Mỹ Nhân Sao Chổi

Chương 8: Chương 8: Nhân ngư #7




Siren giết Robin đêm qua, và nó nói mình không nguỵ trang thành Robin. Thanh Trường Dạ bước xuống chiếc giường chất đầy những viên tròn óng ánh trong suốt, hắn nhìn về phía Nancy chờ bên ngoài.

“Hôm qua nhân ngư nguỵ trang thành ai?”

“Scott, thợ săn lớn tuổi nhất hạm. Hắn được tìm thấy nằm trong kho hàng một giờ trước, hắn nói mình hôn mê cả ngày,“ Nancy nhìn gò má trầm tư của Thanh Trường Dạ, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng lúc đẩy cửa vào, thân thể trắng nõn thanh tú thon dài xen lẫn với bạch châu rạng rỡ, tạo nên hình ảnh thần ma đều ái mộ: “Thảo nào nhân ngư lại thích anh...”

“Cái gì?”

Thanh Trường Dạ không nghe rõ cô lẩm bẩm.

“Tôi nói là,“ Ánh mắt Nancy mờ ám nhìn chân, eo, và bờ vai xinh đẹp của hắn: “Trước đây không nhìn ra là dáng người anh tốt như vậy.”

“Cô Nancy nhất định là vinh hạnh của tôi,“ Thanh Trường Dạ nhẹ cười với cô, thừa dịp cô gái thất thần trong chốc lát, hắn dịu dàng nói: “Cô là một trong những cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“...AAAAAAAA!” Nancy chịu không nổi đá hắn một cước: “Đừng làm cái vẻ này với tôi! Tưởng đẹp trai thì muốn làm gì thì làm à? Anh muốn ghẹo gái hay là lấy mạng đấy?!”

“Phản ứng ghê quá, đùa thôi mà,“ Thanh Trường Dạ lùi lại một bước, hắn cúi đầu, ngón tay tiếp xúc với những viên tròn chứa thời gian đó. Sau một lúc lâu, hắn cười với Nancy: “Những thứ này đều là con em đúng không? Siren.”

“Chết tiệt!” Nancy rít nhẹ với hắn: “Tôi không phải --”

“Nếu em không cần, thì tất cả sẽ là của tôi,“ Thanh Trường Dạ hạ thấp giọng, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cô gái: “Sớm muộn gì em cũng là của tôi, cưng à.”

Hắn rút đi toàn bộ thời gian bên trong bạch châu, khó có thể đếm được hắn đã lấy về bao nhiêu tỉ năm. Bạch châu mất đi thời gian trở nên xỉn màu, chúng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành tro tàn. Thanh Trường Dạ tỉnh rụi nhìn Nancy. Cô gái chỉ kinh ngạc mở to mắt, không xuất hiện phẫn nộ hay cảm xúc khác mà hắn dự đoán. Nếu nhân ngư thật sự có thể mở mắt trừng trừng nhìn hậu duệ mình chết trong tay hắn, thì coi như hắn không lợi hại bằng nó.

“Xin lỗi,“ Thanh Trường Dạ thu lại nghi ngờ: “Bây giờ ai cũng đáng ngờ, lúc nãy thăm dò thử xem.”

“Không sao,“ Nancy nhấp nhấp môi, có chút tiếc nuối: “Có điều... chúng đúng là rất đẹp.”

Cái chết của Robin rốt cuộc cũng khiến các thợ săn trên hạm cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình. Các thợ săn lúc đầu nghi ngờ ý kiến của Thanh Trường Dạ giờ trao đổi ánh mắt với nhau sau khi thấy hắn. Nancy đi sau lưng Thanh Trường Dạ trừng mắt, các thợ săn lòng không hướng về nhà ăn mới tản ra ngồi xuống. Vào thời gian bữa sáng, Nancy như thường lệ pha một ấm cà phê lớn. Cô đưa cho Thanh Trường Dạ một cốc, còn mình lấy một cốc khác ngồi xuống bàn.

“Cả đêm qua tôi không ngủ ngon,“ Cô gái oán trách nói: “Cứ thế này nữa thì tôi sợ nó còn chưa giết tôi, tôi đã tự sợ đến chết rồi.”

“Thả lỏng chút đi,“ Thanh Trường Dạ giơ tay cầm cốc cà phê kia lên: “Cho dù xảy ra chuyện gì, thì ngủ cũng rất quan --”

Hắn dừng nói, đôi mắt như nửa đêm nhìn cô gái đang nhìn chằm chằm mình trước mặt.

