~Truyện được edit bởi một bạn nhỏ tên L~
————————————————————————
Nhịp trống mãnh liệt vang lên từng hồi, mấy anh trai trên sàn đang điên cuồng lắc lư nhún nhảy theo điệu nhạc đinh tai nhức óc, chỉ có điều chẳng mấy ai có vẻ ngoài trông được được cả.
Còn những chàng gay chất lượng xung quanh đây hoặc là đang tựa mình trên băng ghế dài, hoặc là đang ngồi ở quầy bar ngắm nhìn mọi thứ.
"Ôi cái đệt!" Bao Ứng Nguyên chỉ vào quầy ghế trong góc cách đó không xa, kinh ngạc cảm thán, "Tay của hai anh trai kia đang mon men vào lưng quần nhau kìa!!"
Liễu Án rặt một bộ mặt chưa trải sự đời mà thảng thốt nói: "Má! Ông anh mặc áo sơ mi ca rô đang sờ mó đũng quần của chàng trai diện bộ đồ vest kìa!"
Này cũng chưa tính là gì đâu, còn có người vừa nhìn thấy hợp gu, trò chuyện chưa được đôi ba câu, uống chưa tới vài ly liền ngầm hiểu mà xách nhau vào trong nhà vệ sinh để 'xử lý'.
Nhà vệ sinh có cửa sẽ chắn được tầm mắt của mọi người chung quanh, thế nhưng tiếng nhạc náo nhiệt ở đại sảnh quán bar, cộng thêm tiếng hàn huyên trò chuyện của những kẻ đang hút thuốc trước bồn rửa tay, bản hoà âm như vậy vang vọng vào tai, làm cho người bên trong càng thêm hưởng thụ, càng thêm kích thích.
Diệp Căng không còn xa lạ gì đối với quán bar nữa, nhưng bất luận tới lui bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu cũng khó mà thích ứng được, vô cùng ồn ào.
Ồn ào ở đây không phải là tiếng nhạc, mà là tiếng của những gã lũ lượt kéo nhau tới để bắt chuyện làm quen.
Đây là lần thứ N cậu xua tay từ chối những người tới đây rồi.
Trai đẹp quanh đây không nhiều, vì thế mà tổ hợp của bọn họ nhanh chóng thu hút biết bao ánh nhìn, đặc biệt là giá trị nhan sắc của mỗi người đều không hề thấp.
Diệp Căng cùng Dư Thuần thì khỏi phải bàn, Bao Ứng Nguyên là một chàng trai vô cùng thẳng, vẻ ngoài kiên cường chính trực, Liễu Án mắt một mí, mặt có chút phổ thông, nhưng nhìn lâu rồi sẽ phát hiện ra càng ngắm càng dễ coi.
Lại thêm một người nữa.
Chẳng qua mục tiêu lần này là Dư Thuần.
"Chào em, có thể mời em một ly được không?
Dư Thuần say đứ đừ rồi, nhìn chằm chằm đối phương: "Anh cũng thèm khát cơ thể tôi à?"
Cái từ 'cũng' này dùng đáo để gớm.
Liễu Án kéo lấy cậu ta, rồi nhìn cái người trước mặt này, xấu hổ nói: "Thật ngại quá, cậu ta đã có bạn trai rồi."
Dư Thuần nháy mắt nổi khùng.
"Cậu đừng có mà nói nhăng nói cụi! Tớ không có bạn trai nào hết!!" Cậu ta một phen nước mắt nước mũi tèm lèm, khóc tu tu một tràng ngon lành, "Bạn gái của tớ chạy đâu mất rồi? Chó má cái tên Trịnh Nguyên Lâm!!! Huhuhu....."
Diệp Căng sờ lỗ tai.
Giọng của Dư Thuần có độ xuyên thấu còn cao hơn cả âm nhạc ở quán bar này
Tiễn xong cái gã tới bắt chuyện cuối cùng kia, cậu nhìn thời gian: "Sắp 9 giờ rồi, có đi về chưa?"
"Đi đi!"
