Thạch Trung Ngọc nằm ở trên giường, phát hiện mấy cô nương kia đều thật đáng yêu, nhưng vừa nghĩ đến Tuyết Sương Yên biết hắn cùng Cơ Như Nguyệt “hôn môi”, vạn nhất sau khi trở về pha trò Cơ Như Nguyệt thì làm sao bây giờ?
Ngược lại không phải Thạch Trung Ngọc hảo tâm bao nhiêu, lo lắng thay Cơ Như Nguyệt, mà là sợ Cơ Như Nguyệt làm khó dễ mình, không có việc gì an bài mình một đống lớn nhiệm vụ.
Càng nghĩ càng bất an, Tuyết Sương Yên lạnh như băng có thể sẽ không lắm miệng chọc cười Cơ Như Nguyệt, thế nhưng nếu như Hướng Lâm từ chỗ Tuyết Sương Yên biết được tình huống, nhất định có thể làm Cơ Như Nguyệt thẹn đến muốn chui xuống đất, đến lúc đó, thời gian của Thạch Trung Ngọc có thể tưởng tượng được...
Không được, không thể ngồi chờ chết ở nơi này, nhất định phải đi chủ động tìm hiểu địch tình, Thạch Trung Ngọc chân trần chạy lên lầu hai.
Mục đích chủ yếu là đi nghe trộm, không mặc dép có thể tận lực giảm bớt thanh âm, huống hồ trong biệt thự này cũng không bẩn.
Lầu hai cũng không chỉ có bốn gian phòng, lúc trước Thạch Trung Ngọc đi qua một lần, dựa theo lúc trước Hướng Lam chỉ đi phòng của Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên, đối với những phòng khác của lầu hai cũng không hiểu. Chỉ có thể lần lượt tìm hiểu.
Liên tục thay đổi bốn gian phòng, đều không nghe được bên trong có thanh âm, Thạch Trung Ngọc buồn bực, chẳng lẽ vận khí của mình xui như vậy?
Di! Lầu hai cũng có phòng vệ sinh? Đèn vẫn mở.
Phòng vệ sinh không giống lầu một, tài liệu chủ yếu là thuỷ tinh mờ, mà lầu một thì cực kỳ phổ thông.
Thạch Trung Ngọc rất quấn quýt, nói không muốn đi vào nhìn đó là giả, nhưng nếu như tiến vào, sợ rằng cách cái chết cũng không xa.
Hắc hắc, Thạch Trung Ngọc úp sấp ở cửa phòng vệ sinh lắng nghe thanh âm bên trong.
- Lâm Lâm, hắn thực không làm gì ngươi? Vậy ngươi trốn làm gì, đây không phải là có tật giật mình sao!
Hướng Lam nói.
- Tỷ, ngươi thuần khiết một chút được không, ta là cái cuối cùng đi vào, nếu như Thạch Trung Ngọc thực sự làm gì với ta, lẽ nào Như Nguyệt tỷ cùng Tuyết Nhi tỷ tỷ còn có thể trốn xem cuộc vui sao? Hơn nữa, trốn đi, còn không phải sợ ngươi hiểu lầm, Như Nguyệt tỷ cùng Tuyết Nhi tỷ tỷ không phải cũng trốn đi sao, lẽ nào ngươi cho rằng Thạch Trung Ngọc cũng có quan hệ với các nàng?
Hướng Lâm giải thích.
- Điều này cũng đúng, được rồi, chúng ta tắm nhanh lên một chút! Tắm xong đi ngủ sớm a! Ai, đã lâu rồi không ngủ trễ như thế, không biết ngày mai có thể dậy sớm hay không.
Hướng Lam nói.
Bên trong đối thoại làm cho Thạch Trung Ngọc hừng hực, đương nhiên không thể nào là bởi vì nghe trộm người khác nói chuyện cảm thấy xấu hổ, hiện tại trong đầu hắn đều là hai thiếu nữ vóc người tướng mạo giống nhau như đúc, cả người trần trụi, tiểu huynh đệ mới vừa bị Cơ Như Nguyệt khiêu khích đứng lên, bị Hướng Lâm dọa sợ mềm lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hít sâu, làm cho tiểu huynh đệ yên tĩnh một chút, chuẩn bị ly khai địa phương này, lúc đầu hắn cũng chỉ là muốn biết Hướng Lâm có biết sự tình của hắn và Cơ Như Nguyệt hay không, bất quá xem ra, còn không có cơ hội biết. Đi chỗ Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt nghe trộm a.
- A! Lâm Lâm, ngươi làm gì thế! Sờ ngực ta làm gì?
Hướng Lam sẵng giọng.
- Tỷ, ngươi nói vì sao chúng ta lớn giống nhau như đúc? Ngay cả bộ ngực cao thấp cũng giống nhau.
Hướng Lâm hỏi.
Hướng Lam đẩy ra móng vuốt nhỏ lại muốn đưa tới nói:
- Ta làm sao biết... Ai nha! Ngươi cái Tiểu Sắc Nữ, còn sờ? Lật trời sao.
