Edit & Beta: Mộc Chanh
...
[Hoàn tất nạp linh hồn ký chủ, tiến hành nhập gói ngôn ngữ...]
Lâu Tiêu bị đánh thức bởi âm thanh máy móc, ngay sau đó, một đốm sáng lóe lên trong không gian tối tăm.
Bóng tối dần rút đi, người vốn đã chết, Lâu Tiêu, cảm thấy kinh ngạc khi thấy mình đang ngồi trên xe hơi. Cô không quen người đàn ông đang lái xe, cả người phụ nữ đang ngồi bên ghế phụ. Người phụ nữ ấy đang nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, rõ ràng là đang nói chuyện với cô.
Nhưng ngôn ngữ người phụ nữ ấy sử dụng rất xa lạ, Lâu Tiêu căn bản nghe không hiểu điều gì.
[Hoàn tất nhập gói ngôn ngữ]
Âm thanh máy móc một lần nữa vang lên trong đầu.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu được thứ ngôn ngữ kia.
“Ngẩn người cái gì, những gì vừa nghe đã hiểu chưa?” Người phụ nữ kia lại quay đầu hỏi cô.
Lâu Tiêu cố gắng mở miệng, trả lời: “Hiểu rồi.”
Giọng điệu của Lâu Tiêu quá mức bình tĩnh. Người đàn ông lái xe nghĩ rằng vợ nổi nóng, nói những lời nặng nề làm tổn thương lòng tự trọng của con gái, vội vàng nói: “Tôi đang lái xe, hai người đừng ồn ào nữa, còn ồn nữa lỡ tôi lái nhầm đường thì sao.”
Người phụ nữ kia có lẽ sợ người đàn ông đi nhầm đường, làm chậm trễ thời gian, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Không gian im ắng, Lâu Tiêu nhắm mắt lại, nói chuyện với giọng nói trong tâm trí: “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Ta không phải đã chết rồi sao? Vì sao ta lại xuất hiện ở đây?”
Giọng nói kia vô cùng tỉ mỉ, giúp Lâu Tiêu giải đáp thắc mắc.
Hóa ra âm thanh này là hệ thống, thế giới họ đang sống là thế giới trong sách. Dựa theo quy định, mỗi thế giới trong sách sẽ bố trí một hệ thống giám sát cốt truyện. Khi cốt truyện phát sinh sai lệch, hệ thống sẽ tự động khởi động, bám vào người đã làm lệch cốt truyện.
Lần này, hệ thống khởi động là vì một nữ phụ có tên “Lâu Tiêu” trong cuốn sách.
“Lâu Tiêu” là em họ của nữ chính, và mẹ của “Lâu Tiêu” - người phụ nữ hung hăng ngồi ghế phụ kia, là dì của nữ chính.
Ở phần đầu của cốt truyện, nữ chính bởi vì chủ nhà phá hợp đồng nên không có chỗ ở, vốn định chuyển về nhà dì, nhưng vì cô em họ không thích cô, tỏ ý phản đối gay gắt, nữ chính không thể không đến nhà nam chính.
Phần sau của cốt truyện có một đoạn rất dài không có “Lâu Tiêu”, mãi đến gần cuối, khi nữ chính đưa bạn trai về nhà dì gặp người lớn, “Lâu Tiêu” vì ghen tị với nữ chính, liền lên mạng cố ý “tạt nước bẩn”, khiến cho nữ chính làm trong ngành truyền thông gặp rất nhiều rắc rối. Cuối cùng, khi sự thật được phơi bày, “Lâu Tiêu” xấu xa bị cư dân mạng chế giễu, cuối cùng trầm cảm và tự tử.
Ngoài những thông tin trên, Lâu Tiêu còn được truyền lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ “Lâu Tiêu”, biết được vừa rồi nguyên chủ vì thức đêm dài ngày dẫn đến đột tử trên xe. Hệ thống được kích hoạt khẩn cấp, nó tìm đến Cục Quản lý Không gian - Thời gian (Thời Không), chọn ra người trùng họ trùng tên với nguyên chủ, nhét cô vào thân thể này, để đảm bảo cốt truyện vẫn có thể tiếp tục.”
“Có nghĩa là...” Lâu Tiêu hỏi hệ thống: “Tôi buộc phải làm theo cốt truyện, cuối cùng chết vì trầm cảm mà tự sát, đúng không?”
[Đúng vậy, ký chủ chỉ có thể hành động theo kịch bản, nếu không hệ thống sẽ đưa ra hình phạt.]
“Hình phạt gì?”
