Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 53: Chương 53: Tương kiến tương hoan




Lê Hôn đứng dưới chân núi Thiên Linh Tông suốt một ngày, khi trận pháp hộ sơn sắp biến mất, Vân Hải xuất hiện.

“Ngươi dừng lại trước, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Trần Ám Hương.”

Lê Hôn giơ tay, trận pháp hộ sơn duy trì một trạng thái nguy ngập, sau đó hắn nhìn về phía Vân Hải, ánh mắt vô cùng thuần tịnh, một dáng vẻ phúc hậu và vô hại.

“Đi thôi.”

Vân Hải đầu tiên nhìn phía sau Lê Hôn, nói: “Một mình ngươi, những người khác không thể đi theo.”

“Đại nhân.” Dạ Vân Huyền lập tức nói.

“Ừm.” Lê Hôn gật gật đầu, quay đầu lại phân phó, “Các ngươi đều không được đi theo.”

“Dẫn đường đi.” Lê Hôn nói.

Nơi đi rất ngoằn ngoèo, càng đi càng hẻo lánh, nhưng Lê Hôn lại rất có kiên nhẫn, chờ tới một khoảng vườn u tĩnh, hắn thấy Trần Ám Hương lẳng lặng mà ngồi trong đình giữa mặt nước.

“Hắn ở nơi đó, tự ngươi đi đi.” Vân Hải nói, “Thiên Linh Tông đã cho hắn một lựa chọn.”

Lê Hôn bước từng bước một qua, chờ đến gần đình, Trần Ám Hương vẫn đưa lưng về phía hắn.

“Ngươi đến nhìn ta… cũng không muốn sao?”

“Không có, ta chỉ là không biết làm sao để đối mặt với ngươi.” Trần Ám Hương cúi đầu, nhìn mặt nước trong vắt trước mặt, khuôn mặt có chút đau thương trong đó, “Kỳ thật đôi khi, ta rất hâm mộ Lê Hương, ta nghĩ, y có một ca ca như ngươi, nhất định rất hạnh phúc.”

Hạnh phúc?

Hai chữ này phảng phất như một cây gai đâm vào lòng Lê Hôn, đau đớn đến hắn không thể hô hấp.

“Ta sẽ đối tốt với ngươi.”

“Ta không phải Lê Hương.” Lê Hôn vừa dứt lời, Trần Ám Hương liền lập tức nói, y đứng lên quay đầu lại, trong mắt ngấn lệ, “Ta là Trần Ám Hương, không phải đệ đệ ngươi.”

“Ta biết, không sao, ta sẽ đối tốt với ngươi.” Lê Hôn tiến lên một bước, gió thổi vạt áo hắn bay lên, “Trần Ám Hương, ta sẽ dùng mọi thứ để đối tốt với ngươi, trên đời này sẽ không ai có thể khi dễ ngươi.”

Trần Ám Hương hai mắt chớp nhẹ, đột nhiên có nước mắt chảy xuống, y rất mau giơ tay lau đi, không nhìn Lê Hôn, nói: “Lời đại ma đầu nói, không có người dám tin, ngươi lúc trước, lúc trước… còn đạp gãy tay của ta.”

“Xin lỗi.” Đôi mắt Lê Hôn cụp xuống, giống một chó con ủy khuất, “Lúc đầu ta mất đi lý trí, về sau cũng rất hối hận, ngươi nếu để ý, tay của ta tùy ngươi đánh.” Hắn đưa đôi tay đến trước mặt đến Trần Ám Hương, “Ngươi đánh ta đi, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.”

“Về phần còn lại, ta sẽ dùng cả đời để chứng minh.” Lê Hôn nói.

Đột nhiên một thanh trường kiếm xẹt qua, Lê Hôn tránh thoát, trên mặt truyền đến cơn đau rất nhỏ, giơ tay sờ, lòng bàn tay dính một chút đỏ tươi.

Thần sắc hắn không rõ mà xoay người, thấy đứng sau là Tống Xuân Đường, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo một tia ghen ghét.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi.” Lê Hôn nói.

