ngoài là một rừng các cô gái xinh đep, hắn là một lãng tử đa tình ôn nhu làm sao có thể ở yên trong phòng cho được?

Không nghi ngờ gì, hắn không có khả năng làm được việc đó, hơn nữa mấy ngày nay hắn đâu có ăn thịt người, hắn ăn sáng rất đạm bạc a, chỉ là đậu hủ của mỹ nhân mà thôi, ha ha ha.

Đều là vì cái lễ vật kì lạ kia khiến hắn hao tâm tổn trí, nên mặc dù hắn là chủ nhân ở đây vẫn không được thụ hưởng chút gì, sau khi xong việc hắn sẽ tự bồi thường tổn thất cho mình.

“Tốt lắm, Minh Nguyệt, để vấn đề này lại, về sau chúng ta sẽ nói, bây giờ chúng ta nên đi xem lễ vật kia trước đi.”

Lễ vật mà hắn nói chính là người có mái tóc đỏ yêu dị như ngọn lửa phập phồng, hắn muốn kiểm tra xem lễ vật này có bao nhiêu kỳ lạ.

Minh Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, xoay người đi trước, không phải nàng không muốn nói thêm nữa, mà nàng biết chắc là Đường chủ đại nhân của nàng sẽ không nghe theo, nàng có nói nhiều cũng vô ích, tốt hơn là không nói nữa.

Đợi Minh Nguyệt mở cánh cửa mật thất, hai người tiến vào, sắc mặt liền trở nên trầm xuống.

Mật thất trước sau vẫn không thay đổi, bên trong vô cùng đơn giản, ánh sáng nhu nhuận của dạ minh châu chiếu rọi khắp bên trong, trong phòng có một cái bàn, một cái ghế, nhưng bảo vật trân quý trên giường thì không thấy bóng dáng đâu.

Hai người liếc mắt với nhau một cái, trong ánh mắt của cả hai đều hiện lên sự nghi hoặc, không biết là chuyện gì đã xảy ra đây, mấu chốt là họ đã phòng bị không để phát sinh ra chuyện gì, sao bây giờ lại xảy ra như vậy?

Mục Cảnh Thiên chậm rãi bước đi thong thả đến chiếc giường duy nhất bên trong, lấy tay sờ đệm chăn, vẫn còn hơi ấm, xem ra người nọ vừa mới đi không được bao lấu. Ngẩng đầu lên nhìn lỗ thông khí phía trên mật thất, chỉ lớn bằng nắm tay nhỏ, ở trong này không thể thoát ra ngoài, tinh thần bọn họ lúc này như bầu trời ban đêm tối thui, lại như ếch ngồi đáy giếng. Mục Cảnh Thiên biết, cho dù là người có võ công vô cùng lợi hại cũng sẽ không thể nào thoát khỏi mật thất này, người – không phải là ruồi bọ.

“Thời điểm thuộc hạ đi ra, rõ ràng đã điểm huyệt đạo của hắn”

Ánh mắt Minh Nguyệt lộ ra trầm tư, người kia không thể nào thoát ra ngoài được, trước khi đi, nàng đã đóng cửa cẩn thận, mà cánh cửa mật thất này ngoại trừ nàng cùng Đường chủ thì không ai có thể mở ra, mặc kệ là bên ngoài hay bên trong.

Nhưng giờ phút này, người kia đã không còn ở đây, bốn vách tường đều hoàn hảo không chút sứt mẻ gì, hoàn toàn bài trừ việc phá tường mà ra, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

Lòng của nàng run rẩy một chút, nàng không tin quỷ thần, đột nhiên lại có sự tình thế này làm cho nội tâm nàng có cảm giác yêu dị bao phủ xung quanh.

Mục Cảnh Thiên không nói gì, ánh mắt đào hoa tràn ngập ý vị sâu xa, hắn biết chuyện này vô cùng quỷ dị, thập phần quỷ dị, xem ra, Minh Nguyệt thật đã tìm ra được một lễ vật rất kỳ lạ. Hắn ta ở nơi nào, Mục Cảnh Thiên biết được hắn ta vẫn còn ở tại phòng này, vì hắn cảm nhận được hơi thở của hắn ta.

Ánh mắt chậm rãi quét khắp mật thất, một tấc cũng không buông tha.

Đột nhiên vang lên tiếng va chạm, như tiếng vang của hai hòn đá chạm vào nhau, thanh thúy dễ nghe, rồi một âm thanh quỷ dị trong phòng vang lên —-

“Các ngươi đang tìm ta sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.