~Truyện được edit bởi một bạn nhỏ tên L~
————————————————————————
Điểm đặc biệt duy nhất ở cái khu Nam Sơn này chính là không có cửa hàng nào giống cửa hàng nào, vậy nên tiệm nào tiệm nấy cũng đều lấy Nam Sơn để đặt tên. Siêu thị chỉ có một cái, quán bar chỉ có một cái, đến cả cửa hàng vật tư hay tiệm rau củ quả nhỏ bé cũng đều độc nhất vô nhị.
Hôm nay trời mưa chẳng tốt đẹp gì, lúc bọn họ xuống xe ở ngay cạnh siêu thị Nam Sơn, từ đâu một chiếc xe màu trắng phóng nhanh qua, hất cả đống nước bẩn vào cả hai.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần chính là ôm lấy nửa người Diệp Căng, che chắn cho cậu một cách hoàn hảo, không để một giọt nước dơ nào bám lên người cậu. Khoảng cách lúc này của hai người thật sự rất gần. Diệp Căng thậm chí còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Hướng Tần.
Anh chau mày, chiếc xe màu trắng đã chạy đi mất, chẳng có chút áy náy nào cả.
Cậu xoay người Hướng Tần lại: “Hên là không bị dính nhiều lắm.”
Trong xe có khăn giấy, Diệp Căng thò người vào lấy ra bảy tám tờ, vòng ra phía sau Hướng Tần lau người cho anh.
“Không......” hơi thở Hướng Tần run run.
Nếu không phải do mùa đông trời lạnh phải mặc nhiều đồ, Diệp Căng chắc có lẽ cũng có thể cảm nhận được sơ sơ từng múi cơ bắp săn chắc căng chặt rồi.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Căng ngồi xổm xuống, lau chân cho anh, “Ai mướn anh chắn đâu chứ hả?”
Hướng Tần thình lình bị la, chẳng những không hề cảm thấy không vui, chỉ vội vàng giải thích: “Quần áo cậu màu nhạt, bẩn rồi sẽ khó giặt sạch.”
Diệp Căng đứng dậy, cầm ô đi về phía thùng rác ven đường, vứt xong khăn giấy rồi xoay người lại, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Anh......”
Diệp Căng quả thật muốn hỏi rốt cuộc Hướng Tần muốn làm gì, anh coi cậu là gì mà lại chở che cho cậu cẩn thận từng li từng tí như thế. Cho dù là ba cậu thì cũng sẽ không đến mức đột nhiên chạy lại giúp cậu chặn hết nước bẩn kia, nói cho cùng thì đó cũng chẳng phải chuyện to tát gì, trở về tắm rửa tí là xong ấy mà.
Nhưng mỗi lần nhìn vào cặp mắt của Hướng Tần, cậu chẳng thốt nên lời.
“Cảm ơn nhé.” Cậu đi bên cạnh Hướng Tần, “Nhưng mà lần sau đừng làm như vậy nữa, những việc thế này chỉ dành cho người quan trọng thôi.”
Hướng Tần không cự tuyệt, cũng không cất tiếng đồng ý.
Diệp Căng dùng ngữ điệu trêu chọc mà nói đùa: “Mặc dù anh nói là sẽ không tìm người yêu, nhưng sau này lỡ như gặp được người mình thích rồi, thì phải đối xử với người ta đặc biệt một chút nhé. Nếu không thì người ta mà biết được với ai anh cũng tốt như vậy, nhất định sẽ buồn lắm đấy.”
Hướng Tần bung dù ra đi bên cạnh Diệp Căng, nước mưa rơi trên đỉnh đầu, chảy xuống bên cạnh chân, ống quần đã hơi ươn ướt rồi.
Nếu có thể, thật ra anh còn muốn cõng Diệp Căng bước qua đoạn đường đầy nước này.
Nhưng như vậy thì lại quá đường đột rồi.
