Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 35: Chương 35: Biển sâu Vọng Niệm




Trần Ám Hương đạp lên trên một nhánh cây cứng cáp, đưa mắt nhìn, cây cối đều mọc trên mặt hồ, hơn nữa tán cây rậm rạp che hết ánh sáng bên ngoài, khiến cho bên trong suốt ngày âm khí dày đặc.

Nhưng một đường này lại vô cùng náo nhiệt, Trần Ám Hương đã gặp qua không ít tiên môn khác cùng thế hệ.

“Đại sư huynh.”

Trần Ám Hương xoay người, liền thấy Chiết Liễu và Mạc Hà đứng đằng sau không xa, mà nói: “Các người sao lại ở đây?”

Chiết Liễu và Mạc Hà nhìn nhau, nói: “Chúng ta vừa rồi nghe thấy có người nói, nơi này khả năng có vật gì đó trời giáng xuống sắp xuất thế. Đại sư huynh, các người không biết sao?”

Chẳng lẽ chính là thượng cổ thần thú? Trần Ám Hương trong lòng đang cân nhắc, phía trước đột nhiên ồn ào một trận, ngay sau đó một hai cái cây đổ xuống.

“Bằng không đi xem?” Chiết Liễu nói.

Nghe âm thanh hình như cách nơi này không xa, bọn họ ngừng ở gần đó, phát hiện có hai nhóm người nổi lên xung đột, một người trong đó, Trần Ám Hương vẫn biết, là biểu muội của Lăng Tiêm Vân, Lăng Tiểu Nhã. Y lẳng lặng nhìn một hồi, phát hiện Lăng Tiểu Nhã cùng một thiếu niên khác đang tranh một cây ngọc chi trăm năm.

“Là ta thấy trước.” Người thiếu niên kia nói. Trần Ám Hương biết thiếu niên này, hắn là người nối nghiệp Thiên Cơ Môn, tên Chu Nhiễu.

“Ngươi nói ngươi nhìn thấy trước, gì mà ngươi nhìn thấy trước? Rõ ràng là ta hái xuống trước, hiểu cái gì gọi là thứ tự đến trước và sau hay không hả!” Lăng Tiểu Nhã đôi tay chống nạnh, hùng hổ nói.

Chu Nhiễu hừ lạnh một tiếng, lười miệng lưỡi với Lăng Tiểu Nhã, trực tiếp động thủ đi đoạt lấy.

Người hộ bên cạnh Lăng Tiểu Nhã bị người của Chu Nhiễu ngăn lại, Lăng Tiểu Nhã đánh không lại Chu Nhiễu, nhưng lại không từ bỏ ý định, gắt gao túm chặt ngọc chi không buông tay, Chu Nhiễu một tay giằng co với Lăng Tiểu Nhã chốc lát, đột nhiên giảm bớt sức lực, Lăng Tiểu Nhã không kịp phản ứng lại, mà rơi thẳng vào trong nước.

“Ngươi vô sỉ!” Lăng Tiểu Nhã chỉ vào Chu Nhiễu mắng to, ngày thường cô thích nhất là sạch sẽ, hiện giờ một thân váy áo đều bị làm dơ, cô càng nghĩ càng khó chịu, ngồi ở trong nước khóc đến thở hổn hển, trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy một hình bóng quen thuộc, liền cái gì cũng không màng mà chạy tới, gào giọng nói hô to: “Biểu tẩu tẩu, cứu ta, có người muốn giết ta.”

Tống Xuân Đường xách cổ áo cô, mặc cô đang giương nanh múa vuốt trên không, trầm khuôn mặt nói: “Nhìn kỹ đi rồi hẵng nói chuyện.”

“Thôi kệ, thả cô ta xuống đi.” Trần Ám Hương nói.

Lăng Tiểu Nhã được thả ra, liền trốn phía sau Trần Ám Hương, hô to với Chu Nhiễu: “Chu Nhiễu! Trả đồ lại cho ta, nếu không ta sẽ xử đẹp ngươi.” Sau đó cô túm vạt áo Trần Ám Hương, “Biểu tẩu tẩu, hắn muốn giết ta, ngươi mau cứu ta.”