Tuy rằng Bao Ứng Nguyên đối với gay bar cảm thấy vô cùng mới lạ, song nhìn lại đồng hồ, mắt thấy sắp tới thời gian gọi điện thoại cho bạn gái, nếu bị phát hiện bản thân đang ở gay bar thì quả thật có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Cậu ta và Liễu Án cùng nhau giữ Dư Thuần đang muốn đi ra ngoài lại, Diệp Căng gọi phục vụ tới tính tiền.
Chàng phục vụ kia bề ngoài ưa nhìn, trên đường tới đây còn bị người sờ mông một phát, thế nhưng chàng ta không hề tức giận, còn nghiêng đầu cười đáp trả.
Bầu không khí nơi đây quả thật khác xa so với những quán bar bình thường, vô cùng cởi mở.
Diệp Căng thanh toán tiền xong, xuyên qua đám người đang chen chúc mà đi ra ngoài, Dư Thuần thì ôm cột đèn nôn thốc nôn tháo, Bao Ứng Nguyên và Liễu Án một bên an ủi một bên khuyên nhủ.
Cậu vùi mình trong cơn gió lạnh lẽo, nhớ về những hồi ức xa xăm xưa cũ.
Đây là lần thứ hai cậu đến gay bar, lần đầu tiên là vào năm lớp 11, bị tụi bạn trong lớp kéo ra ngoài mở mang tầm mắt.
Khác với mấy đứa đang ôm trong mình tâm tư hiếu kỳ tò mò kia, cậu nhìn những cử chỉ ôm ấp thân mật cho đến màn hôn môi nóng bỏng của mấy cậu chàng đồng tính nơi đây, cũng không hề cảm thấy kỳ quái hay phản cảm.
Lúc ấy cậu hãy còn là thiếu niên, trạng thái tâm lý chưa vững, sau khi phát hiện bản thân mình rất có khả năng thích con trai, cậu mất ngủ mấy đêm liền.
Ba mẹ cậu nhanh chóng phát hiện có điều gì đó bất ổn, Diệp Căng cũng chẳng muốn giấu giếm gì bọn họ, bèn trực tiếp thổ lộ.
Mẹ cậu trước giờ vẫn luôn thấu hiểu lòng người giờ đây lại có chút đắn đo, nói: "Mẹ có quen biết một vị bác sĩ tâm lý......"
Thẳng thắn mà nói thì tim Diệp Căng lúc đó cũng đã nguội lạnh rồi.
Nhưng chợt mẹ cậu lại bổ sung thêm: "Đồng tính luyến ái chẳng phải chuyện gì to tát đâu con ơi, nó cũng không phải bệnh, con không cần lo lắng như vậy, nếu như thật sự nghĩ không thông, thì có thể trò chuyện cùng bác sĩ."
Những lời này thoáng chốc đã giải cứu một thiếu niên đương độ mờ mịt về tính hướng của bản thân.
Chỉ cần ba mẹ không để bụng, cậu có thích con trai hay con gái cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, đợi đến một lúc nào đó, cậu có người mình thương thì hãy cứ nghe theo lời con tim mách bảo mà tiếp tục bước đi, vậy là tốt rồi.
Diệp Căng cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cậu dắt theo người mình thương, tay trong tay đứng trước mắt ba mẹ mà dõng dạc giới thiệu 'đây là người mà con muốn sống chung đến hết quãng đời này'.
Còn cái người có cùng giới tính với cậu kia, cũng không cần lo lắng bị làm khó dễ hay bị đánh mắng gì cả.
Nhưng hôm nay nhìn lại, hết thảy đều là những hy vọng xa vời.
————————————————————————
Bao Ứng Nguyên chặn được một chiếc xe, biết Diệp Căng chín giờ rưỡi còn có cuộc hẹn: "Hay là cậu lên xe với bọn tớ đi? Đưa cậu tới đó trước, rồi bọn tớ mới trở lại trường."
Diệp Căng lắc đầu: "Không cần, chỗ tớ muốn tới cách nơi này không xa lắm, đi bộ tí là đến thôi."
Liễu Án: "Được, vậy khi nào tới thì nhắn tin cho tụi này hay."
Dư Thuần giãy giụa thò nửa người ra: "Lão nhị à, cậu nhất định phải giữ mình an toàn đấy nhé, cậu lớn lên điển trai như vậy, lỡ như gặp bọn lưu manh thèm khát cậu....ọc....ọe!"