Anh dùng chất giọng mà tự mình cho rằng chỉ có bản thân mới có thể nghe được, đáp lời: “Không phải với tất cả mọi người đều như vậy đâu.”
Trước giờ anh chưa từng đối xử giống nhau với tất cả mọi người.
Chỉ có mình Diệp Căng mà thôi, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng sẽ thế.
Đi vào siêu thị, hai người cất dù, gửi vào trong ngăn tủ.
“Buổi tối anh tính nấu món gì thế?”
Hướng Tần kéo xe đẩy qua, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu muốn ăn gì?”
“Tôi nói gì anh cũng sẽ nấu à?”
Hướng Tần gật đầu.
Diệp Căng sóng vai cùng anh đi vào trong: “Lỡ như anh không biết làm gì sao?”
“Tôi có thể học.” Sợ Diệp Căng không tin, Hướng Tần lại bổ sung thêm, “Nấu ăn không khó.”
“Vậy nếu có thời gian rảnh thì dạy tôi nhé?”
“Được.....”
Hướng Tần trả lời có chút chậm chạp, cũng không phải thấy khó khăn gì. Anh đưa mắt về phía Diệp Căng, khớp xương rõ ràng, đôi bàn tay trắng nõn, chỉ là không muốn khói dầu nơi phòng bếp ám mùi lên chúng nó mà thôi.
Một đôi tay xinh đẹp, thì nên làm những việc mà chủ nhân chúng nó thích là được rồi —— chẳng hạn như vẽ tranh.
Còn những chuyện khác cứ để anh lo.
...... Nhưng hợp đồng chỉ kéo dài có nửa năm.
Ánh mắt Hướng Tần chợt tối sầm, nửa năm sau, bọn họ sẽ lại trở về làm những người dưng chưa từng quen biết. Tựa như những gì xảy ra trong quá khứ vậy, rõ ràng cùng thở chung một bầu không khí, cùng nhìn về cùng một bầu trời cao xanh, song lại giống hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ cắt nhau.
Diệp Căng cũng không tỏ tường rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn vài giây thôi, mà Hướng Tần đã thả dòng suy nghĩ của mình đi tận phương trời nào rồi.
Cậu dùng tay gõ gõ lên chiếc xe đẩy: “Hay là ăn lẩu nhé?”
Hướng Tần 'a' một tiếng: “Được.”
Mùa đông mà được ăn lẩu thì còn gì sánh bằng, Diệp Căng không kén ăn lắm —— Nói đúng ra, trừ những lúc ở trước mặt ba mẹ ra thì cậu đều không hề kén ăn. Cậu trước nay ở bên ngoài vẫn luôn lễ độ chừng mực, sẽ không làm khó dễ người khác.
Vì thế mà đa số món ở đây đều là Hướng Tần chọn, thịt ba chỉ, thịt bò tươi, tôm, cải thảo, nấm hương...... Hướng Tần còn mua thêm xương ống của chú bán hàng, ăn lẩu tất nhiên không thể thiếu nước lẩu được, cả hai đều không thể ăn cay, dùng xương ống hầm làm nước canh quả không còn gì hợp hơn.
Chú bán hàng: “Lấy cả hai khúc đi, anh đây giảm giá cho chú em, chịu không?”
Trời lúc này đã nhá nhem tối, người khác mua thịt đều là lúc trời còn sáng chứ hiếm có ai mua vào lúc này, chú bán hàng tất nhiên là mong nhanh nhanh bán được hết sạch.
Vì thế mà xe đẩy lại nhiều thêm hai khúc xương heo.
Diệp Căng phát hiện, xe đẩy không có món nào là cậu không thích ăn.
Ngược lại thì đây đều là những thứ mà cậu thích —— Trùng hợp sao?
Những món mà cậu không thích thì nhiều lắm, nhưng đi ra ngoài ăn lại chẳng bao giờ thể hiện ra, ít nhiều gì cũng sẽ ăn một chút.
