Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 2: Chương 2: Tiền trần tái tục




Tống Xuân Đường làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hiện tại mới đầu mùa đông, y nhớ rõ ràng đầu xuân Tống Xuân Đường mới bái nhập Thiên Linh Tông, còn có, Tống Xuân Đường và mình vẫn chưa gặp mặt, làm sao biết mình là sư huynh hắn.

Trần Ám Hương mắt nhìn đầu ngón tay mình run rẩy, chậm rãi nắm thành quyền thu về trong tay áo, y cho rằng bản thân có thể bình tĩnh mà đối diện hết thảy, nhưng y vẫn là đánh giá cao chính mình rồi. Từ khi giọng nói Tống Xuân Đường vang lên, y hô hấp không thông, hiện giờ trước mắt từng trận trở thành màu đen.

“Đa tạ, chỉ là ta không muốn xem nữa.” Trần Ám Hương nói xong liền lập tức xoay người, y một giây cũng không muốn ở cái chỗ này.

“Sư huynh.” Tống Xuân Đường giơ tay bắt lấy ống tay áo y.

Trần Ám Hương hơi hơi liếc mắt, bất động thanh sắc mà đem tay áo mình rút về: “Chuyện gì? Còn nữa, ta không phải sư huynh ngươi.”

Tống Xuân Đường dừng một chút, tay chậm rãi thu lại bên người. Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Ám Hương cảm thấy trong thoáng chốc dường như Tống Xuân Đường sắp khóc, nhưng đợi y cẩn thận nhìn kỹ, Tống Xuân Đường lại bật cười, đem sách đặt về giá sách: “Không có gì, sư huynh chắc không biết, hôm qua ta mới vào Sương Diệp Phong, sư tôn tương đối bận, để ta có chuyện gì thì hỏi huynh.”

Trần Ám Hương vẫn không lên tiếng, tiếp tục nhìn hắn.

“Ta.... Ta muốn thỉnh giáo một vấn đề, về tu luyện.”

Sau nửa canh giờ, Trần Ám Hương nghiêng đầu hỏi Tống Xuân Đường bên cạnh: “Nghe hiểu không?” Thấy bộ dạng đối phương trố mắt nhìn mình, liền cau màu hỏi lại lần nữa.

“Nghe hiểu.” Tống Xuân Đường gục đầu xuống, “Đa tạ sư huynh.”

Trần Ám Hương nhìn thoáng qua tờ giấy trên bàn, trong lúc vô ý liếc thấy một góc họa tiết, y liền hỏi: “Đó là cái gì?”

“Không có gì.” Tống Xuân Đường chớp chớp mắt, che che tờ giấy.

Trần Ám Hương nhìn hắn một cái, định thò tay giựt lấy.

“Sư huynh.” Tống Xuân Đường lập tức bắt lấy tay Trần Ám Hương, đầu mùa đông mà tay hắn rất ấm áp, chạm vào mu bàn tay Trần Ám Hương, dường như còn có một lớp mồ hôi mỏng.

Trần Ám Hương hàng mi dài run rẩy, rút tay mình về, đứng dậy rời đi: “Ta không xem là được.”

Tống Xuân Đường vội vàng đuổi theo, nói: “Sư huynh, huynh tức giận sao?”

“Không có.”

“Sư huynh, huynh phải về Sương Diệp Phong à?”

“Ừm.”

“Vậy chúng ta cùng nhau đi.”

“....Tùy ngươi.”

Thẳng đến khi trở về Mai Hương Uyển, giọng của Tống Xuân Đường mới dừng lại.

Trần Ám Hương ngồi trước cửa sổ, nhìn trăng khuyết bên ngoài màn đêm lạnh lẽo, có chút khó hiểu, kiếp trước y và Tống Xuân Đường tuy rằng cùng một sư môn, nhưng rất ít giao tiếp, thật sự không ngờ Tống Xuân Đường lại có tính nết như vậy.

Bây giờ không biết dạy hắn thế nào mới được đây.

Nhưng bất luận kiếp trước hay kiếp này, Tống Xuân Đường đều không nợ y, hiện tại y nên coi Tống Xuân Đường như sư đệ bình thường, như vậy là lựa chọn tốt nhất.

