(Giang phong bất độ - gió sông không độ)
_
Không phải giọng của huynh ấy, Tống Xuân Đường rũ mắt xuống, hành lễ, nhàn nhạt nói: “Đã thất lễ.”
Sau đó hắn lướt qua Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương hai mắt dưới màn che gắt gao nhìn chằm chằm Tống Xuân Đường, giờ phút này thời gian giống như bị đình chỉ, y nhìn Tống Xuân Đường từng chút từng chút lướt qua y, ánh hoàng hôn nhu hòa từ trán trượt đến đuôi tóc.
Tống Xuân Đường đi rồi.
Hoàng hôn cũng từng chút một chìm vào trong nước.
Đây là một loại tâm tình chưa bao giờ từng có, khi Tống Xuân Đường xuất hiện, giống như sinh mệnh y đều cùng nhau sáng lên.
Hắn đi rồi, thế giới y cũng cùng nhau ảm đạm.
Phía trước là một ngã rẽ, thuyền hoa cùng chiếc thuyền kia từ đây chia lìa.
Lê Hôn thấy một màn này, hài lòng mà buông màn, thuyền hoa từ từ đi, gió sông thổi nổi lên vô số gợn sóng.
Ngọn đèn đẹp đẽ rực rỡ theo gió đong đưa, ngôi sao li ti chiếu vào mặt nước.
Trần Ám Hương đứng đầu thuyền đón gió, hắn hỏi Dạ Vân Huyền: “Ngươi biết trước kia giữa ta và Tống Xuân Đường phát sinh gì không?”
“Không biết.” Dạ Vân Huyền nhún vai.
Y lại đi hỏi Bạch Ngọc Hồ, Bạch Ngọc Hồ chần chờ một chút, cũng nói: “Ta cũng không biết.”
“Các ngươi gạt ta.” Trần Ám Hương nhẹ nhàng mà nói, “Nếu ta là đệ đệ Lê Hôn, các ngươi nhất định biết đã xảy ra cái gì.”
Y tức giận, một mình đi đến bên kia.
Dạ Vân Huyền xoay người biến mất, khi trở về trong tay ôm một đống lớn đồ chơi mới mẻ, thăm dò hỏi: “Đừng nóng giận, mấy ngày hôm trước ta đi Tây Vực một chuyến, mấy thứ này rất thú vị.”
“Ta không muốn xem, để ta ở một mình một lúc đi.” Trần Ám Hương bị gió thổi có hơi lạnh, cái lạnh này làm y an tĩnh lại, làm y cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Vậy được rồi, ta đặt ở phòng ngươi nha.” Dạ Vân Huyền yên lặng lui ra.
Bạch Ngọc Hồ chuyển mắt nhìn lướt qua hướng Dạ Vân Huyền rời đi, chờ Dạ Vân Huyền đi xa, nó mới nhảy vào trong lòng Trần Ám Hương.
“Kỳ thực, ta thật ra biết một chuyện, có liên quan đến Trần Ám Hương.” Nó nói, “Vừa rồi ta không phải muốn giấu ngươi, là Dạ Vân Huyền cái tên kia… Hắn luôn cáo trạng ta với Lê Hôn, ta cũng không còn cách nào khác.”
“Trần Ám Hương?” Lúc nghe thấy cái tên này y hơi sửng sốt một chút, “Hắn là ai?”
Bạch Ngọc Hồ tròng mắt xoay chuyển, vội vàng bịa ra mấy câu:: “Um… Hắn là đại sư huynh của Tống Xuân Đường, trước kia ta vì muốn có chìa khóa mở ra bí cảnh Vọng Niệm Hải, định hạ độc Tống Xuân Đường, kết quả không cẩn thận hạ lên trên người hắn. Sau đó hắn lại chết ở Vọng Niệm Hải, bởi vì ngươi rất giống hắn, Tống Xuân Đường mới đem cảm tình đặt lên người của ngươi, còn hại ngươi.”