“Vậy thì giết ta đi.” Đôi mắt Tống Xuân Đường nhìn Trần Ám Hương, “Cũng không được đụng đến sư huynh ta.”

Trần Ám Hương hơi sửng sốt, không ngờ Tống Xuân Đường sẽ đột ngột xuất hiện, y chỉ nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt. Y không thể nhìn tiểu sư đệ như vậy, từ đầu đến cuối, ánh mắt luôn có thể làm y binh hoang mã loạn.

“Tiểu sư đệ, đệ không cần quản ta.” Trần Ám Hương nhắm mắt lại, nắm lấy đầu ngón tay run rẩy, đem phần còn lại cũng một hơi nói ra, “Dùng một mình ta đổi lấy Thiên Linh Tông và Mạc Hà, đây là thật sự mua bán có lời.”

“Sư huynh… Cái này không phải mua bán, ta cũng sẽ không tham sống sợ chết mà dùng huynh trao đổi.”

“Tiểu sư đệ.” Khi Trần Ám Hương lại mở mắt ra, hai mắt bình tĩnh không có gợn sóng, “Khí phách nhất thời không coi là cái gì, kéo toàn bộ Thiên Linh Tông chôn cùng, ta làm không được.”

“Sư huynh…”

“Tiểu sư đệ, ta chưa bao giờ nói thích đệ, mọi chuyện… đều dừng ở đây đi.”

Tống Xuân Đường lùi lại một bước, phảng phất như nghe thấy chuyện gì đó như sét đánh giữa trời quang, ngơ ngác mà nhìn Trần Ám Hương, hắn muốn nói gì, nhưng yết hầu tựa như bị bóp chặt, không phát ra một chút âm thanh. Hắn tiến lên, bắt lấy tay Trần Ám Hương.

Dồn dập mà thở hổn hển vài hơi, mới thốt ra một âm thanh: “Sư huynh… đừng bỏ rơi ta.”

“Tiểu sư đệ, buông tay đi.” Trần Ám Hương vô lực mà quay đầu đi, đây là lời nặng nhất y có thể nói ra.

“Hắn bảo ngươi buông tay.” Giọng nói Lê Hôn vừa ra, liền có một áp lực vô hình đè ép Tống Xuân Đường từ bốn phương tám hướng.

Tống Xuân Đường ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn chằm chằm Trần Ám Hương, mấy giây sau, hắn phun ra một ngụm máu, lông mi Trần Ám Hương run rẩy, rất nhanh, Tống Xuân Đường lại phun ra một ngụm máu nữa, mềm nhũn ngã xuống đất.

Lê Hôn còn không định dừng tay, Trần Ám Hương nhìn ra sát ý trong mắt hắn, liền mở miệng năn nỉ, nói: “Ngươi tha cho hắn đi.”

Lê Hôn liếc nhìn Trần Ám Hương một cái, tay thu về trong tay áo: “Chỉ cần hắn biến khỏi tầm mắt ta, buông tha hắn cũng không sao.”

Nhưng tay Tống Xuân Đường chặt chẽ bắt lấy vạt áo Trần Ám Hương không buông, sau khi Trần Ám Hương thử gỡ tay hắn ra không thành công, liền cắt đứt mảnh vạt áo kia.

“Sư huynh…!!!” Trong mắt Tống Xuân Đường im lặng như tro tàn.

Trần Ám Hương khom lưng ôm lấy hắn, bất ngờ mà bổ một cú xuống sau gáy hắn, sau đó bóp nát truyền tống phù, nhìn Tống Xuân Đường từ từ biến mất trên tay y.

Tiểu sư đệ, tạm biệt.

Y ở trong lòng nhẹ nhàng nói.

Lê Hôn đi đến bên cạnh Trần Ám Hương, hắn nhìn thoáng qua ánh hoàng hôn phía chân trời, sau đó nhìn về phía Trần Ám Hương.

“Bây giờ ta rất vui, chưa từng có một khắc vui giống như bây giờ.”

