” Cạch!!! “
Đúng là Rainie……
_ Sao mày….
Nó vừa há mồm…. kon bé đã chạy thẳng lên phòng….
_ Kịch gì thế????
Nó lắc đầu nhìn theo bóng kon bé ở cuối hành lang…..
Nhưng nó cũng không thắc mắc được lâu… hơn hai phút sau… kon bé đi xuống với đống hành lý trên tay….
_ Mày đi đâu????
Ariel hét loạn lên…
_ Tao sẽ nói sau… dao đâu???
_ Hả???
Nó rợn người… con bé cần dao làm gì???
_ Không có dao thì đưa cho tao búa… hay cái gì làm chết người… hay mù mắt…. hay thương tật…. hay…
Trông con bé có vẻ điên thật…. nó lắp bắp…
_ Chết người thì tao hem dám… nhưng có túi bột ớt trong tủ lạnh ấy…
Rainie chạy đến bên tủ lạnh…. lôi túi bột ớt ra…. dốc vô cái gáo….
Kính koong!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng chuông lại reo…. Rainie cầm cái gáo…. mắt dựng ngược…. chạy ra mở cửa….
_ Mày định làm gì???
Nó la hoảng….. chạy theo Rainie….
——————————————
” Cạch!!! “
Cửa mở… lần này là Mike….
” Ụp!!! “
” Ụp!!! “
Rainie dội thẳng gáo ớt vô Mike…. kòn bản thân kon bé dính đầy mù tạt trên tay Mike….
Hai người nhìn nhau trong 1 phút… rồi Rainie xách vali ra khỏi nhà…. Mike thì đi thẳng lên phòng….
Nó méo mồm…. hai đứa giận nhau???
Chapter 20
Nó áp cái muôi canh đầy mỡ vô mặt…..
Joe nhìn nó và lắc đầu…. chắc lại suy nghĩ vớ vẩn…
Mà quả thật là nó suy nghĩ vớ vẩn… Hôm qua… khi Rainie chạy khỏi nhà… Nó đã cố sức quàng đôi chân hơi ngắn của mình để kéo con bé lại… Nhưng
Rainie không đồng ý…. không cho nó biết lý do tại sao nó với Mike lại
trở nên như vậy…. Rainie chỉ bảo sẽ nói cho nó vào dịp khác…. Có vậy
thôi!!!!
_ Chưa ăn cơm ah!!!
_ Ờ!!!
Nó đặt muôi xuống…. quay lại nhìn và suýt sặc chết….
Joe bàng hoàng đứng dậy….run run đưa tay lên mặt Mike….
_ Em hỏi câu nhỏ nghen…
_ Hỏi chi rứa….
Mike đưa đôi mắt buồn thảm ngó thằng em trai…
_ Mấy ngày anh không gội đầu gòi….
_ 1 tuần…
_ Cạo râu???
_ 1 tuần 1 ngày….
_ Thế tắm rửa….
_ 6 ngày…..
Nó kinh hãi thật sự trước câu trả lời của Mike…. mấy hôm nay Mike
không ăn cơm… nhưng mà thức ăn trong tủ lạnh vẫn sút đều đều…. Hôm nay
lại xuất hiện đột ngột với bộ dạng này…. nó chợt nghĩ tới Rainie… hôm
qua Ella phone cho nó… bảo ông Dương sắp đưa kon bé vô trại tâm thần….
Chuyện lớn thật rồi??? Nhưng dù sao cũng hem phải chiện của nó…. Nhưng
mà…
Phải giúp họ thôi…. nó quyết định nhanh ng với quyết tâm dự kiến là
bằng núi Thái Sơn…. Nhưng quả núi quyết tâm mau ng xẹp bằng quả bóng xịt hơi…. Một mình nó thì làm được gì…. lời nói của nó sẽ không có trọng
lượng với hai đứa nó…. phải có một ai cùng làm chiện tốt đẹp ấy với nó….
Ước gì Chun có ở đây??? Nó chống tay suy nghĩ…. nhưng điều ước của nó không thể lôi Chun từ bên Đức về được…. Làm thế nào bây h???
Nó nhắm mắt và lắc đầu… rồi lại từ từ hé mắt ra…. một cái bóng đèn vỡ toang trong đầu nó…. Aha!!!
_ Anh…. chính là anh….
Nó nắm chặt lấy vai Joe… và lắc mạnh….
Joe khá ngỡ ngàng trước hành động tương đối thân thiết của nó…. cậu vừa hút nốt đống thạch…. vừa nhồm nhoàm hỏi nó….
_ GÌ thế???
_ Anh phải giúp tôi…
_ Giúp… tại sao???
_ Vì… vì….. ah mà Mike đâu rồi????
_ Đi hái hoa gòi…
_ Hả????
Nó há mồm…
Mắt đỏ lựng….
Joe vốn không biết cảm giác mất ngủ khi muốn ngủ là như thế nào…. Cậu thuộc loại người gà chưa lên chuồng đã lên giường…. vậy mà bây h….