Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 23: Chương 23: Đèn hoa rực rỡ




“Cái… cái gì?” Trần Ám Hương chần chờ mà hỏi lại một câu.

Lý Thị khụ một cái, tay vỗ vỗ vai y: “Ta biết việc này đối với nam nhân mà nói có chút không thể tiếp thu được, nhưng không sao, chúng ta có thể từ từ điều trị.”

Trần Ám Hương nhìn nụ cười trên mặt Lý Thị, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Các sư đệ và Vân Hải Tiên Tôn cũng đều đến thăm y, dặn dò y tu dưỡng thân thể cho tốt.

Đợi Lý Thị ra ngoài sắc thuốc, Trần Ám Hương định mang giày, nhưng bị Tống Xuân Đường ngăn lại: “Sư huynh hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Trần Ám Hương nhìn hắn, nhìn một hồi lâu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta không sao, muốn ra giải sầu.”

Cái mỉm cười kia chỉ xuất hiện ngắn ngủi một chút, thế mà khiến Tống Xuân Đường sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày mới hoãn thần lại, còn cười ngớ ngẩn một hồi lâu, mới đuổi theo: “Sư huynh, ta đi cùng huynh.”

Hắn tiến lên ôm lấy cánh tay Trần Ám Hương, hiện giờ hắn đã cao hơn Trần Ám Hương nửa đầu, ôm như thế này, nhìn qua có hơi quái dị.

Trần Ám Hương tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không có né tránh, chỉ nói: “Đệ nhìn bộ dạng này xem, để người ta thấy được thì còn ra thể thống gì nữa.”

Tống Xuân Đường không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự rõ ràng là cảm nhận được Trần Ám Hương đối xử với mình rất khác, đó là một sự thay đổi không thể nói thành lời, hắn từ trong mắt Trần Ám Hương thấy được biến hóa trước kia không nhìn thấy, thay đổi như vậy, vừa làm hắn kinh ngạc hưng phấn, lại làm hắn cảm thấy sợ hãi bất an, nhất định phải bắt lấy cái gì đó mới có thể tiêu trừ loại sợ hãi này.

“Sư huynh, đây là mơ sao?”

Bên tai Trần Ám Hương nghe thấy giọng nói rất nhẹ nhàng của Tống Xuân Đường, y vốn định bật cười, nhưng quay đầu thấy bất an trong mắt Tống Xuân Đường, liền sờ sờ đầu hắn: “Đệ muốn mơ cái gì?”

Tống Xuân Đường cũng không nói gì, chỉ vươn tay nắm lấy tay y.

“Được rồi.” Trần Ám Hương rút tay ra, “Ban ngày ban mặt, làm gì có mơ với mộng chứ, chờ ở đây.”

Y bảo Tống Xuân Đường chờ ở nơi đó, bản thân thì chạy đến bụi hoa phía trước, không biết đang làm cái gì.

Tống Xuân Đường nhìn bóng dáng y, hình như đang chọn thứ gì đó, rất nhanh, trong tay y cầm một đống lớn Tuyết Hồng Mẫu Đơn màu đỏ chạy về.

“Chọn một cái đi.” Trần Ám Hương đem bó hoa trong tay đưa tới trước mặt hắn, “Thích cái nào.”

Tống Xuân Đường cúi đầu nhìn chốc lát, khi lông mi thật dài lại nâng lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời: “Hình như….” Hắn nắm lấy tay Trần Ám Hương, “Đều thích hết.”

“Này! Người ở đằng kia, không được hái hoa! Đứng lại.” Cách đó không xa vang lên tiếng hét to.

Tống Xuân Đường trở tay giữ chặt Trần Ám Hương, lao nhanh đến chỗ vắng người.

“Đây là đâu? Lát nữa sẽ bị lạc đường mất.” Trần Ám Hương bị kéo chạy, nhìn cảnh tượng xung quanh ngày càng xa lạ, nói.