Hắn đến gần, nắm lấy tay Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương hơi run lên, nhịn xuống động tác thu tay lại.

“Chúng ta lập tức thành hôn đi, Trần Ám Hương.” Lê Hôn nói.

Trần Ám Hương nhìn thoáng qua Lê Hôn, cũng thấy ánh hoàng hôn dần dần chìm vào chân trời phía sau Lê Hôn.

Lê Hôn đưa lưng về phía ánh sáng, nét mặt ẩn hiện trong bóng tối, hai mắt lại sáng đến triệt để.

Qua hồi lâu, Trần Ám Hương nói: “Tại sao? Ngươi thích ta sao? Ta có cái gì đáng để ngươi thích?”

Lê Hôn bị hắn hỏi đến ngây ra, nói: “Mới đầu… nhìn thấy ngươi thì tò mò, về sau, về sau cũng không biết tại sao lại thế này, ta nói không rõ.”

“Lê Hôn.” Trần Ám Hương đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa, “Nếu chúng ta có thể gặp nhau sớm chút thì tốt rồi.”

Nếu từng có một người ca ca nguyện ý yêu mình, che chở mình như vậy, có phải về sau mọi thứ đều sẽ khác hay không.

“Ngươi xem.” Trần Ám Hương đi đến bên hồ, chỉ vào một chỗ trong nước, “Nơi đó có cá.”

“Trần Ám Hương!”

Lê Hôn nhìn Trần Ám Hương nhảy vào trong hồ, không chút do dự mà nhảy theo.

Kim quang mặt hồ bắn ra bốn phía, muôn vàn du văn phù chú cùng hiện lên.

Hồ nước yên tĩnh tối đen, dường như thời gian đều đứng yên, Trần Ám Hương nhìn ánh nước vặn vẹo phía trên, thong thả mà chớp mắt một chút.

Thế nhưng một bóng hình nhảy vào trong hồ, bơi tới bên cạnh y.

“Ngươi biết, đây là một cái bẫy.” Âm thanh mơ hồ của Trần Ám Hương vang lên trong nước, giữa đôi môi khép mở phun ra chuỗi bọt khí.

Lê Hôn không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn y.

Hai mắt đột nhiên bị bàn tay lạnh lẽo phủ lên, trong khóe mắt dường như có rất nhiều kim quang bay tán loạn.

Giống như pháo hoa vậy.

Trước khi ý thức cuối cùng mất đi, y cảm giác hình như trên trán rơi xuống một nụ hôn mềm mại.

Nhân sư thúc nói, cái đình này bốn phía có bố trí trận pháp, mọi thứ sống bên trong trận pháp sẽ hoàn toàn bỏ mạng. Tuy rằng lợi hại, nhưng rất dễ bị phát giác, bởi vậy cần y nhảy vào trong hồ mở ra mắt trận, nhưng như vậy y cũng sẽ chết.

Nhưng, Lê Hôn tại sao muốn nhảy vào theo?

Mấy giây sau, Trần Ám Hương cảm giác trước người nhẹ đi, hốc mắt y vừa chua xót lại vừa đau nhức, giống như có dòng nước ấm gì đó trào ra, y giơ tay muốn bắt lấy cái gì, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Hôn ở trong lòng bàn tay hóa thành tro tàn bay đi.

“Lê Hôn…”

Y lại phun ra một chuỗi bọt khí, “ Xin lỗi…”

Trần Ám Hương chậm rãi ôm lấy chính mình, lấy một loại tốc độ cực thong thả chìm vào trong bóng tối.

Kỳ thật y vẫn luôn rất sợ tối, nhưng hình như nghĩ đến gương mặt tiểu sư đệ, trong lòng liền ấm áp, cũng sẽ không sợ hãi bóng tối này nữa.

______

Lan: Lê Hôn chết rồi sẽ không sống lại được nữa đâu, tui vừa làm vừa khóc, đau ở tim lầy. (╯︵╰) tác giả bà ác lắmmmm. Lê Hôn của em…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.