Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 32: Chương 32: Biển sâu Vọng Niệm




Sắc trời vừa hửng sáng, một tia nắng sớm chiếu vào, nghiêng nghiêng rọi lên mặt Trần Ám Hương, hàng mi dài y khẽ run, tỉnh dậy, bởi vì dựa vào cục đá ngủ, thân mình vô cùng nhức mỏi. Cúi đầu xuống, y phát hiện trên người đang khoác một áo ngoài của người khác, chắc là của Lăng Tiêm Vân.

Y cầm lấy, nhìn quanh bốn phía, Giản Bạch và Lăng Tiêm Vân đều không ở đây.

Rất nhanh, Lăng Tiêm Vân khom lưng đi vào, gã thấy Trần Ám Hương đang ở đưa lưng về phía gã hoạt động gân cốt, ánh mắt trầm trầm, thưởng thức chốc lát mới ho khan một tiếng.

Trần Ám Hương buông tay, xoay người, thấy Lăng Tiêm Vân đứng ở nơi đó, bên ngoài hang động truyền đến một âm thanh.

“Chủ nhân, chủ nhân.”

Giản Bạch ở bên ngoài la to.

Trần Ám Hương cầm lấy áo ngoài, đưa cho Lăng Tiêm Vân: “Đa tạ, về sau không cần làm như vậy đâu.”

Ra khỏi hang, liền thấy một cái túi vải nằm trên mặt đất, bên trong có rất nhiều trái cây, không biết là loại gì, tỏa ra đủ mọi mùi hương.

“Đây là…” Trần Ám Hương hỏi.

Khi Lăng Tiêm Vân đi ra, trên người đã mặc vào chiếc áo ngoài kia, nói: “Giản Bạch biết nơi nào có gì có thể ăn, ta liền mang theo nó đi hái được một ít.”

“Phải đó, trái cây này ăn rất ngon.” Giản Bạch dùng đầu đẩy đẩy một quả hình tròn trắng muốt, “Chủ nhân mau ăn thử đi.”

Trần Ám Hương cầm một quả, lau lau rồi đưa vào trong miệng: “Giản Bạch, mùi hương của người nọ vẫn có thể tìm được chứ?”

“Ưm….” Giản Bạch do dự một chút.

“Ngươi nói mau.”

“Hắn dường như đang đi về phía chỗ của một lão quái vật.” Ánh mắt Giản Bạch mơ hồ, “Vừa rồi ngửi được từ một nơi rất xa.”

“Lão quái vật?” Trần Ám Hương tay dần dần nắm chặt, rõ ràng đời trước Tống Xuân Đường rất bình an mà thu hoạch thần thú, cũng không gặp nguy hiểm ở chỗ nào, mặc dù có nguy hiểm, cũng đều bị y lén diệt trừ.

“Thứ kia rất đáng sợ, trên đảo không có ai dám tới gần, mọi người đều gọi hắn là lão quái vật.” Giản Bạch nói: “Thứ kia phát ra hơi thở rất kinh khủng, lẽ ra người bình thường đều sẽ không tới gần nơi đó mới đúng.”

Lăng Tiêm Vân mở miệng khuyên nhủ: “Nếu không, chúng ta đi nơi khác tìm lại xem, người kia chưa chắc là Tống Xuân Đường.”

“Giản Bạch, dẫn đường.”

Hôm nay thật sự là một ngày nắng, bầu trời xanh trong vạn dặm, ánh mặt trời nóng rực đến nung người, ước chừng qua một canh giờ, Trần Ám Hương đứng trước một ngọn núi cao ngất, Giản Bạch đã đứng không yên, tứ chi run lên nói: “Chủ nhân, chắc là ở phía trước.”

Trần Ám Hương cũng cảm nhận được một luồng uy áp khiến ta người kinh khủng, y hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào bên trong.

“Ngươi điên rồi.” Lăng Tiêm Vân giữ chặt y.

“Ta rất thanh tỉnh.” Trần Ám Hương rút tay ra.

Trên mặt đất là cỏ xanh khô khốc, đạp lên cũng không thoải mái, thế núi không cao lắm, cũng không có cây cối, mắt thường nhìn qua chỉ là một nơi hơi hoang vắng.

“Giản Bạch, hắn ở trên núi sao?” Y hỏi.

“Ở trong núi… hình như vậy…” Giản Bạch tuy sợ hãi, nhưng vẫn đi theo phía sau Trần Ám Hương, “Bên kia có một lối vào.”

Trần Ám Hương nhìn theo hướng Giản Bạch nói, nơi đó bị nhánh cây rậm rạp che khuất, y đến gần vén lên, là một cửa hang chỉ đủ cho một người qua. Một cái đầu nhỏ thò ra dưới cánh tay, Giản Bạch kinh ngạc thốt lên: “Ta lần đầu tiên thấy đấy, bên trong tối quá.”

Y đẩy đẩy đầu Giản Bạch ra ngoài, nói: “Ngươi ở lại bên ngoài đi.”

“Ta không, chủ nhân không biết đường, ta giúp chủ nhân tìm đường.” Giản Bạch chống tay Trần Ám Hương, móng trước đạp lên chân y. Trần Ám Hương cúi đầu liếc Giản Bạch một cái, sờ sờ đầu của nó, mà chẳng nói cái gì.

Bên trong quá tối, giơ tay không thấy năm ngón, Trần Ám Hương sợ ánh lửa quá sáng sẽ trêu chọc đến những thứ khác, chỉ thắp lên một ngọn lửa. Ánh lửa lóe lên, vách đá in bóng của y, tuy rằng không quá sáng, nhưng có thể miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước.

Đi qua một đoạn đường cực kỳ hẹp, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai ngã rẽ.