Chỉ là Trần Ám Hương cũng không nắm chắc có thể thắng Chu Nhiễu, y nhìn về phía Tống Xuân Đường, lấy ánh mắt ra hiệu, nhưng Tống Xuân Đường chắc là tức giận, đối mặt với ám chỉ của Trần Ám Hương chỉ thờ ơ, mà nói: “Tìm Tống hồn quan trọng, sư huynh, chúng ta phải nắm bắt thời gian.”

“Ngươi… Cái tên xấu xa này, tránh xa biểu tẩu tẩu ta một chút.” Lăng Tiểu Nhã lập tức trừng mắt nói với Tống Xuân Đường.

Chu Nhiễu chỉ liếc Lăng Tiểu Nhã một cái, khinh thường mà cười một tiếng, liền xoay người rời đi: “Nha đầu hung dữ, có bản lĩnh thì tới đây đoạt đi, ta sẽ chờ đợi bất cứ lúc nào.”

“Ngươi, ngươi đứng lại!” Lăng Tiểu Nhã tức giận, trơ mắt mà nhìn Chu Nhiễu rời đi, liền lập tức ngồi trên thân cây, sư huynh sư tỷ cô đều vây lại an ủi cô, còn có người xin lỗi Trần Ám Hương.

“Thật ngại quá, sư muội tuổi còn nhỏ, mạo phạm đạo hữu, mong khoan dung.” Sư tỷ Lăng Tiểu Nhã nói.

“Không sao.” Trần Ám Hương nói, “Chúng ta còn có việc, vậy cáo từ trước.”

“Khoan đã, biểu tẩu tẩu, ta muốn đi cùng ngươi.” Lăng Tiểu Nhã đứng lên, lau nước mắt nói.

Sư tỷ cô lập tức giữ chặt cô: “Tiểu tổ tông, chúng ta đừng đi theo phía trước, phía trước quá nguy hiểm.” Đồng thời lặng lẽ chấp tay tiễn Trần Ám Hương họ rời đi trước.

Vừa rời khỏi nơi đó, Chiết Liễu liền thở dài một hơi, trêu ghẹo Trần Ám Hương: “Biểu tẩu tẩu, chúng ta đi nơi nào đây hả?”

Trần Ám Hương còn chưa nói gì, nhưng sắc mặt Tống Xuân Đường đã khó coi đến dường như không thể nhìn, Chiết Liễu thấy không khí hình như không đúng, lập tức đổi câu chuyện, nói: “Vừa nãy nghe các người nói Tống hồn gì?”

“Một loại dược thảo.” Trần Ám Hương nói, “Lúc Lăng Tiêm Vân cứu ta bị thương, cần loại dược thảo này để chữa thương.”

“Ồ… Cái này trên đường chúng ta hình như cũng nghe qua rồi.” Chiết Liễu suy tư một chút, “Nghe nói sẽ cùng xuất hiện với cái vật trời giáng đó.”

Bọn họ đi không bao lâu, lại gặp phải cảnh vì bảo vật chém giết lẫn nhau, lần này bọn họ không thể tránh khỏi, bị người tranh đoạt trong đó coi là mục tiêu đối địch, bị đuổi giết một canh giờ đối phương mới bỏ qua. Chiết Liễu dựa thân cây thở dốc, lau lau cái trán đầy mồ hôi: “Đám người này có phải đầu óc có vấn đề hay không, đã nói chúng ta không muốn đoạt với bọn họ, còn đuổi cắn chúng ta không tha.”

“Thật kỳ quái.” Mặc Hà vẫn luôn không lên tiếng lại mở miệng, “Một đường này hình như người càng ngày càng nhiều.”

Tiếp theo bọn họ cố ý tránh đi phân tranh, nhưng càng đi về phía trước, gặp được tu sĩ càng nhiều, không phải bọn họ không muốn tránh mà là tránh không thoát.

“Làm sao bây giờ?” Chiết Liễu nuốt một ngụm nước miếng, nhìn người đang bao vây bọn họ bốn phía.

“Giao hết đồ trong tay các ngươi ra đây!” Hảo đạo hữu tiên môn ngày xưa đều thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt mà nhìn bọn họ chằm chằm.

“Còn có thể làm sao nữa? 36 kế chuồn là thượng sách.” Tống Xuân Đường quét ánh sáng qua một chỗ, chỉ ngón tay, “Trên người vị đạo hữu này đã có minh châu 500 năm?”