[Điện giật tinh thần]
Hệ thống đột nhiên chuyển thành âm thanh máy móc lạnh lùng: [Quy tắc đầu tiên của hệ thống: Ký chủ là ai không quan trọng.]
[Chỉ cần đảm bảo các nhân vật trong sách hoàn thành cốt truyện, cảm xúc và sức khỏe tinh thần của ký chủ đều không nằm trong phạm vi quan tâm của hệ thống. Nếu ký chủ từ chối hành động theo cốt truyện bằng bất kỳ cách nào, hệ thống có thể sử dụng điện giật tinh thần để tra tấn ký chủ cho đến khi rối loạn tâm thần, đạt tới tiêu chuẩn thay thế ký chủ, sẽ lại tìm một ký chủ mới đến điều khiển cơ thể này.]
Hệ thống là sắt, ký chủ là nước.
Cứ thay đổi dần dần, cho đến khi tìm được một người nghe lời.
Sau khi hiểu được tình hình hiện tại của bản thân, thân thể căng cứng của Lâu Tiêu hơi thả lỏng, cô hỏi hệ thống trong đầu: “Nếu ta muốn xem qua cốt truyện, ngươi có phải nên đưa kịch bản cho ta không?”
[Tập lệnh Kịch bản Em họ pháo hôi đang tải, xin ký chủ vui lòng đợi một chút...]
[Đã tải xong Tập lệnh Kịch bản Em họ pháo hôi.]
Trong đầu Lâu Tiêu nhiều thêm vài đoạn hội thoại, mỗi đoạn chỉ vài dòng, bao gồm tất cả các cảnh cùng kịch bản của nguyên chủ.
Lâu Tiêu: “Ta muốn xem nội dung toàn bộ cuốn sách.”
[Để kiểm soát hành động của ký chủ, hệ thống sẽ không cung cấp cho ký chủ toàn bộ cốt truyện.]
“Cái này ah...”
Lâu Tiêu mở mắt ra, ánh mắt không còn bối rối, chỉ còn cảm giác nhàn nhạt lạnh.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đối diện với vành đai xanh bên đường, trong mắt lộ ra màu xanh lục bảo cùng màu đỏ cam rõ rệt.
Giọng nói của hệ thống lại vang lên: [Phát hiện tim kí chủ đập nhanh, xin hỏi ký chủ có cảm thấy khó chịu không?]
“Không có khó chịu.” Lâu Tiêu không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm mặt trời đang dần lặn cùng hàng cây xanh đang bị gió nhẹ lay, ở trong đầu trả lời hệ thống: “Ta đột nhiên có chút cao hứng.”
Hệ thống không hiểu ý tứ của lời nói này, cuối cùng theo căn cứ phân tích, chỉ có thể cho rằng ký chủ đang vui mừng vì được trở về từ cõi chết.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng ký chủ đang nói dối, bởi vẻ mặt của ký chủ chẳng có vẻ gì là “cao hứng” cả.
Trong lúc một người một hệ thống đang nói chuyện với nhau, chiếc xe đột nhiên giảm tốc, chuẩn bị rẽ vào bãi đậu xe của một khách sạn.
Điểm tổng kết học kỳ trước của ký chủ không đạt, lần nữa phân ban có khả năng sẽ bị chuyển đến lớp C, cũng chính là ban học sinh kém. Cha mẹ của ký chủ nghe nói chuyện này, hẹn riêng lãnh đạo nhà trường ra ngoài ăn tối và tặng quà để Lâu Tiêu có thể tiếp tục ở lại lớp B.
Thời gian hẹn là chiều nay.
Vào giờ ăn, có rất nhiều phương tiện ra vào khách sạn này, bọn họ không tránh khỏi việc phải xếp hàng.
Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo chói tai: [Xin kí chủ lập tức lên tiếng, kêu cha của kí chủ lái xe vào ga-ra ngầm! Nhắc lại lần nữa, xin kí chủ lập tức lên tiếng, kêu cha của kí chủ lái xe vào ga-ra ngầm!]
Lâu Tiêu không hề đi theo tiết tấu của hệ thống, cô dùng thái độ bất cần, hỏi: “Lý do?”
Hỏi xong, cố nhanh chóng nói thêm: “Ngươi có thể nhanh chóng giải thích nguyên nhân được không, để ta còn nhanh bảo cha ta lái xe vào ga-ra ngầm, nhanh lên, không kịp bây giờ.”
Hệ thống bị Lâu Tiêu đảo khách thành chủ, không kịp trở tay.