Ngày thứ hai khóa ngộ đạo bảy ngày một lần, tông chủ tự mình dạy dỗ, lúc Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường đến thời gian vẫn còn sớm, trong phòng lại hầu như đều ngồi đầy người, mắt nhìn thoáng qua, phần lớn đều là người quen, chỉ có một thiếu niên cẩm y là nhìn rất lạ mặt, cầm một cây quạt xếp, thảnh thơi ngồi bên cửa sổ.

Nơi đó là vị trí Trần Ám Hương thường ngồi, hiện giờ đã bị người chiếm mất, y đành phải chọn một vị trí khác, ở sau thiếu niên cẩm y.

Mà Tống Xuân Đường vào phòng, đã bị mọi người tranh nhau vị trí ngồi, hắn nhìn Trần Ám Hương, thấy đối phương đã tìm được vị trí ngồi xuống, một ánh mắt đều không cho mình, liền thu hồi tầm mắt, ngồi xuống giữa mọi người vây quanh.

Trần Ám Hương vừa ngồi xuống, thiếu niên cẩm y đột nhiên nghiêng người, nửa cánh tay đặt trên bàn Trần Ám Hương, một tay khác cầm quạt xếp chống lên cằm: “Tại hạ Cẩm Yên cung Dạ Vũ Tễ, đến Thiên Linh Tông học tập giao lưu cùng các người, không biết vị đạo hữu này là?”

“Trần Ám Hương.”

“Ồ....” Dạ Vũ Tễ đôi mắt khẽ đảo, có điều ám chỉ nói: “Ngươi và vị Sương Diệp Phong Tống Xuân Đường phía trước có quan hệ gì? Hắn sao cứ luôn nhìn ngươi vậy.”

Trần Ám Hương liếc nhìn Tống Xuân Đường một cái, thấy đối phương đang ngồi ở kia cùng bốn người nói chuyện phiếm, liền nói: “Hắn là sư đệ ta.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

Dạ Vũ Tễ cười mà không nói, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc tông chủ giảng bài, Trần Ám Hương ở trên sách viết viết vẽ vẽ, trong khoảng đó y chú ý tới Dạ Vũ Tễ ngủ gà ngủ gật ba lần, xoay cây quạt mười lần. Y vốn không muốn nhìn Dạ Vũ Tễ, chỉ là Dạ Vũ Tễ ngồi phía trước y, muốn không chú ý đến cũng khó.

Vừa định dời tầm mắt đi, thì một cục giấy ném tới trước mặt mình, Trần Ám Hương cầm lấy mở ra, bên trong là hàng chữ chỉnh tề: Đừng nhìn ta, xấu hổ lắm.

Trần Ám Hương mặt không biểu cảm vò tờ giấy thành một cục, lúc này Dạ Vũ Tễ đột nhiên quay đầu cười cười với y. Y lạnh lùng nhìn Dạ Vũ Tễ, biểu cảm nhàn nhạt.

“Trần Ám Hương, ngươi và Dạ Vũ Tễ đang làm gì đó?”

Bị tông chủ điểm tên, Trần Ám Hương đứng lên. Y vừa ngẩng đầu lên thấy tông chủ không vui, hai mắt uy nghiêm.

Tông chủ nhìn y, mở miệng nói: “Vừa rồi ta giảng cái gì, ngươi thuật lại một lần xem.”

Trần Ám Hương gục đầu xuống, vài sợi tóc đen rũ trước y, nói: “Đệ tử không biết.”

Dạ Vũ Tễ lấy cây quạt che mình, lộ ra một đôi mắt cong cong đang híp lại, hiện tại giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung vào bọn họ, y đương nhiên cũng thấy được khuôn mặt u ám của Tống Xuân Đường.

“Dạ Vũ Tễ, ngươi cười cái gì? Ngươi cũng nói đi vừa rồi ta giảng cái gì.”

Dạ Vũ Tễ lắc lư đứng dậy, chấp đôi tay: “Ta không biết.”