Tài xế tức giận mà nói: "Nôn trên xe 200 tệ!"
"Biết rồi mà." Diệp Căng nhét cái tên Dư Thuần một đầu đầy lo lắng kia vào trong xe rồi đóng cửa giúp bọn họ.
Cậu một tay đút túi quần, tay còn lại dõi theo bọn họ rồi vẫy tay nói lời tạm biệt.
Đuôi xe phả khói bụi đầy đất, Diệp Căng thả chậm bước chân, từ từ đi về phía trước.
Trên người còn ám chút mùi khói thuốc của những gã khác, vẫn là nên để anh chàng gió giúp mình thổi hết chúng đi.
Bằng không thì cả hai lần gặp mặt, người ngợm đều trong trạng thái nhếch nhác sau khi uống rượu bia, thật là mất mặt biết bao.
Diệp Căng đêm nay không say lắm, chỉ là hơi chếnh choáng tí thôi.
Cậu nói chỗ mình muốn tới cách nơi này không xa lắm, cũng chả phải nói đùa bâng quơ.
Chung cư Nam Sơn, quán bar Nam Sơn, đều là dựa vào địa danh 'Nam Sơn' của vùng này mà đặt.
Nơi này cũng không thật sự là một ngọn núi, nó chỉ là một sườn dốc đã được khai phá, bởi vì địa thế không được bằng phẳng, lại còn nằm ở phía nam, nên mới được đặt tên là Nam Sơn.
Nhà cậu còn từng tham gia qua hạng mục đấu thầu này nữa.
Hiện tại ngẫm lại, đều là chuyện xa lắc xa lơ rồi.
Nơi đây từng là một vùng đất hoang vắng, chẳng thấy bóng người. Sau sáu bảy năm xây dựng, nó từng chút từng chút vươn lên, trở thành một trong những địa điểm du lịch tiêu biểu của thành phố này.
Chung cư Nam Sơn nằm ở đoạn sườn núi bên cạnh, Diệp Giản cuốc bộ áng chừng mười phút mới thấy được bóng dáng tòa nhà cao tầng.
Tuy là chung cư, nhưng giá lại không hề thấp, sống ở nơi này đều là những người có địa vị trong xã hội, là ông này bà nọ, cũng có nhiều học sinh gia đình có điều kiện, liền mua đứt căn phòng ở khu này để làm chỗ ở vào mỗi cuối tuần.
Từ xa cậu đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen trông vô cùng cao cấp kia đang băng qua con đường quanh co mà chạy tới đây, vô cùng ổn định, tính cách giống hệt chủ nhân, quả thật là chủ nào xe nấy.
Diệp Căng dựa vào đèn đường bên cạnh chờ đợi, gam màu ấm tỏa ra từ chiếc đèn bao phủ lấy cậu, làm cho cả người trông ôn hòa đi vài phần.
Cậu dõi theo chiếc xe màu đen đã tìm được chỗ dừng, người trong xe mở cửa ra đi về phía cậu, sau đó cậu cười với người nọ: "Hướng tiên sinh đến đúng giờ ghê ta."
Hướng Tần tai đỏ ửng, nhẹ giọng hỏi: "Cậu uống rượu rồi à?"
"Không nhiều lắm." Cậu dựng thẳng ngón tay thon dài lên, "Bảy ly thôi."
"Sao không lên trên đó đợi trước?"
"Muốn hóng tí gió thôi, mà cậu tới cũng đúng lúc, tôi cũng vừa tới."
Hướng Tần: "Vậy còn muốn hóng nữa không?"
Diệp Căng lắc đầu: "Không muốn nữa, đi lên bàn chuyện chính thôi nào."
Hướng Tần nói 'được', sau đó cảm thấy cậu mặc quá ít, định cởi áo khoác của mình cho cậu, nhưng lại bị Diệp Căng cự tuyệt.
"Trên người tôi có mùi không dễ ngửi tí nào." Ý Diệp Căng chính là mùi rượu.
"...... Dễ ngửi mà." Hướng Tần nói.
Diệp Căng nhướng mày: "Mùi rượu mà dễ ngửi á?"