Chẳng hạn như những thứ thường thấy trong món lẩu chính là bò viên, cá viên gì đó, Hướng Tần đều thẳng thắn bỏ qua không ngó ngàng tới. Nhưng mà khéo làm sao thì bình thường thứ mà Diệp Căng không thích ăn nhất lại chính là những món viên ấy.
“Hình như mua hơi nhiều rồi thì phải?”
Hướng Tần lắc đầu: “Không sao đâu, tủ lạnh trong nhà trống hết rồi, có thể để dành lần sau nấu tiếp.”
Diệp Căng: “Anh Tần ngày thường không nấu cơm sao?”
“Ừ...... Công ty bận quá, bình thường đều là ăn ở căn tin.”
Lúc nói ra những lời này, tai Hướng Tần lấm tấm đỏ, lần này là bởi vì đang nói dối.
May thay Diệp Căng làm người rất có chừng có mực, sẽ không bao giờ dò xét hay rặn hỏi những chuyện liên quan đến anh làm ở nơi nào, công ty làm gì..... đại loại thế.
Đồ ăn mua cũng tàm tạm rồi, Hướng Tần nhìn về quầy hàng bán nồi niêu xoong chảo: “Còn muốn qua khu bên kia một chút.”
Diệp Căng lần này có chút ngạc nhiên hỏi: “Nhà anh Tần không có nồi để nấu lẩu ư?”
Hướng Tần lập tức nói: “Lúc trước định mua rồi, nhưng mà gần đây bận bịu quá nên quên mất.”
Diệp Căng trông bộ dạng khẩn trương của anh, không cần nghĩ cũng biết Hướng Tần đang nói bừa rồi. Rõ ràng là do hôm nay mình nói muốn ăn lẩu nên bây giờ mới mua.
“Anh đó......”
Lời đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được, Diệp Căng nhấc chân: “Đi thôi, đi mua nồi nào.”
Hướng Tần nhẹ nhàng thở ra, anh cũng không muốn Diệp Căng cảm thấy tội lỗi. Nhưng lúc thanh toán thì Diệp Căng vẫn nói để đó cậu trả tiền.
Hướng Tần muốn cản cậu lại: “Cậu vẫn còn là học sinh......”
Diệp Căng cười khẽ: “Tôi trả hay anh trả không phải đều giống nhau sao, chẳng phải đều là tiêu tiền của anh à?”
Đối mặt với ánh mắt nhìn thấu hồng trần của chị thu ngân, Hướng Tần vô cùng quẫn bách mà 'a' lên một tiếng.
Tuy là trời mưa, nhưng siêu thị vẫn nườm nượp người, một hàng người xếp hàng phía sau nhìn bọn họ đồ đạc vẫn còn nhiều quá chừng, bèn đến chỗ quầy thu ngân khác để tính tiền.
Chị thu ngân quét từng món từng món một, Hướng Tần đem những món đã được quét bỏ vào trong túi.
Mãi cho đến khi anh thấy được một hộp 'ba con sói'.
Anh sững sờ.
Diệp Căng cũng ngây ngẩn cả người.
Trên đó còn viết vài dòng quảng cáo: Là tấm khiên mạnh mẽ, gìn giữ nhé tình yêu, sinh hoạt hạnh phúc đều, thiên đường đàn ông đấy.
“Cái này, cái này không phải......”
Đầu lưỡi Hướng Tần muốn thắt lại luôn rồi, sắc đỏ bên tai lan nhanh đến độ mắt thường còn thấy được.
Đối mặt với ánh nhìn đầy ám muội của chị thu ngân, Diệp Căng so với anh thì bình tĩnh hơn nhiều, nếu đã quét mã rồi, cậu chẳng đắn đo mà cầm nó bỏ vào trong túi.
Hướng Tần càng sợ Diệp Căng hiểu lầm rằng bản thân mình có ý đồ bất chính với cậu bèn lên tiếng giải bày: “Tôi thật sự không có lấy cái này.....”
Diệp Căng cố ý chọc anh: “Tôi biết, là tôi lấy đấy.”