“Hai ngươi không biết còn ở đó mắt qua mày lại, tưởng ta nhìn không thấy sao? Hai người các ngươi đi ra ngoài cho ta.”

Thời điểm Trần Ám Hương đi ra ngoài tay chân có chút cứng đờ, y hai đời cũng chưa bị phạt đứng, đặc biệt là khi đi ngang qua trước mặt mọi người, y cảm giác phía sau lưng dường như bị ánh mắt ở dưới đâm thủng luôn rồi.

Tống Xuân Đường đang ngồi dưới, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Ám Hương, cho đến khi thân ảnh Trần Ám Hương biến mất phía sau cửa.

Bất hạnh chính là, hôm nay trời đầy mây, bên ngoài gió hơi lớn, thổi lá rụng trên mặt đất rụng nhao nhao nhảy múa, Trần Ám Hương đứng dưới mái hiên, đầu ngón tay có chút lạnh.

Dạ Vũ Tễ duỗi người, dựa vào cây cột bên cạnh, nói: “Đói bụng, ưm.... Buổi trưa ngươi định ăn gì?”

Trần Ám Hương cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, hoàn toàn không muốn để ý đến người này.

Quá đen đủi!

Y nghe âm thanh tông chủ đang giảng bài bên trong, bất giác tinh thần chậm rãi bay xa, lúc này trước mắt đột nhiên xuất hiện một vạt áo màu bạc và đỏ, cùng một đôi ủng gấm màu đen huyền thêu hoa văn mây, ánh mắt dời đi, Tống Xuân Đường đứng trước mặt y, quơ quơ thứ trong tay, nói: “Sư huynh, tông chủ phân phó ta và huynh đi một chuyến đến chỗ Vân Hải sư thúc đó.”

“Còn ta đâu?” Dạ Vũ Tễ đang phía sau thăm dò Tống Xuân Đường.

“Không liên quan đến ngươi.” Tống Xuân Đường ném xuống một câu này, liền cùng Trần Ám Hương rời đi.

Dạ Vũ Tễ nhìn bóng dáng của bọn họ, vuốt cằm cười một cái: “Ha....”

Tống Xuân Đường một đường an tĩnh, khi sắp tới Thủy Minh Phong mới mở miệng: “Sư huynh thích hắn?”

Trần Ám Hương nghĩ đang đến khoá giảng của tông chủ, nghe thấy Tống Xuân Đường hỏi câu thình lình như vậy, ngây người ra, đầu óc trống không nói: “.... Thích? Ai?”

Tống Xuân Đường xụ mặt, không nói gì.

Lúc này y mới phản ứng lại Tống Xuân Đường nói chính là ai, liền nói: “Ta và hắn mới quen biết không đến nửa ngày.”

“Ồ.”

Trần Ám Hương âm thầm nhìn Tống Xuân Đường, thấy hắn cũng không để ý câu trả lời của mình, trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát.

Nhưng Tống Xuân Đường như vậy mới là Tống Xuân Đường, ngày kia quả nhiên bản thân mình ảo giác.

Nhưng không khí có chút lạnh, Trần Ám Hương thấy Tống Xuân Đường xách hộp gỗ một mình, liền nói: “Để ta giúp ngươi cầm một lát?”

“Cũng sắp tới rồi.” Tống Xuân Đường nói, quay đầu cười nhẹ với Trần Ám Hương, “Ta không mệt, chỉ là ta giúp sư huynh miễn được phạt đứng, sư huynh nghĩ muốn cảm ơn ta như thế nào trước đi.”

Trần Ám Hương suy tư chốc lát, hiện tại tay y không có mang thứ gì, mà Tống Xuân Đường từng là hoàng tử nhân gian, kỳ trân dị bảo gì không thấy qua. Y suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết đưa thứ gì cho Tống Xuân Đường mới tốt.

“Ngươi muốn cái gì?”

Tống Xuân Đường nghĩ nghĩ, nói: “Sư huynh không bằng thỏa mãn một tâm nguyện cho ta là được rồi.”

Trần Ám Hương nhìn hai tròng mắt Tống Xuân Đường sáng ngời, nói không ra lời cự tuyệt, đành phải căng não gật gật đầu, trong lòng có loại dự cảm bất thường không hiểu được.