Giản Bạch lại ngửi ngửi, lựa chọn bên phải, hạ giọng, hưng phấn mà nói: “Mùi rất nồng, ta xác định ở ngay phía trước, cách không xa.”

“Đi.”

Qua ngã rẽ, đường trở nên rộng hơn một chút, chỉ là đi trong chốc lát, có giọt nước rơi xuống má Trần Ám Hương, y không để ý, tùy ý lau một cái sau đó tiếp tục đi. Không khí càng ngày càng ẩm ướt, y thậm chí nghe thấy được tiếng nước.

Trần Ám Hương nhíu mày, tiếng nước ở đâu ra, thật kỳ quái. Y đi lên phía trước một bước, đột nhiên thân thể mất đá loạng choạng, có người nhanh chóng giữ chặt tay y.

Y giương mắt vừa thấy, trong lúc nhất thời sửng sốt.

“Tiểu sư đệ.”

“Sư huynh?”

Không đợi Trần Ám Hương nhiều lời, y đột nhiên cảm giác tiếng nước chợt to hơn, một luồng hàn khí ập tới hai chân. Y đang muốn cúi đầu xem, lại nghe thấy Tống Xuân Đường nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đừng nhìn.”

Trần Ám Hương theo bản năng kiềm chế ý định quay đầu, ánh lửa tức khắc bị Tống Xuân Đường dập tắt, xung quanh một lần nữa lâm vào bóng tối.

Lăng Tiêm Vân ở phía sau thấy thế, ôm Giản Bạch bước lên một bước, đứng cạnh bọn họ.

“Sao đệ lại ở chỗ này.” Trần Ám Hương hỏi.

“Ta đuổi theo sư huynh tới nơi này.” Tống Xuân Đường nói, ánh mắt chớp động.

“Ta?”

Tống Xuân Đường chỉ xuống phía dưới, Trần Ám Hương theo ngón tay hắn nhìn xuống, trong lòng cả kinh, chỗ vừa rồi y đứng là một điểm mù, nhìn không thấy phía dưới, nhưng ở chỗ này lại thấy rõ ràng. Phía dưới là một vực sâu chừng mấy trượng, dưới đáy là hồ nước sâu hun hút có mấy cái bóng màu đen đang bơi lội, chính giữa hồ nước nổi lên một đài cao bằng đá, trên đó đang nằm một người.

Trên đỉnh có một hố sụt hình tròn, ánh trăng vừa lúc từ nơi đó chiếu vào, Trần Ám Hương cũng bởi vậy thấy rõ, người kia, chính là mình.

Trần Ám Hương không dám tin, y nhìn đài đá kia, lại nhìn về phía Tống Xuân Đường.

“Người kia không phải ta.”

“Nhưng người kia… Vì sao lại giống sư huynh như đúc?” Tống Xuân Đường nhìn phía dưới, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

“Có lẽ, là do thủ thuật gì đó che mắt đi, mặc kệ cái này, nơi này không nên ở lâu.” Trần Ám Hương nói, “Chúng ta mau đi ra ngoài thôi.” Y nhìn lại con đường bọn họ vừa tới, phát hiện không thấy nó đâu nữa, giống như đột nhiên bốc hơi, không để lại một chút dấu vết.

“Con đường kia đâu…” Y kinh sợ.

“Trước đó ta đã phát hiện.” Tống Xuân Đường nói, “Con đường kia dường như chỉ cho phép đi vào, nhưng sau khi vào rồi thì không thể ra được nữa.”

“Trên đỉnh có hố sụt, có lẽ có thể ngự kiếm ra ngoài.” Lăng Tiêm Vân nói.

“Không thể.” Tống Xuân Đường lập tức sắc mặt tái nhợt nói, “Ta thử cho một con chim bay ra theo lối đó, kết quả vật phía bên dưới lập tức lao lên nuốt chửng.”

Nhắc tới cái thứ kia, sắc mặt Lăng Tiêm Vân cũng trở nên khó coi hơn, gã nhìn quanh bốn phía, nơi này chỉ là một góc vách đá nhô ra, bọn họ không thể đứng mãi ở đây được.

Trầm mặc chốc lát, Trần Ám Hương đề nghị nói: “Không bằng chúng ta dương đông kích tây, dùng thuật Ảo Ảnh hấp dẫn lực chú ý của quái vật, chúng ta lại ngự kiếm từ phía trên rời đi.”

“Có thể thử một lần, thuật Ảo Ảnh của ba người chúng ta nói không chừng có tác dụng.” Lăng Tiêm Vân nói.

Tống Xuân Đường cũng gật đầu, chỉ là hắn lại nhịn không được nhìn thoáng qua đài đá bên dưới kia, Trần Ám Hương thấy được, liền âm thầm nắm lấy tay hắn một chút: “Sao vẫn còn nhìn?”

“Ta sai rồi.” Tống Xuân Đường che lại mu bàn tay, đôi mắt đỏ bừng, gục đầu xuống.

Lăng Tiêm Vân cười một chút, nặng nề vỗ lưng hắn: “Chuẩn bị một chút thuật Ảo Ảnh đi.”

Tống Xuân Đường bị gã vỗ lảo đảo, suýt nữa té ngã, Trần Ám Hương đỡ lấy hắn, liếc liếc Lăng Tiêm Vân một cái: “Ngươi vỗ mạnh vậy làm cái gì?” Vừa dứt lời, y liền bị Tống Xuân Đường túm vạt áo, kéo kéo một chút, liền thấy mặt mày Tống Xuân Đường được ánh trăng tôn lên ôn hòa mềm mại, hàng mi dài hơi khép lại nói: “Đừng trách Lăng Tiêm Vân, là ta không đứng vững.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.