"......" Hướng Tần không biết nên trả lời như nào mới phải, bèn nói bừa: "Mùi rượu không dễ ngửi, nhưng ở trên người cậu thì lại không khó ngửi nữa."
Nếu không phải cậu biết Hướng Tần dễ đỏ mặt, Diệp Căng cơ hồ hoài nghi anh đang thả thính mình đấy.
Thế là cậu bèn hỏi tiếp: "Thế có biết tại sao tôi lại không mặc áo khoác của cậu không?"
Hướng Tần thành thật trả lời: "Không biết."
Lúc xuống xe thì anh phát hiện ra, trên người Diệp Căng không có mặc chiếc áo khoác mà anh đã đưa cho cậu hồi sáng sớm, trong một khoảnh khắc nào đó, lòng anh thoáng qua một tia thất vọng nhỏ thật nhỏ.
"Bởi vì muốn tới quán bar, sợ nó sẽ bám đầy mùi thuốc lá và rượu bia." Diệp Căng nhấn nút đi lên của thang máy, bước vào trong rồi xoay người lại cười, "Cho nên lần sau gặp lại mới trả cho cậu nhé, có được không?"
Hướng Tần nói: "Được."
Anh nghĩ thầm, không trả cũng không sao.
Căn hộ nằm ở tầng chín, tốc độ di chuyển của thang máy đã nhanh lắm rồi, thế nhưng Hướng Tần vẫn cảm thấy mỗi một giây trôi qua lại mơ hồ dài tựa một năm vậy.
Bởi vì cái người bên cạnh này người thì dựa vào tường, còn ánh mắt lại thường trực trên đôi tai sớm đã ửng đỏ của anh.
"Ting ——"
Cửa thang máy rốt cuộc cũng chịu mở, anh như được giải thoát mà thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Tới rồi."
Diệp Căng đi theo sau anh, đi về phòng 906.
Tầng này chỉ có 6 phòng, mà căn hộ của Hướng Tần vừa hay lại nằm ở ngoài cùng, ba mặt đều có thể tận hưởng trọn vẹn ánh nắng mặt trời, tầm nhìn cũng là tốt nhất.
Trên kệ giày ngoài sảnh có đặt hai đôi dép lê, một đôi số 43, một đôi số 41.
Diệp Căng mang dép vào, chất liệu vô cùng dễ chịu: "Cảm ơn."
Hướng Tần không bàn về chuyện hợp đồng trước mà đi thẳng vào trong phòng bếp, nhanh nhẹn pha một ly nước mật ong.
Anh đắn đo vài giây rồi nói: "Về chuyện hợp đồng thì cậu cũng không cần nghĩ quá nhiều đâu, tôi sẽ không làm ra những chuyện mạo phạm gì cả, nếu......"
Anh định nói là, nếu Diệp Căng cảm thấy khó xử khi phải dành thời gian hai ngày một tuần để tới đây ăn cơm, thì anh cũng có thể bỏ đi điều khoản này, thật lòng mà nói thì đây cũng chỉ là một chút tâm tư nho nhỏ của anh mà thôi.
Nhưng Diệp Căng bỗng nhiên cất lời: "Cậu biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
Hướng Tần ngập ngừng lắc đầu.
Diệp Căng chỉ vào dây sạc Type-C trên sô pha: "Tôi đang nghĩ... nghĩ xem có phải cái này là do lúc sáng cậu cố ý mua đúng không."
"......" Bị phát hiện rồi.
Hướng Tần cũng chẳng rõ điện thoại Diệp Căng có còn pin hay không, chỉ là lúc sáng đi đổ rác, muốn chuẩn bị cho cậu một cọng dây sạc mà thôi.
Di động cả đêm không sạc, lỡ Diệp Căng tỉnh dậy, phát hiện điện thoại đã hết pin thì cậu có thể sẽ cảm thấy có chút bất an, dẫu sao thì còn phải đối mặt với một kẻ lạ mặt là anh đây.
Nhìn vẻ mặt của Hướng Tần thì Diệp Căng liền biết là anh thầm nhận rồi.
Cậu có chút xúc động cười cười, cơ hồ đây là lần đầu tiên cậu gặp được kiểu người như Hướng Tần đây.