Nói như vậy, thì hành vi lần trước của Tống Xuân Đường có thể giải thích hợp lý.
Hóa ra lại là như vậy, y rũ mắt xuống, hoá ra y chỉ là một người thế thân.
“Bản thân ta lại là thế thân.” Y cười, cuộn tròn ngồi xổm trên mặt đất, màn che như mây mù trải đầy đất.
Giờ sửu, mây đen tế nguyệt.
Tốc độ thuyền hoa đi rất chậm, đột nhiên một trận gió thổi qua, tất cả đèn lồng đều vụt tắt.
Lê Hôn đột nhiên mở mắt ra, cầm lấy kiếm tông cửa xông ra.
Hắn đứng ở trước phòng Trần Ám Hương, nhìn giường đệm bên trong trống trơn, và cửa sổ mở toang.
Gió lạnh thổi vào, thổi đến cửa sổ không ngừng đong đưa.
Người phía sau quỳ trên đất, tay Dạ Vân Huyền cầm kiếm đang phát run.
“Đuổi theo!” Trên mặt Lê Hôn âm trầm nói.
“Ngươi bắt ta làm gì.” Trần Ám Hương lạnh giọng hỏi người đang bắt mình trước mặt, “Lê Hôn rất nhanh sẽ tới, nếu ngươi còn muốn giữ lại mạng mình thì buông ta ra.”
Tống Xuân Đường mặt mày vững vàng, không có lên tiếng, nắm chặt cổ tay của y. Mãi cho đến khi trời tảng sáng, Tống Xuân Đường dường như sắp chịu đựng không nổi, sắc mặt hắn tái nhợt giống như một trang giấy trắng.
“Ngươi dừng lại đi.” Ngay cả Trần Ám Hương cũng nhận thấy hơi thở Tống Xuân Đường vô cùng loạn.
Tầm nhìn xuất hiện một ngôi miếu hoang, Tống Xuân Đường chậm rãi ngừng ở đình viện, mùa này phần lớn cây cối đều đã rụng lá khô đầy đất, nhưng cây đào trong miếu hoang này vẫn nở hoa.
Tống Xuân Đường để y dựa vào cây đào, cúi đầu nhìn y.
Cành đào um tùm, Trần Ám Hương còn chưa kịp mang mũ lên, chạm vào ánh mắt Tống Xuân Đường, đôi mắt nghiêng sang một bên nhìn cỏ dại trên mặt đất.
Trong nháy mắt, y đột nhiên mở to mắt.
Một sự mềm mại ấm áp dừng trên môi y.
Y đẩy Tống Xuân Đường, lại làm Tống Xuân Đường tiếp tục thâm nhập. Mãi cho đến y không thể hô hấp, Tống Xuân Đường mới buông y ra.
“Lê Hôn có làm vậy với huynh không?” Ngón tay Tống Xuân Đường lau đi vệt nước bên môi y.
“Không có.” Trần Ám Hương đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Tống Xuân Đường đáng ghét, chính là một tên sắc quỷ, nhanh như vậy mà đã quên đại sư huynh của mình rồi.
Không! Đáng thương chính là mình đây, ngu ngốc mà thích một cái tên lấy y làm người thế thân.
Nghĩ đến đây, y tức giận mà xoay người: “Tống Xuân Đường, ngươi không có lỗi với đại sư huynh ngươi sao?”
Tống Xuân Đường chớp chớp mắt, tiến lên nắm lấy tay y: “Sư huynh, ta sai rồi.”
Sư huynh sư huynh, ai là sư huynh hắn! (ơ kìa)
“Ta không phải sư huynh ngươi.” Trần Ám Hương giương mắt, đối diện ánh mắt Tống Xuân Đường, “Lặp lại lần nữa, ta tên Lê Hương.”