“Xin lỗi nha, A Dạ,“ Phát hiện mắt Thanh Trường Dạ bắt đầu sụp xuống, Nancy cong môi với hắn một cách đáng yêu: “Bọn tôi thảo luận rồi, quyết định sẽ ném anh ra ngoài. Dù sao nhân ngư cũng đi theo anh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bọn tôi cũng không chết ai nữa.”

Thanh Trường Dạ há miệng, tác dụng của thuốc khiến ý thức thanh niên nhanh chóng xuất thần. Chẳng được bao lâu, hắn ngã đầu xuống bàn.

“Hôn mê rồi?”

Bác sĩ nói với Nancy.

“Mau lại đây,“ Nancy kiểm tra qua loa một chút, xác định thanh niên tạm thời không tấn công được nữa: “Thuốc cấp tính đến nhanh đi cũng nhanh, chúng ta ném hắn xa một chút,“ Ánh mắt màu violet của cô cảnh giác đảo qua tất cả thợ săn: “Mọi người đề phòng lẫn nhau đi, nhân ngư đang ở giữa chúng ta, nó có thể tự nhiên giết người đấy.”

“Mẹ kiếp,“ Có thợ săn tiến lên một bước vác Thanh Trường Dạ lên lưng: “Thằng này đúng là người xấu, mang về loại quái vật gì thế.”

“Cũng đâu thể nói như vậy,“ Bác sĩ mở cổng hạm lắc đầu: “Nhân ngư ngay từ đầu đã ở trên hạm, trái lại hắn đến có thể tăng khả năng sống sót của chúng ta.”

“Được rồi được rồi,“ Thợ săn cõng Thanh Trường Dạ giơ tay đầu hàng: “Mặc kệ thế nào, nếu như không phải dùng hắn làm mồi dẫn nhân ngư đi xa, thì tôi thật sự rất muốn giết hắn đó.”

“Giết hắn thì chúng ta cũng khỏi nghĩ đến việc sống luôn.”

“Không giết hắn, nhưng chúng ta có thể làm ít chuyện khác,“ Bác sĩ bỗng nhiên mở miệng: “Đập gãy tay chân hắn ném xuống biển, nhân ngư cho dù muốn cứu hắn cũng phải tốn ít thời gian.”

Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, có người cười ha ha, rõ ràng tất cả đám liều mạng này đều đồng ý với quyết định đó.

Chạng vạng, sóng biển lấp loáng ánh vàng hồng, âm thanh sóng đánh vào đá ngầm như bản thánh ca long trọng. Đau đớn khiến Thanh Trường Dạ mở mắt ra, nhận ra hai tay cùng hai chân bị phế không thể hoạt động, ánh mắt như gỗ mun của thanh niên xẹt qua một tia sát ý. Hắn đã ngờ tới việc đám thợ săn kia thấy người chết sẽ ra tay với hắn, theo lợi tránh hại là bản năng con người, bọn họ ném hắn khỏi tinh hạm cũng không có gì đáng trách. Cho dù những thợ săn kia không làm thế, thì sớm muộn hắn cũng sẽ tự rời đi một ngày nào đó, vì hắn có thể hấp dẫn nhân ngư, nếu nhân ngư theo hắn rời đi, thì thợ săn bị thiếu trong tinh hạm đương nhiên là người mà nhân ngư nguỵ trang thành. Thanh Trường Dạ suýt nữa làm theo ý đồ của Nancy mà uống cốc cà phê có vấn đề kia, cô gái có thói quen đổ sữa tươi vào cà phê của từng người, lúc này có thể là để tránh phản ứng với thuốc, Nancy không bỏ thêm gì.

Mùi máu tươi trên người hắn cực kì nồng, nếu như ở trong biển thì chắc đã dẫn tới sinh vật khát máu từ lâu. Nhóm thợ săn tiền thưởng cuối cùng cũng không hành động theo cảm tính, mà đặt hắn trên tảng đá ngầm bằng phẳng cạnh biển. Đúng lúc Thanh Trường Dạ đang thử dùng lực khuỷu tay chống mình dậy, có vật gì kéo hắn vào nước biển.