Nó thậm chí còn chưa nhận ra rằng Lâu Tiêu vô cùng nhanh chóng thích ứng với thân phận hiện tại, không hề có bất kỳ rào cản tâm lý nào mà gọi một người đàn ông xa lạ, mới nhận thức chưa đến nửa ngày là “cha”, liền nói cho Lâu Tiêu nghe: [Nữ chính Mộ Đông Dương đã chọn khách sạn này để tổ chức sinh nhật cho nam chính Luyện Tịch. Theo số liệu hiện tai, nếu đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời, 85% khả năng sẽ gặp phải nam nữ chính ở lối vào của khách sạn, điều này sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện phát triển kế tiếp.]
Đã hiểu.
Lâu Tiêu lên tiếng, nói với người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Cha đừng đậu xe trong hầm được không, trong đó chán quá.”
Hệ thống: [?!]
Lâu Quốc Đống: “Được, cha cũng định đậu xe ở ngoài. Trên đó ít xe, không cần tìm chỗ đậu.”
Chử Tú Trân ngồi ở ghế phụ, nói: “Chán cái gì mà chán, cũng không phải để con sống ở đó, đậu xe trong hầm rồi thuận tiện đi lên bằng thang máy, đậu xe ở ngoài còn phải đi bộ, nắng muốn chết.”
Chử Tú Trân giọng điệu hung hãn, nhưng so với âm thanh của hệ thống đồng thời vang lên thì thật là nhẹ nhàng: [Cảnh cáo lần thứ nhất! Tích lũy ba lần cảnh cáo sẽ trừng phạt ký chủ một cú điện giật tinh thần, xin ký chủ lập tức sửa miệng, để xe tiến vào hầm gửi xe!]
Lâu Tiêu dường như không nghe thấy âm thanh của hệ thống, học lại giọng điệu của nguyên chủ, khăng khăng: “Thì đi bộ là được.”
Chử Tú Trân nhíu mày: “Lâu Tiêu, con học đâu ra cái thói này?”
Lâu Quốc Đống nhanh chóng hòa giải: “Không sao, không sao, trong xe chúng ta có ô, không ngại nắng, không sợ. Tiêu Tiêu lát nữa xuống xe nhớ lấy ô cho mẹ. Con nói muốn đỗ xe bên ngoài, ô này lát cầm che cho mẹ.”
Lâu Tiêu trả lời: “Vâng.”
Chử Tú Trân: “Ông cứ chiều nó đi, để xem ông chiều nó có ra được bộ dạng con người hay không.”
Mặt khác, hệ thống bất lực, vì vậy, nó tiếp tục đưa ra lời cảnh báo thứ hai cùng một mệnh lệnh mới cho Lâu Tiêu: [Cảnh báo lần hai! Nếu thêm một lần cảnh cáo nữa, hệ thống sẽ trừng phạt ký chủ bằng điện giật tinh thần, xin ký chủ trì hoãn thời gian đỗ xe, cho đến khi nam nữ chính rời khỏi cửa khách sạn.]
Lâu Tiêu căn bản không để ý tới hệ thống, sau khi xuống xe, cô hít một hơi thật sâu, tâm tình sung sướng cầm ô cho Chử Tú Trân.
Chưa đi được mấy bước, Chử Tú Trân ghét bỏ cô lùn, che ô không đủ cao, mắng cô ngày thường không chịu uống sữa, đưa ô cho Lâu Quốc Đống cầm.
Đến cửa khách sạn, Lâu Tiêu nhìn thấy một nhóm người.
Nếu cố đoán không lầm thì người đi đầu một nam một nữ kia chính là nam nữ chính - Mộ Đông Dương và Luyện Tịch.
Mấy người phía sau chắc là bạn của nam chính.
Không giống như nữ chính xuất thân bình thường, thậm chí ăn nhờ ở đậu, gia thế của nam chính vô cùng vững chắc, bạn bè xung quanh cũng toàn con nhà giàu, quần áo thoạt nhìn đã thấy đắt tiền. Một Mộ Đông Dương mặt mộc, ăn mặc đơn giản đứng đó, giống như con vịt xấu xí bơi giữa hồ thiên nga, vô cùng bắt mắt.
Bởi vậy, Chử Tú Trân liếc mắt đã thấy được Mộ Đông Dương đang ở lẫn trong nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc không tầm thường, lông mày vốn đã nhíu lại càng nhíu chặt hơn.
Bà đem ô nhét vào tay Lâu Tiêu, bước nhanh về phía Mộ Đông Dương.
“Nhanh nhanh nhanh.” Lâu Quốc Đống thúc giục Lâu Tiêu bước nhanh đuổi kịp.
Bên kia, Mộ Đông Dương cũng phát hiện ra Chử Tú Trân, nhìn người dì đã nuôi nấng mình lớn đang đi tới, Mộ Đông Dương ban đầu hơi giật mình, sau đó mặt mày tái mét khi nghĩ đến điều gì đó.