“Cái này là đồ tông chủ đưa cho Vân Hải sư thúc.” Tống Xuân Đường đem đồ vật cho đệ tử thân truyền của Vân Hải. “Còn cái này.” Hắn lấy trong tay áo ra một phong thơ.

“Được rồi, ta sẽ chuyển giao cho sư tôn.”

Lúc Tống Xuân Đường xoay người, đầu ngón tay lướt qua tay Trần Ám Hương, hắn đột nhiên dừng lại, cởi áo choàng của mình xuống, đưa cho Trần Ám Hương: “Sư huynh giúp ta cầm đi, một đường ta đều ra đầy mồ hôi rồi.”

Khi Trần Ám Hương tiếp lấy áo choàng vẫn còn dư hơi ấm trên người Tống Xuân Đường, ôm vào trong tay ấm áp, giống một cái bếp lò nhỏ vậy.

Lúc bọn họ trở về vừa hay tới giờ dùng bữa, Trần Ám Hương muốn một mặn một chay, ngồi ở chỗ ít người, y mới ăn được miếng, bên trái ngồi Dạ Vũ Tễ, lại lát sau, Tống Xuân Đường bưng khay ngồi xuống bên phải y.

“Tại sao ngươi ở đây?” Tống Xuân Đường nhìn Dạ Vũ Tễ. “Cẩm Yên Cung cũng có chỗ.”

“Ta thích ở đây đó.” Dạ Vũ Tễ lắc lắc cây quạt, chân dài đạp lên một bên ghế. “Ở, đây, thơm.”

Tống Xuân Đường hừ lạnh một tiếng, đưa một gói giấy dầu cho Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương không rõ nguyên do mà mở ra, Dạ Vũ Tễ bên cạnh mắt sắc hét lớn: “Này không phải là bánh trứng nướng chảy sao? Ngày hôm qua ta xếp hàng rất lâu mới mua được đó.”

Trần Ám Hương nhìn bánh trứng nướng chảy bọc trong giấy dầu vẫn còn nóng, nhất thời có chút sững sờ, y trước kia thích ăn bánh trứng nướng chảy nhất, nhưng thứ này lại rất đắt, y ngày thường tiêu tiền để tu luyện cũng không đủ, mỗi lần đi ngang qua nơi bán bánh trứng nướng chảy, chỉ có thể nhìn bằng hai mắt.

Kiếp trước y ăn duy nhất một lần là do Tống Xuân Đường xuống núi mua về, Tống Xuân Đường mang theo ít điểm tâm tinh xảo chia cho bọn họ, khi đó Trần Ám Hương chọn một miếng bánh trứng nướng chảy.

Cho đến hôm nay, y vẫn còn nhớ rõ hương vị kia.

Trần Ám Hương nhìn bánh trứng nướng chảy, cuối cùng thu hồi ánh mắt: “Ta không muốn ăn.”

“Sư huynh, ta đã xếp hàng rất lâu đó, ăn thử trước rồi nói sau.” Tống Xuân Đường bẻ một miếng đưa tới trước mặt y, kiên định nếu y không ăn sẽ không bỏ xuống.

“Ta cũng muốn ăn.” Dạ Vũ Tễ nhìn chằm chằm bánh trứng nướng chảy, trong mắt phát sáng.

“Ngươi muốn ăn thì tự mình đi mua.” Tống Xuân Đường một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.

Dạ Vũ Tễ hừ một cái, không muốn nhìn hai người họ nữa, cúi đầu một bên lấy đôi đũa chọc vào chén đồ ăn, một bên thầm mắng, cẩu nam nam. (Chơi chơi chửi chơi dẫy ai chơi lại =)))

Trần Ám Hương không thắng nổi Tống Xuân Đường, cắn một cái, da xốp giòn giòn cùng hương vị lòng đỏ trứng hòa tan trong miệng. Y hơi gian nan mà nuốt xuống, như nuốt cục đá.

Rõ ràng vẫn là hương vị trong trí nhớ, nhưng vì sao hiện giờ ăn lại chua xót như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.