Mọi ánh mắt đều tập trung lên trên người người nọ, người nọ luống cuống chớp mắt một cái, liên tục lui về sau: “Cái gì minh châu… Đừng nghe hắn nói bừa.”

Tống Xuân Đường lập tức nắm lấy tay Trần Ám Hương nhẹ nhàng nhảy, tạo thành một vòng gợn sóng trên mặt nước, hướng về một nơi vắng vẻ không người.

“Hai người đi nhanh thật đấy.” Chiết Liễu thở hổn hển một hơi, cam chịu đuổi theo, “Tiểu Mạc Hà, chân dài nhảy xa cũng khá lắm, không cho ta một chút mặt mũi nào.”

“Chờ đã.” Trần Ám Hương lên tiếng.

Tống Xuân Đường dừng bước chân, Chiết Liễu ở sau đuổi tới, nói: “Sao lại không đi rồi?”

“Có sương mù.” Trần Ám Hương nói.

Đám sương màu trắng ngà tựa như dây lụa vờn quanh bọn họ, sương mù không dày, liếc mắt nhìn qua hầu như là không có, y ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đã tối, ngày mai bí cảnh sẽ đóng lại, y phải hành động nhanh hơn một chút.

“Chắc là buổi tối dễ có sương mù thôi.” Chiết Liễu nói, “Chúng ta tranh thủ thời gian, đợi sương mù dày hơn, đường sẽ càng khó đi.”

Có lẽ vận khí bọn họ tốt, lúc bọn họ đến cuối hồ, tìm được Tống hồn trên một vách đá ở thác nước. Trần Ám Hương đứng trên nhánh cây, nhìn xuống phía dưới không thấy cuối, một tảng đá nhô ra giữa dòng thác, trên mặt còn có Tống hồn.

Hoa lá màu lam tản ra ánh huỳnh quang nhẹ trong màn đêm, một gốc cây nhỏ bé toát lên vẻ yếu ớt đáng thương dưới thác nước.

“Sư huynh.” Tống Xuân Đường nghe tiếng nước ầm ầm vang phía dưới, nắm tay Trần Ám Hương, “Dòng nước chảy xiết, huynh ở đây chờ ta.”

“Ta đi.” Trần Ám Hương nói.

“Sư huynh ở chỗ này ta mới an tâm.” Tống Xuân Đường nói xong, liền dẫm lên tảng đá nhảy xuống.

Tống hồn không thể tùy ý hái được, nếu không sẽ mất dược tính, Tống Xuân Đường làm theo cách Lý Thị nói, đào cả bùn đất và rễ cây Tống hồn lên, thu vào linh túi thủy hỏa bất xâm, lại dùng linh lực niêm phong. Hắn đang muốn quay lại, khóe mặt đột nhiên rơi xuống một thân ảnh, nháy mắt tim ngừng đập, nhảy theo thân ảnh kia, đến ngự kiếm cũng quên luôn.

“Sư huynh!” Tống Xuân Đường gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh ngã xuống của Trần Ám Hương, rốt cuộc giơ tay ôm chặt y, lúc muốn ngự kiếm trở về, lại phát hiện linh lực toàn thân đều không thể vận hành.

Trước khi lâm vào hôn mê, hắn đột nhiên nhớ tới lời Lý Thị nói.

“Bản thân Tống hồn có độc tính, cũng may không phải độc gì quan trọng, chỉ là thời gian ngắn không dùng được linh lực.”

Chiết Liễu che cánh tay lại, máu tươi theo khe hở ngón tay chảy ra, hắn quỳ gối bên cạnh nhánh cây, ngơ ngác mà nhìn dòng nước phía dưới cắn nuốt hai người, vừa rồi Trần Ám Hương thay hắn chắn một chưởng, bị đánh rơi xuống thác nước.

“Ngu xuẩn, nếu không, các ngươi đi xuống cùng hắn hết đi?” Ma tu đứng trên ngọn cây cao nhất, đỉnh đầu còn có trăng tròn không biết đã biến đỏ khi nào.