Khi Lâu Tiêu và Lâu Quốc Đống đến gần, vừa lúc nghe thấy Chử Tú Trân ngôn ngữ bén nhọn chất vấn Mộ Đông Dương: “Cô được nghỉ không về nhà, lại chạy đến đây xách giày cho người ta à?”
Vốn là tổ chức tiệc sinh nhật, lại bị làm xáo trộn. Mộ Đông Dương cảm thấy khổ sở, cả người như bị người ta đâm một chùy, đầu óc trống rỗng.
Lúc sau bọn họ nói gì, Lâu Tiêu không nghe rõ, bởi vì hệ thống nói là làm, trừng phạt cô điện giật tinh thần đau thấu tận tâm can.
Hệ thống biết ký chủ sẽ chật vật thế nào khi bị điện giật tinh thần, bởi vì chấn động tinh thần không thể khống chế thân thể, đã từng có những tiền lệ mất khống chế trước đây.
Tuy nhiên, dựa trên tính toán, hệ thống nhận thấy rằng điều này có thể điều chỉnh sự phát triển cốt truyện đi đúng hướng, đồng thời dạy cho ký chủ không tuân theo mệnh lệnh một bài học nhớ đời, một công đôi việc, vì vậy nó không do dự mà làm.
Nhưng cảnh mà hệ thống dự kiến vẫn chưa xảy ra.
Nó ngừng trong giây lát rồi chuyển sang chế độ xem toàn cảnh, phát hiện sắc mặt ký chủ chỉ trở nên kém một chút, khả năng kiểm soát cơ thể vẫn rất ổn định. Cô thậm chí còn có thể quay mặt đi, hướng mắt về xa xăm, thoạt nhìn không giống như đang chịu khổ, càng giống như phát ngốc đúng hơn.
Không thể nào!
Hệ thống không thể lý giải tình hình hiện tại, bắt đầu điên cuồng điều tra dữ liệu, đồng thời gửi đơn lên Cục Quản lý Thời Không, yêu cầu cung cấp dữ liệu quá khứ của Lâu Tiêu.
Quy tắc đầu tiên của hệ thống: Ký chủ là ai không quan trọng.
Sở dĩ có quy tắc như vậy là bởi vì mọi hệ thống đều được trang bị “lõi nhân cách hóa trung tâm“. Để tránh việc hệ thống quá gần gũi với ký chủ, nảy sinh tình cảm, ảnh hưởng đến tác vụ, hệ thống không thể tự tiện kiểm tra quá khứ của ký chủ.
Ngay cả đơn đăng ký được gửi đi, cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định để phê duyệt nếu muốn lấy dữ liệu quá khứ của ký chủ.
Trước đó, hệ thống đã kiểm tra dữ liệu hiện có để đảm bảo rằng thể xác và tinh thần của Lâu Tiêu chịu được điện giật, cũng có thể xác định rằng tình trạng hiện tại của cô rất đau đớn, không thể giống như trước mắt hoàn hảo khống chế cơ thể như vậy.
Vấn đề là cô không chỉ kiểm soát được nó, mà còn có thể bóp chết các dấu hiện nhận biết, cô xác minh phỏng đoán của mình với hệ thống trong đầu: “Ký chủ điên sẽ bị thay thế, ta cùng thân thể của nguyên chủ hợp thành một khối, để bảo hệ thân thể này, ngươi chỉ có thể công kích tinh thần ta, đúng không?”
Câu trả lời rõ ràng cô đã biết, cho nên cũng không cần chờ đợi đáp án từ hệ thống, cố gắng đánh lạc hướng và nói chuyện với hệ thống chỉ để giảm bớt nỗi đau do điện giật tinh thần.
Cô nói: “Nếu là một cú điện giật vào cơ thể thì ta không chắc, nhưng nếu nói tới điện giật tinh thần... Tuy rằng cũng không phải là cái gì đáng tự hào nhưng ta vẫn muốn nói rằng: Chút đau đớn này, đối với ta chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.”
“Nếu đã biết, quy tắc đầu tiên trong luật của ngươi có phải nên được sửa hay không.” Cô ở trong đầu, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng nói chuyện với hệ thống, giống như một giáo viên kiên nhẫn dạy bảo học sinh hư-”
“Ký chủ là ai, thật - muốn - biết.”
...
Tác giả thốt lên:
#Đây là lý do tại sao hệ thống sau này trở nên vô cùng khiêm tốn, chỉ có thể tồn tại bằng cách bán manh#