Hướng Tần: “Hả......?”
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Hướng Tần, Diệp Căng thật sự không nhịn được mà bật cười.
Diệp Căng cảm thấy việc này không thể trách mình được, Hướng Tần càng ngây thơ, cậu càng muốn trêu chọc anh, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.
Đại não Hướng Tần một mảnh trống rỗng, căn bản không nghĩ tới việc Diệp Căng lấy bao là muốn dùng với mình, mà lại đi đoán già đoán non xem có phải cậu đã có bạn gái rồi không.
Nhìn vẻ mặt sai sai của Hướng Tần, Diệp Căng vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tôi đùa tí thôi mà. Này chắc là do lúc nãy người xếp hàng đông, không cẩn thận đụng kệ nên nó mới rớt vào thôi.”
Hướng Tần khẽ sờ lỗ tai, ở trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
Tuy rằng Diệp Căng sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người mình thích, cùng đối phương trải qua hết những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau nên làm, song anh vẫn hy vọng việc này sẽ không xảy ra trong nửa năm này.
...... Cũng không đúng, nếu như Diệp Căng có thể mau chóng tìm được người thương, có lẽ cậu sẽ không còn chìm đắm trong sự đau khổ khi phải rời xa cha mẹ.
Sở dĩ anh gấp gáp thực hiện bản hợp đồng hẹn ăn cơm chỉ kéo dài vọn vẻn nửa năm này, chẳng phải bởi vì hy vọng trong khoảng thời gian Diệp Căng đau khổ nhất, sẽ có một người bên cạnh cậu, cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau trò chuyện hay sao.
————————————————————————
Việc đầu tiên sau khi Hướng Tần trở về chung cư chính là cắm điện cho máy làm ấm tay, sau đó lại đặt tay Diệp Căng vào.
Hướng Tần cũng không rõ nhiệt độ tay của Diệp Căng bây giờ ra sao, nhưng thấy tay ửng đỏ cả lên rồi, hẳn là lạnh lắm.
Sự thật thì đúng là thế, Diệp Căng ôm máy làm ấm trong tay, có chút thẫn thờ mà nhìn Hướng Tần đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
—— Anh rốt cuộc là muốn gì nhỉ?
Diệp Căng lớn từng tuổi này rồi, ngoại trừ ba mẹ ra thì người đối tốt với cậu như thế, săn sóc chu đáo như thế nếu không phải có tâm tư riêng thì cũng sẽ có ý đồ xấu.
Hoặc là muốn lấy lòng ba mẹ cậu, hoặc là cảm thấy trên người Diệp Căng có điểm nào đó có thể lợi dụng được.
Nhưng Hướng Tần thì lại khác, không quan tâm gì đến lợi ích cả, anh dường như rất đơn thuần, tựa hồ đối xử tốt với cậu là do bản năng mách bảo thôi vậy.
Cho nên nhất thời thì Diệp Căng vẫn chẳng biết phải dùng thái độ gì để đối xử với anh.
Rõ ràng nếu dựa theo phong cách đó giờ của cậu thì nếu gặp phải loại người tình cảm mơ hồ không rõ ràng này thì hoặc là phải phân định rạch ròi, hoặc là trực tiếp đường ai nấy đi ——
Hiện giờ mỗi khi nhìn vào mắt Hướng Tần thì sẽ lại chùn bước, chẳng muốn nhìn thấy một tia thất vọng nào trong đôi mắt ấy.
————————————————————————
Tuy rằng chỉ là ăn lẩu, nhưng đồ ăn vẫn phải được xử lý.
Xương ống thì đem đi hầm, trong lúc hầm xương, Hướng Tần bắt đầu cắt thịt bò, chỉ có thịt ba chỉ cuộn và thịt dê cuộn đã là thành phẩm, không cần rửa cũng chẳng phải cắt.
Diệp Căng ủ tay đủ ấm rồi liền đến bên cạnh anh, cùng nhau rửa sạch rau củ.