Đại dương băng giá bao phủ giác quan hắn, tóc dài trắng bệch thấp thoáng hiện lên giữa tầm nhìn, tiếng hát thiên đường của nhân ngư làm ý thức vốn đã không tỉnh táo của hắn càng thêm xuất thần. Nó nhấc tay Thanh Trường Dạ lên, đầu lưỡi liếm qua vết máu chỗ cổ tay hắn, răng nanh nhân ngư cậy ra vết máu đã đóng lại một nửa, không thèm để ý chút nào nuốt hết vào bụng.

Nếu như không phải bị nó thôi miên, thì hẳn là đau chết mất.

Thanh niên câu được câu không suy nghĩ vấn đề râu ria. Nhân ngư hình như tính thời gian, cứ mỗi phút sẽ hôn môi Thanh Trường Dạ để tiếp không khí cho hắn. Đầu lưỡi Siren cẩn thận liếm láp vết thương máu me đầm đìa, nơi hai cổ tay bị gãy của Thanh Trường Dạ truyền đến từng cơn ấm áp, hắn cúi đầu, trong mơ hồ có thể thấy kinh mạch vốn đứt gãy liền lại từng cái một theo tốc độ mắt thường có thể thấy.

Nước bọt nhân ngư có thể trị thương, bằng năng lực chữa khỏi nghịch thiên này, hắn khỏi lo bị tàn phế.

Sau khi hai cổ tay Thanh Trường Dạ khôi phục, nhân ngư ôm hắn bơi về đá ngầm. Nó đặt Thanh Trường Dạ lên đá ngầm, vừa vặn để mắt cá chân bị thương của hắn chìm dưới nước biển, nhân ngư dùng cách thức giống vậy để xử lý mắt cá chân tổn thương. Làm xong toàn bộ, nó bò đến bên hắn một chút, hai cánh tay tái nhợt chống hai bên đầu Thanh Trường Dạ. Lao tù nó tạo nên khoá chặt hắn dưới thân mình, đôi mắt đỏ tươi xinh đẹp quỷ quyệt của Siren từ trên cao nhìn xuống nhân loại bình tĩnh trước mặt.

Thanh Trường Dạ bỗng nhiên đè đầu Siren xuống, ấn nó về phía mình hết sức có thể. Môi lưỡi bọn họ quấn quýt, người trước vừa hôn đứt quãng vừa thở phì phò cười tủm tỉm: “Kỹ năng càng ngày càng tốt nha, em lớn rồi à, cục cưng?”

Siren nhếch mày, vẻ mặt khó lường trên khuôn mặt đẹp không thể tả. Nó không trả lời, mà ôm chặt lấy thanh niên, đuôi cá đỏ tươi dần nhuộm thành màu trắng bệch đánh ra bọt sóng cạnh biển. Trong đầu lại bắt đầu vang lên tiếng hát nhân ngư, ngón tay Thanh Trường Dạ ban đầu giữ lấy Siren dần trút bỏ sức lực, đôi mắt cũng dần mờ đi.

Khi tỉnh lại, tay chân bị thương của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại như bình thường. Thanh Trường Dạ đứng giữa vùng biển cạn, dưới ánh trăng hắn nhìn thấy tinh hạm to lớn, trên thân hạm còn khắc tên Alan, xem ra trong khi hắn ngủ say, nhân ngư đã đưa hắn về gần tinh hạm lần nữa. Thanh Trường Dạ đi từng bước về phía tinh hạm. Còi báo động tia hồng ngoại vang lên ngay sau khi hắn tới gần, thợ săn gác đêm vội vàng giơ súng lao ra khỏi cabin hạm, phát hiện là ai về, trên mặt tên thợ săn kia hiện lên vẻ không thể tin được, gã vội hét gì đó vào bên trong.

Tinh hạm đèn đuốc sáng choang gần như có thể chiếu sáng vùng biển xung quanh. Nhóm thợ săn tiền thưởng lao ra ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng thả thang gấp xuống. Khi Thanh Trường Dạ vào cabin hạm, hắn liếc nhìn đồng hồ điện tử, còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ đêm, nếu có thể tìm ra nhân ngư vào lúc này thì coi như thắng trò chơi. Giọng hắn bằng phẳng không gợn sóng: “Ai đi rồi?”

Kỳ lạ là, tất cả mọi người vẫn giữ im lặng.

“Không muốn nói à?” Thanh Trường Dạ cong mắt, sát khí không hề che giấu gần như ngưng tụ quanh người hắn: “Đập gãy tay chân tôi thì thôi, nhưng mấy người ít nhất cũng phải cho tôi chút thù lao chứ?”