Nói đơn thuần thì cũng không hẳn vậy, có một loại mùi vị trần tục bao phủ trên người anh, là kiểu cảm giác thuần khiết của 'người lõi đời nhưng lại không bị đời vấy bẩn'.
Lại quay về vấn đề hợp đồng, Hướng Tần chậm rãi hỏi: "Cậu suy xét thế nào rồi?"
Diệp Căng có chút kinh ngạc: "Tôi cho rằng buổi sáng đã đồng ý rồi mà nhỉ."
Hướng Tần tự cho rằng bản thân bình tĩnh mà thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Căng đột nhiên đòi hẹn gặp mặt vào buổi tối để nói chuyện, anh còn tưởng rằng cậu hối hận rồi.
Thật ra thì Diệp Căng có lẽ không nghèo đến độ như Hướng Tần tưởng tượng.
Cha mẹ cậu qua đời rồi, thế nhưng cậu vẫn còn có ông bà ngoại kia mà, chẳng qua là cậu không chịu nhận tiền chu cấp thôi.
Cuộc hôn nhân của ba mẹ cậu không nhận được sự ủng hộ của ông bà ngoại, quan hệ đôi bên cũng vô cùng nhạt nhòa, ngay cả đám tang vào nửa năm trước, ông bà cụ chỉ nhìn vào tấm di ảnh của con gái rồi lặng im cả ngày, đến một giọt nước mắt cũng chẳng thèm lăn trên má.
Không muốn nhận tiền của ông bà, cậu liền chạy đến tiệm cơm Tây đánh đàn dương cầm kiếm thêm thu nhập, bởi vì trình độ khá tốt, cho nên mức lương cũng hậu hĩnh, hai tiếng được 1000 tệ, một tuần đi làm hai lần.
Trừ điều này ra thì mặc dù chuyên ngành của cậu là Sơn dầu, song thành tích văn hóa cũng chẳng kém đâu nhé, lại còn được sống trong một gia đình gia giáo nữa.
Đối với một học sinh mà nói thì khoảng thu nhập này cũng đủ sống rồi, chỉ là không thể nào sung túc đủ đầy như trước kia thôi, nên bây giờ cậu cần phải sống tiết kiệm lại.
Hướng Tần chuyển trước cho Diệp Căng 20 vạn.
Trước khi cậu có cơ hội lên tiếng từ chối, Hướng Tần nghiêm túc mà nói: "Tôi nghe nói vẽ tranh cần tốn rất nhiều tiền, cậu bây giờ đừng có kiêng dè gì mà đầu tư việc học cho tới nơi tới chốn, có như vậy thì sau này mới không hối hận vì năm đó đã vùi dập bản thân mình."
Diệp Căng kìm lòng chẳng đặng mà bật cười thành tiếng: "Cậu nói chuyện......"
Hướng Tần nhắc nhở một hơi không ngừng.
"—— sao giọng điệu lại y hệt ba tôi thế nhỉ?"
Hướng Tần ngẩn ra, không ngờ rằng Diệp Căng sẽ đường đột nhắc tới người cha quá cố của mình.
Không chờ anh cất lời, Diệp Căng nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Ngài Hướng bao tuổi rồi nhỉ?"
Hướng Tần thong thả mà chớp chớp mắt: "26."
"Ồ~......" Diệp Căng kéo dài âm cuối, "Nếu vậy thì cái danh xưng 'Ngài' này nghe có vẻ già dặn và xa cách quá đỗi."
Hướng Tần: "Hửm?"
Diệp Căng ngồi trên sô pha, áo khoác đã được treo ở trên móc ngoài cửa từ sớm rồi, trên người chỉ còn độc một chiếc áo lông vàng nhạt.
Cậu tùy ý gảy sợi dây sạc trắng tinh: "Anh Tần —— cậu xưng hô này như thế nào?"
"......"
Hai bên tai Hướng Tần tê rần.
Anh xoay người lại, che đi sự thất thố: "Chỉ cần cậu thích là được."
Hy vọng lần sau gặp mặt, Diệp Căng không còn trong trạng thái 'đã uống qua rượu' như này nữa.
Thật khiến cho người ta chịu không nổi mà.