“Có ta ở đây, sư huynh sẽ không lạc đường.” Tống Xuân Đường khi chạy, mái tóc dài tung bay trong gió, lộ ra đôi lông mày giống như tranh vẽ, hắn còn quay đầu cười nói với Trần Ám Hương, “Sư huynh hãy nắm chặt ta, đừng buông lỏng ra đó.”

Hiện tại sắc trời đã dần tối, bầu trời màu lam thẫm cao vời vợi như phủ một lớp sương mù mềm mại lên cánh đồng bát ngát, vạn vật như mộng như ảo. Cẩm Yên Cung xa hoa không chỉ thể hiện ở lầu các trang trí, ngay cả cánh đồng này vào đêm, cũng sáng lên từng đóa hoa đăng trong suốt óng ánh, rực rỡ lung linh như tiên cảnh.

Mãi cho đến khi nghe không thấy tiếng ở phía sau nữa, bọn họ mới dừng lại, Trần Ám Hương thở hổn hển một hồi, chờ bình phục hô hấp, mới phản ứng lại, chọt Tống Xuân Đường một cái: “Vừa rồi rõ ràng có thể ngự kiếm bay đi hoặc ẩn thân mà? Làm gì chạy xa như vậy.”

“Phải, phải, vẫn là sư huynh nghĩ chu đáo.” Tống Xuân Đường ngược lại ôm lấy y.

Trần Ám Hương đẩy Tống Xuân Đường ra, trong rừng có một con đường nhỏ, bọn họ men theo con đường này mà đi, ngay cả giữa lùm cây thấp bé cũng có ánh đèn tinh xảo rực rỡ.

“Đệ có chắc là muốn đi nơi này không?”

Tống Xuân Đường gật gật đầu: “Kỳ thật chúng ta không chạy quá xa.”

Trong tay Trần Ám Hương còn cầm bó hoa kia, mùi hương nồng đậm ngọt ngào quanh quẩn chung quanh họ, y nghĩ nghĩ, rút ra một đóa đẹp nhất trong đó, nhanh chóng cắm vào bên mái Tống Xuân Đường. Dưới ánh đèn le lói, Tuyết Hồng Mẫu Đơn tươi đẹp ướt át tôn lên gương mặt ngây thơ của Tống Xuân Đường, tựa như tuyệt đại giai nhân trong tranh bước ra.

Y vốn định trêu đùa Tống Xuân Đường, lại không ngờ chính mình nhìn đến ngơ ngẩn.

“Mỹ nhân, chúng ta về nhà đi.” Trần Ám Hương ra vẻ thoải mái mà trêu chọc, còn vươn tay lên nhéo cằm Tống Xuân Đường một cái.

Nhưng tay y bị phản ứng rất nhanh của Tống Xuân Đường bắt lấy, lần này Trần Ám Hương không thể tránh thoát.

.

Lý Thị ngồi xổm trên mặt đất sắc thuốc, trước mặt y đặt hai cái ấm, hai tay cầm cây quạt không ngừng thổi lửa, một bên là thuốc của Trần Ám Hương, một bên là thuốc của Dạ cung chủ.

“Thuốc sắp xong chưa?” Dạ Vũ Tễ tự mình đến xem.

Lý Thị mở nắp lên, nhìn nhìn bên trong, liền gật đầu: “Xong rồi, mang đi đi.”

Dạ Vũ Tễ lúc đi, thấy bên cạnh còn có một cái ấm nữa, liền hỏi: “Đây là thuốc của Trần Ám Hương?”

“Đúng vậy.”

“Hắn bị gì?” Dạ Vũ Tễ bước chân dừng lại.

“Thận hư.” Lý Thị đầu cũng không nâng.

“... Vậy ngươi cần phải tẩm bổ cho hắn thật tốt.”

Nghe được lời này, Lý Thị ngẩng đầu, thấy mặt Dạ Vũ Tễ mất tự nhiên.

Dạ Vũ Tễ mới rời đi không bao lâu, Tống Xuân Đường liền đến: “Thuốc của sư huynh xong chưa?”

“Xong rồi.” Lý Thị cầm cây quạt hướng trên mặt đất một lóng tay, “Phân ra ba lần uống, này, đứng lại.”