“Huynh chính là sư huynh của ta.” Tống Xuân Đường hốc mắt phiếm hồng, cẩn thận miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt y, “Không sao, huynh chỉ là quên… Không sao, vẫn sẽ nhớ ra…”
Giọt nước mát lạnh rơi vào lòng bàn tay Trần Ám Hương, y hô hấp cũng đình trệ, nhìn thấy nước mắt Tống Xuân Đường từng giọt từ trong mắt tràn ra ngoài.
Trái tim giống như bị vỡ ra.
Y nhìn Tống Xuân Đường khóc, hốc mắt cũng chua xót đến đỏ hoe.
Y cảm thấy chính mình hẳn là thích Tống Xuân Đường rồi, bằng không vì sao y nhìn Tống Xuân Đường khóc sẽ khó chịu như vậy.
Sư huynh của Tống Xuân Đường có bao nhiêu hạnh phúc, được người như vậy thiên vị không giới hạn.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Trần Ám Hương giơ tay lau đi nước mắt hắn.
Đột nhiên, Tống Xuân Đường ôm y nhảy đi.
Cây đào mà họ đang đứng chớp mắt bị một thanh kiếm xuyên qua.
Trần Ám Hương quay đầu, chỉ thấy Lê Hôn dẫm lên hoa rơi đi tới, mây trắng phía sau theo hắn đến gần, một tấc tấc bao phủ ánh nắng.
“Lê Hương, lại đây.” Lê Hôn nói.
Trần Ám Hương do dự, y nói trước: “Ngươi đừng động thủ với Tống Xuân Đường, hắn không làm gì ta cả.”
Lê Hôn dừng lại bước chân, nụ cười dịu dàng trên môi cũng tắt đi.
“Lê Hương, mới qua mấy ngày, đệ đã không cần ca ca, chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm, thế mà còn thua một người xa lạ, đến nay một tiếng ca ca đệ cũng không muốn gọi ta.” Trong mắt Lê Hôn đột nhiên rất thương tâm.
“Không, không phải.”
Trần Ám Hương có chút sốt ruột, trong phút chốc, trước mắt y tối sầm, liền mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Trần Ám Hương đã về tới vườn Giang Nam Cô Tô kia.
Lúc này đây y bị nhốt lại.
Y vừa đi ra, chính là Dạ Vân Huyền đang canh giữ cửa, mỉm cười mà lấy ra đồ chơi cho y chơi, đối với sự tình y hỏi luôn nói gần nói xa.
“Ta muốn gặp Lê Hôn.” Trần Ám Hương tăng thêm ngữ khí.
“Hắn không muốn gặp ngươi, ngươi đi cũng vô dụng.” Dạ Vân Huyền đem đồ đặt lên bàn, tiếp tục trở về canh cửa.
Sau một lúc lâu, hắn lại nói: “Ngươi yên tâm, Tống Xuân Đường không chết được, ông trời không cần mạng hắn.”
“Vậy hiện tại hắn ở đâu?”
Lúc này không có người trả lời y.
Ngày hôm sau, khi Bạch Ngọc Hồ đi vào gặp y. Nó trước nhìn thoáng qua đồ ăn còn chưa động đến trên bàn, nhảy tới trước mặt Trần Ám Hương nói: “Ta biết Tống Xuân Đường ở đâu?”
Bạch Ngọc Hồ dùng ảo ảnh đã lừa được Dạ Vân Huyền, mang Trần Ám Hương đi tới một ngọn núi giả, xuyên qua mật đạo thật dài, Trần Ám Hương nghe thấy tiếng nước.
Mở ra cánh cửa ngầm cuối cùng, ánh mắt y cùng đối diện với người bên trong.
“Sư huynh… Huynh tới gặp ta.” Tống Xuân Đường nở nụ cười, tuy rằng trên người toàn là máu tươi chật vật, trong mắt lại có ánh sáng.
______
Tác giả: Không phải tiểu sư đệ quá yếu, mà là Lê Hôn là một lão yêu quái, tiểu sư đệ tuổi còn quá nhỏ, đánh lộn hổng có lại. (Khổ thân thằng nhỏ)