“Cậu ngồi đó là được rồi, không cần phải đụng đến những thứ này đâu, tôi sẽ nhanh........”
“Đã nói là sẽ học anh nấu ăn mà, vậy thì bắt đầu từ việc rửa rau đi.” Diệp Căng nói tiếp, “Hầm canh chắc là cần thời gian nhỉ, hay là anh cũng đi làm ấm tay trước đi?”
Hướng Tần thành thật nói: “Tôi không lạnh.”
Diệp Căng đột nhiên giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay của Hướng Tần, quả thật ấm áp, thoải mái ghê.
“Nhiệt độ cơ thể của anh Tần vẫn luôn cao như vậy ư?”
Tay Hướng Tần cứng đờ trên tấm thớt, không dám động đậy, giọng nhỏ đến đáng thương: “Tôi không sợ lạnh ——”
Diệp Căng bỗng chốc lại nổi ý xấu: “Vậy thì lúc mùa đông tới, được ôm anh ngủ há chẳng phải sẽ rất ấm áp sao?”
“......” sâu trong lòng Hướng Tần run rẩy, thân thể cũng lẩy bẩy theo.
Cứu mạng!
Diệp Căng nhịn cười: “Mấy thằng bạn cùng phòng tôi mỗi khi đông về thì thích leo lên giường nhau, kẻ ôm người ấp rồi cùng nhau ngủ.”
Hướng Tần lấy lại chút bình tĩnh, anh lặng lẽ thở phào, sau đó rút tay mình ra khỏi tay Diệp Căng: “Thế, cậu cũng vậy à?”
“Có đứa từng leo lên giường tôi rồi ——” Diệp Căng cố ý dừng một chút, “Chẳng qua là bị tôi một chân đạp lăn quay xuống đất.”
Nghe được nửa đoạn trước thì Hướng Tần khó chịu đến chẳng màng hít thở, nghe tới phần sau thì lại bị chọc cười.
Tâm tình thay đổi thật là nhanh, mặc dù Diệp Căng có ôm ấp ai đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.
“Anh Tần cười rộ lên trông đẹp trai thật đấy.”
Diệp Căng quả thật chưa từng thấy qua vẻ mặt tươi cười của Hướng Tần, ngay lúc này đây thì dáng vẻ trầm ổn dường như giảm đi đôi ba phần, tựa như một cậu sinh viên nào đó mới vừa nhập học mà thôi, vô cùng trong sáng, lại rất mê người.
Mà Hướng Tần nghe được lời này thì liền cắt lệch đi, một miếng thịt bò mỏng bị cắt nát.
Nếu như có thể thì Hướng Tần quả thật muốn đưa Diệp Căng trở về phòng khách.
Diệp Căng cũng không định buông tha cho lỗ tai đang đỏ bừng bừng của anh, thế là bèn tiếp tục nói: “Tất nhiên, không cười cũng đẹp trai không kém nha.”
Hướng Tần nóng đến mức muốn nổ tung luôn rồi.
Anh hít sâu một hơi, nói muốn đi toilet một lát.
Lập tức dùng nước lạnh để rửa mặt, một thân nóng rực của anh mới dần dà giảm bớt được tí xíu.
Nhìn gương mặt trong gương kia, Hướng Tần sờ mạnh lên khóe môi, cũng không biết sau này có nên cười nhiều một chút hay không nữa.
Nhưng mà Diệp Căng cũng nói rõ là không cười cũng đẹp mà, không cười thì mới hiện lên bộ dạng trưởng thành giỏi giang, mới có thể đóng giả làm một người đàn ông 26 tuổi với sự nghiệp thành đạt được.
Hướng Tần loay hoay hết một phút đồng hồ trong toilet, lúc ra cũng chẳng biết phải khoác lên vẻ mặt gì để gặp Diệp Căng nữa.
Thật rối rắm.......Rốt cuộc có nên cười hay không đây.