Vừa dứt lời, cái tên tu sĩ mới ra tay với Trần Ám Hương kia đột nhiên nổ tan xác mà chết, máu chảy đầm đìa trên cây, cảnh tượng càng quỷ dị hơn là, cành cây và lá cây lại hấp thu thân thể của tu sĩ đến không còn một mảnh, một sợi tóc cũng không để lại. Đọc truyện hay tại # TRUМ truyen. v И #

Thấy một màn này không ít tu sĩ khôi phục lại thần trí một chút, sôi nổi toát ra vẻ mặt sợ hãi, bắt đầu bóp nát lá bùa mà tông môn để lại, nhưng lá bùa tuy bị nát, bọn họ lại không ra ngoài, vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Rối loạn bắt đầu lan tràn dần dần, càng ngày càng nhiều tu sĩ thanh tỉnh.

Ma tu nhìn cảnh tượng này, ngửa đầu nhìn huyết nguyệt, thấp giọng nói: “Nhàm chán.”

Vung tay lên, sương mù tràn ngập, thân ảnh hắn dung hòa vào trong huyết nguyệt.

Máu me đầm đìa, khuôn mặt tu sĩ thanh tỉnh lần nữa lộ ra thần sắc điên cuồng, mọi người bắt đầu tàn sát lẫn nhau, Chiết Liễu miễn cưỡng ứng phó, kéo Mạc Hà đang bất tỉnh thoát khỏi nơi này.

Bên ngoài Vọng Niệm Hải, Vân Hải nhìn đệ tử ra ngoài, ánh mắt tuần tra một vòng, phát hiện còn mấy người vẫn chưa ra, đều là đệ tử đứng đầu Thiên Linh Tông.

“Sư tôn không cần lo lắng, ngày mai bọn họ sẽ ra ngoài thôi.” Một đệ tử trong đó nói.

“Àii.” Vân Hải thở dài một hơi, cầm lấy chung trà uống một ngụm, “Lạ thật, hôm nay cái mí mắt sao cứ giật liên hồi.” Một lát sau, hắn buông chung trà, dặn dò nói, “Các ngươi đi Cẩm Yên Cung và Lan Lăng hỏi một chút, bọn họ bên đó thế nào?”

Đang nói, một người vội vàng từ cửa đi vào.

“Dạ cung chủ.” Vân Hải đứng dậy đón chào, “Đã trễ thế này, sao lại tới đột ngột vậy?”

“Vân Hải Tiên Tôn, ngài xem.” Dạ Thanh lấy ra hai cái mệnh bài, toàn tia sáng ảm đạm.

“Đây là Dạ Vũ Tễ và Dạ Vân Huyền?” Vân Hải hỏi.

Dạ Thanh gật gật đầu, biểu cảm có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh xuống: “Chúng ta lại không thể đi vào, nên làm thế nào cho phải, Dạ Vân Huyền ngược lại cũng thôi đi, Dạ Vũ Tễ là quyết định không lâm vào khốn cảnh bên trong sẽ không chịu thoát thân. Bọn nó nhất định, nhất định là gặp phải nguy hiểm gì rồi.”

“Dạ cung chủ không cần lo lắng, không phải đã cho bọn nó Truyền Tống phù sao? Ngài xem đệ tử của ta đều ra ngoài rồi, không cần quá lo lắng.” Vân Hải nói, “Dạ cung chủ trước kiên nhẫn chờ xem sao.”

Chờ Dạ Thanh đi rồi, Vân Hải nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện trên biển Vọng Niệm Hải xẹt qua tia chớp, tia chớp màu đỏ tím lần lượt đáp xuống xung quanh hòn đảo, hắn tuy an ủi Dạ Thanh, trong lòng cũng bất an không ít, suốt đêm viết thư cho tông chủ.

Khi Trần Ám Hương tỉnh lại, đang nằm trên một tảng đá bằng phẳng, ngực đau nhức, y ho khan vài tiếng, mới mở mắt ra, ánh vào mi mắt đó là đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Tống Xuân Đường. Y cười cười, vốn định làm Tống Xuân Đường yên tâm, nhưng đụng tới miệng vết thương, sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Tống Xuân Đường thấy y như vậy, hốc mắt phiếm hồng, đôi mắt chớp một cái, nước mắt liền rơi xuống, rơi lên má y, còn có chút âm ấm.

“Đừng khóc.” Lần này Trần Ám Hương không chỉ có ngực đau, mà tâm cũng đau.

“… Ừm.” Tống Xuân Đường liền gục đầu xuống, chôn vào cổ y, cái trán dán lên tảng đá cứng cáp lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.