“... Không ai xuống tìm anh,“ Bác sĩ lên tiếng đầu tiên sắc mặt kỳ quái: “Tất cả mọi người đều ở đại sảnh, bọn tôi đã khoá kỹ cổng hạm, cho đến lúc anh vừa trở về.”

Vào rạng sáng, tinh hệ Nhân ngư tối tăm lạnh lẽo, bầu trời đầy bụi sao nhưng lại rực rỡ như mây ngũ sắc. Thanh Trường Dạ khoá phòng, hắn vọt vào tắm, nhìn vũng nước nhỏ đọng lại dưới chân, lời của bác sĩ và phản ứng của thợ săn tiền thưởng cứ lởn vởn trong tâm trí hắn. Bọn họ không cần nói dối về chuyện này, cuối cùng thì làm sao nhân ngư có thể vừa ở trên tinh hạm vừa bơi tới nơi xa như thế tìm hắn?

Hắn đi ra khỏi phòng tắm, vừa tới cạnh giường, cảm giác khó chịu khiến sắc mặt Thanh Trường Dạ hơi đổi. Hắn gần như trong nháy mắt hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thứ có thể khiến hắn không cảm thấy gì, đến giờ mới nhận ra được, chỉ có thể là trứng trắng nhờ độ ấm mà từ từ lớn lên. Hắn dừng một chút, nhân ngư cố tình nhét bạch châu rất sâu, trán Thanh Trường Dạ chảy mồ hôi lạnh, cuối cùng, hắn lấy ra được viên tròn kia.

Nó lớn hơn hẳn tất cả những viên bạch châu hắn từng thấy trước đây, chứa khoảng 10000 năm. Đôi mắt thanh niên nổi lên âm u lạnh lẽo, dị năng của hắn rút sạch thời gian trong bạch châu. Bạch châu ban đầu chói lọi biến thành tro tàn giữa ngón tay hắn.

Cũng trong lúc đó, trong phòng Nancy truyền đến từng trận tiếng động khó mà phát hiện ra. Camera đặt trong phòng Thanh Trường Dạ giúp cô có thể nhìn hết mọi thứ bên trong, vẻ mặt thoáng đau khổ của thanh niên khiến cô tràn trề thích thú. Đầu lưỡi cô gái xinh đẹp chịu không nổi mà liếm láp màn hình camera theo dõi bên trong, cô đang nhìn hắn cách màn hình. Mái tóc xoăn màu mật khoác lên tấm lưng trắng nhợt của cô, cô quá hưng phân, màn hình bị răng nanh chưa giấu kỹ của cô cắn vào, dòng điện truyền đến trong nháy mắt khiến Nancy kêu lên một tiếng đau đớn.

“A Dạ... A Dạ A Dạ A Dạ A Dạ A Dạ...!”

Trong mắt Nancy xẹt qua một màu đỏ tươi, giọng nói ngọt ngào thuộc về cô gái biến mất gần như không còn, chỉ còn lại âm sắc đặc biệt và mị hoặc nhân tâm như của thuỷ quái.

Thanh Trường Dạ dò xét Nancy 2 lần, chắc chắn ít nhiều có nghi ngờ, hắn không sai. Sáng nay Siren nguỵ trang thành Nancy. Tộc nhân ngư không chỉ có thể thay đổi hình dạng bản thân, mà đồng thời cũng có thể thay đổi hình dáng của những sinh vật khác. Nó dùng thi thể Nancy thế chỗ mình trên tinh hạm, cũng như vậy, nó trộn mấy thợ săn đã chết từ lâu vào giữa những thợ săn còn sống. Nó điều khiển bọn họ nói, bước đi, thậm chí ăn cơm. Nhìn bên ngoài, những người chết bị thao túng này không khác gì người bình thường.

Y không nói cho Thanh Trường Dạ biết lúc trò chơi này bắt đầu có bao nhiêu người sống, A Dạ có lẽ đã cho rằng ban đầu có 7 người sống...

Siren nhớ lại cảm giác ôm người trong lòng dưới biển lúc chạng vạng, trong đôi mắt hoàn toàn biến đỏ tràn đầy vui mừng.

Y nóng lòng muốn đặt tất cả trứng vào một nơi ấm áp.

__________________

Chậc liếm màn hình theo nghĩa đen đấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.