Tống Xuân Đường dừng lại, Lý Thị chỉ vào hắn, chất vấn nói: “Một bát thuốc bổ thôi, sao ngươi cười vui vẻ như vậy? Không biết còn tưởng rằng ngươi có hỉ sự gì nữa đó.”

“Chỉ là nghĩ sư huynh uống rồi thân thể có thể khỏe lên, cho nên mới vui thôi.”

Lý Thị hai tay ôm ngực, nhìn thân ảnh Tống Xuân Đường rời đi, cười nhạo một tiếng: “Chậc chậc chậc.”

“Sư huynh, mau thừa lúc còn nóng uống đi.” Tống Xuân Đường cầm bát thuốc bổ đến trước mặt Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương nhìn bát thuốc, lần đầu tiên sinh ra kháng cự kịch liệt với uống thuốc, y giãy giụa một chút: “Ta… thận không có vấn đề.”

“Cái khác sư huynh tùy hứng không sao, nhưng lời đại phu nhất định phải nghe.”

Trần Ám Hương bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, khi nuốt xuống thuốc đắng chát, y vẫn cảm thấy hoang đường, đang êm đẹp tại sao mình lại bị thận hư, mới buông bát thuốc, trong miệng đã được đút vào một viên mứt hoa quả.

“Sư huynh đừng có thở dài, thuốc đắng dã tật.”

Tuy rằng không muốn cười, nhưng Tống Xuân Đường dáng vẻ nghiêm túc dỗ mình có chút quá mức đáng yêu, Trần Ám Hương buồn cười, buồn bực vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Có điều, mình cười cũng thôi đi, đằng này Tống Xuân Đường cũng cười theo.

Ngốc thật, Trần Ám Hương nghĩ thầm.

Cũng không biết Lăng Tiêm Vân thế nào, từ lúc bị Dạ Vũ Tễ mang đi, cũng không xuất hiện nữa, qua mấy ngày, Trần Ám Hương buộc miệng nói với Tống Xuân Đường, lúc này Tống Xuân Đường cũng không sa sầm sắc mặt, bình tĩnh mà nói: “Lý Thị nói hắn ở chỗ Dạ Vũ Tễ giải độc cho Dạ cung chủ.”

Chắc là y miệng quạ, vào lúc ban đêm y mới nằm xuống, cửa sổ bên kia lại truyền đến động tĩnh, y chỉ kịp phủ lên áo ngoài, vừa định lên tiếng gọi Tống Xuân Đường, đã bị bịt miệng.

“Là ta.” Lăng Tiêm Vân nói, thấy Trần Ám Hương thả lỏng, mới buông tay.

“Ngươi không phải đang ở chỗ Dạ Vũ Tễ sao?”

“Độc của Dạ cung chủ sắp được giải.”

“Vậy là tốt rồi.” Đây là một tin tức tốt, Trần Ám Hương thở phào nhẹ nhõm.

“Mẫu thân ta đã phái người tới tìm ta, cho nên ta lập tức phải đi ngay.” Lăng Tiêm Vân rũ mắt không nhìn Trần Ám Hương, cửa sổ ở trong gió lảo đảo lắc lư, ánh hoàng hôn vào như sương phủ đầy đất.

“Vậy, ngươi bảo trọng.” Trần Ám Hương, “Còn có, chuyện của mấy ngày hôm trước, cảm ơn ngươi.”

“Ngoài trừ cảm ơn.” Lăng Tiêm Vân sắc mặt tái nhợt mà cười một cái, “Ngươi còn có lời nào khác nói với ta không?”

Không khí lại an tĩnh lần nữa, Lăng Tiêm Vân đứng dậy định rời khỏi, chỉ là đi vài bước gã quay lại.

“Mẫu thân ta truyền tin đến, hiện nay tin tức bí cảnh Vọng Niệm Hải đã truyền ra, ngươi có đi không?” Lăng Tiêm Vân hỏi y.

Ba chữ 'Vọng Niệm Hải' vang lên, hàng mi dài của Trần Ám Hương run run, không nói gì.

“Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Lăng Tiêm Vân để lại mấy lời này, liền dẫm lên cửa sổ, nháy mắt đã không thấy.

Tiếng chuông leng keng dần biến mất, giống như người nọ không còn đến nữa. Y xuống giường, đóng cửa sổ lại, trong phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh đen nhánh.

Có nên đi không? Y tự hỏi.

Y cũng không biết đáp án.

Hôm sau, kết giới Cẩm Yên Cung mở ra, Dạ Vũ Tễ lần lượt nhận lỗi với từng người. Hắn vốn dĩ không muốn thả người đi, hung thủ còn chưa tìm được, nhưng Lăng Li tôn chủ tới muốn người, những người còn lại cũng đều bắt đầu bất mãn, trước mắt mẫu thân cũng khỏi hẳn, hắn muốn tiếp tục điều tra, lại bị mẫu thân bắt lấy tay.

“Tễ nhi, đừng tra nữa.”

“Mẫu thân.”

Dạ Thanh lắc đầu: “Lòng ta hiểu rõ.”

“Chẳng lẽ… mẫu thân biết là ai sao?”

“Đều là một oan nghiệt thôi, đây cũng là ta đáng phải nhận, để cho họ đi đi.” Dạ Thanh mệt mỏi nhắm hai mắt.

“Dạ.”

Người kia, quay về rồi sao? Sự tình năm đó, chẳng lẽ là bọn họ đã sai rồi? Thôn Trần suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, Lăng Li suýt nữa bỏ mạng, hiện giờ lại đến phiên mình, Dạ Thanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn phía chân trời vẫn còn chưa biến mất, y như ngày đó.

.

“Đây là sai.” Thôn Trần nhìn người trước mặt vốn dĩ không rõ diện mạo, hoặc nên gọi hắn là ma tu, tay cầm kiếm đang run rẩy, “Quay đầu lại đi.”

“Sai?” Ma tu bật cười, tiếng cười thê lương, “Hiện giờ đến bước này, là do ai đã bức ta. Từng người các ngươi, đều không thoát khỏi liên quan!”

Ánh mắt hắn đảo qua mọi người ở đây, Lăng Li gục đầu xuống, Dạ Thanh không đành lòng mà quay đầu đi.

“Ngươi không phải là người như vậy, ta biết.” Thôn Trần lau máu chảy ra từ khóe môi một chút, tránh khỏi tay Lăng Li muốn dìu y.

Ma tu cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn không trung: “Đáng tiếc, hôm nay hoàng hôn không đủ đẹp, vẫn là máu tươi nhuộm thành mới xinh đẹp.”

Hình ảnh sau đó Dạ Thanh không dám hồi tưởng nữa, chỉ đến đây thôi đã làm sau lưng bà chảy đầy mồ hôi lạnh. Hiện giờ nguyền rủa của người nọ lần lượt linh nghiệm, đã từng thiên chi kiêu tử, bây giờ tôn chủ khắp nơi, đều từng cái suy sụp, mà nhân tài mới xuất hiện lại càng ngày càng ít.

Chẳng lẽ, tiên môn thật sự phải đi vào bước đường cùng sao…

Cửa Cẩm Yên Cung, khi Dạ Vũ Tễ tiễn Thiên Linh Tông rời đi, nhìn thoáng qua Tống Xuân Đường, đi đến trước mặt Trần Ám Hương, nặng nề mà nắm lấy tay y một chút: “Giữ gìn thân thể.”

Cái gì? Trần Ám Hương không hiểu ý tứ của hắn.

“Những quyển sách đó... khụ nên ít xem lại một chút.” Dạ Vũ Tễ giơ tay che miệng ho khan một tiếng.

Mặt Trần Ám Hương đỏ bừng, bị Tống Xuân Đường một phen kéo lên xe ngựa.

“Sao sư huynh lưu luyến hắn như vậy?”

Tống Xuân Đường màu mắt đen kịt, một thân mùi hương ngọt ngào ập tới.

____

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là si hán Tống Xuân Đường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.