- A! Tỷ, không muốn, nhột quá.
...
Thạch Trung Ngọc giận dữ, hai nha đầu các ngươi, còn có để cho người sống hay không, thật vất vả mới để cho tiểu huynh đệ an ổn xuống, lại làm nó phát bực, cẩn thận lão tử dằn không được, vọt vào xxoo các ngươi, Thạch Trung Ngọc cũng chỉ có thể ở ngoài phòng vệ sinh YY một cái, đương nhiên không có khả năng vọt vào.
Thạch Trung Ngọc bằng vào nghị lực lớn lao rời đi nơi này, đi tìm căn phòng của Cơ Như Nguyệt, xem thái độ của nàng là gì.
Nếu như hiện tại Cơ Như Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, phỏng chừng vấn đề cũng không lớn, nếu như ở trong phòng chửi đổng, Thạch Trung Ngọc liền phải làm xong chuẩn bị ngày mai bị mắng, bị tìm phiền toái.
Đi tới căn phòng của Cơ Như Nguyệt, chỉ thấy cửa khóa, còn có một khe hở, từ trong khe hở lộ ra ánh đèn nói cho Thạch Trung Ngọc biết, nàng còn chưa có ngủ đâu.
Thạch Trung Ngọc đi tới cửa, nỗ lực từ trong khe hở thấy tình huống bên trong, chỉ tiếc khe cửa quá nhỏ, cái gì cũng không thấy được.
Nhẹ nhàng đẩy ra một chút.
Dựa vào!
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đang ở trên giường “đánh nhau”!
Xé rách, hẳn là càng thích hợp nói rõ hết thảy, cư nhiên cười đùa lột y phục đối phương, quá thô bạo, Thạch Trung Ngọc có chút không nhìn nổi.
Cơ Như Nguyệt thành thục chững chạc, bây giờ lại giống như ở trong phòng Thạch Trung Ngọc, cưỡi ở trên người Tuyết Sương Yên, đồ ngủ của Tuyết Sương Yên đã không biết bị ném đến địa phương nào, chỉ mặc một cái nịt ngực bạch sắc.
Cơ Như Nguyệt gãi eo thon nhỏ của Tuyết Sương Yên:
- Ngươi cái xú nha đầu, ai cho ngươi trốn ở địa phương kia? Lại dám chê cười ta? Ngày hôm nay ta nhất định phải dùng gia pháp hầu hạ ngươi.
- Đừng... Như Nguyệt... Tỷ... Ta sai rồi... Ngươi tha cho ta đi!
Tuyết Sương Yên cười đến nói cũng nói không xong.
- Hanh! Chậm, ngày hôm nay ta nhất định phải để cho ngươi biết sự lợi hại của ta, để cho ngươi dám trốn ở một bên, làm hại ta bị Thạch Trung Ngọc cái kia… hanh, ngày mai hắn cũng không xong đâu.
Cơ Như Nguyệt nói.
Thạch Trung Ngọc ở ngoài cửa nghe được mặt đầy mồ hôi, rõ ràng là ngươi chủ động, hơn nữa lúc đầu chỉ bất quá là hôn môi mà thôi, bị “cái kia”, rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.
- A! Như Nguyệt tỷ, không muốn a.
Thạch Trung Ngọc trừng lớn mắt, Cơ Như Nguyệt đã lột nịt ngực của Tuyết Sương Yên.
Đáng tiếc, Tuyết Sương Yên liều chết không theo, hai tay hộ tống nịt ngực của mình, Cơ Như Nguyệt lấy không xuống, lại tiếp tục cào nàng, Tuyết Sương Yên đã cười ra nước mắt, liên tục xin tha, Cơ Như Nguyệt đã chuẩn bị, tháo ra nịt ngực của Tuyết Sương Yên.
Tiểu bạch thỏ trắng như tuyết mất đi bảo hộ, rung rinh hai cái, hai điểm đỏ bừng làm cho Thạch Trung Ngọc hô hấp dồn dập.
Tuyết Sương Yên thấy Cơ Như Nguyệt ghê tởm như thế, lập tức phản kích, tại chỗ bùng lên, đẩy ngược Cơ Như Nguyệt lại, dạng chân ở trên bụng Cơ Như Nguyệt, động tác lớn như thế, đôi bạch thỏ trước ngực tự nhiên sẽ không an ổn, ánh mắt của Thạch Trung Ngọc theo tiểu bạch thỏ lên xuống, lấy độ tập trung tinh thần của Thạch Trung Ngọc vào giờ phút này, sợ rằng có người đứng ở phía sau hắn, cầm đao đâm hắn vài cái cũng không nhất định có thể phản ứng.
- Ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa, rõ ràng chính là ngươi chủ động đi phi lễ Thạch Trung Ngọc, để cho ta làm sao cứu ngươi, còn muốn giết người diệt khẩu, hanh! Ngươi xong.
Tuyết Sương Yên nói xong cũng bắt đầu lột đồ ngủ của Cơ Như Nguyệt.