Nó chợt nghĩ tới Chun… một lúc nào đó sẽ phải nói với Chun những gì
nó biết… và đã luôn giấu kín trong lòng… Bỗng nó hiểu ra… có lẽ người nó thik thật sự… không phải là Chun…. là ai??? Nó không biết… nhưng không
phải Chun…. Vì nếu là Chun…. chắc hẳn nó không thể bình tĩnh như thế
này…. chắc hẳn…. nõ sẽ phải phát khùng lên….
_ Hắt xì……
Nó đang tính ắt xì…. vậy mà có người ắt xì hộ nó….. ai vậy nhỉ??? Nó mở to mắt…. một bóng đen ngồi thu lu bên bể bơi!!!
_ Đừng có ngó người khác lom lom như vậy….
Joe quay ra nhìn nó….
- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó hét lên….. rùi chạy thẳng một mạch vô nhà….
_ Gì chứ??? Cô ta tưởng mình là ma chắc….
Joe tặc lưỡi….
_ Nè!!!
Qauy đi quay lại đúng có 2 s mà nó lại chình ình xuất hiện trước mặt Joe…. cười toe toét….
_Gì thế??? Quà của tôi ah???
Joe cầm lấy cái túi màu hồng trên tay nó….. mở ra…. và ngỡ ngàng….
- Tôi chẳng bik tặng gì cả….. nhưng mà dạo này thấy anh mất ngủ
nhiều…. chắc vì mấy công việc thí nghiệm…. thực nghiệm gì đó…. nên tặng
anh quyển sách đếm cừu này….
_ Sức tưởng tượng của cô quả là phong phú đấy…. Dùng thuốc ngủ là được rùi mà…..
_ Nhưng mà thuốc ngủ…..
_ Cảm ơn cô!!!
Joe rụt rè nhìn nó…. rồi cuộng cuốn sách lại…
_ Có gì đâu…
Nó đỏ bừng mặt…. rồi từ từ ngồi xuống bên Joe…. Không khí như ngưng
lại…. nó có thể cảm nhận được nhịp thở của Joe…. nhẹ nhàng… nhưng cũng
hem kém phần gấp gáp….
_ Tôi không hiểu???
_ Gì cơ???
_ Tại sao bik Chun đã có hôn thê, vậy mà cô vẫn bình tĩnh vậy…
_ Chỉ là không sốt sắng được thôi mà….
_ Vậy cô có thik Chun hok???
Nó giật mình…. sao Joe lại hỏi nó điều này…..
_ Tôi…. tôi phải vào nhà đây…..
Nó vội vàng đứng dậy….
_ Tôi thik cô……
Nó cứng đơ người….. Joe vừa nói cái gì vậy…..
” Soạt!!!! “
Nó mở to mắt…. mồm nó ng vô môi Joe…. và tay Joe thì ôm chặt lấy nó…. sự việc diễn ra quá nhanh… đến mức nó không thể hiểu… không thể biết….
không thể làm gì…..
——————————————-
Tại một góc buổi tiệc…. Ella chăm chú theo dõi sự việc đang xảy ra dưới bể bơi… và mỉm cười….
Chapter 22:
Chun thấy rất kì lạ….
Không khí căn nhà dạo này có cái gì đó khang khác… ngột ngạt và đầy
ngượng ngùng…. Dù không phải là người hay để ý, nhưng Chun biết nguồn
phát ra không khí này là ai???
_ Loẹt quẹt!!!
Tiếng dép dội lại gần…. báo hiệu một người sắp ngồi vào bàn ăn….
_ Tôi ăn xong rùi!!!
Nó ôm khư khư cái bát…. đứng lên chuẩn bị chuồn chuồn tốc độ cao….
_ Đứng lại coi….
Tiếng Chun làm nó giật mình…
_ Em chưa ăn tới 1 thìa cơm mà…. sao đi đâu nhanh thế…
_ Cô ta mún đi thì cho đi…. có mặt cô ta em ăn cũng hok ngon….
Adan nhăn nhó…
_ Nói ít thui….
Chun quát to làm Adan giật mình…. bát cơm rơi loảng xoảng….
_ Chuyện gì vậy anh hai???
Joe kéo ghế nhặt bát cơm đang trong tiến trình lăn lông lốc…. ngước mắt dò hỏi Chun….
_ Không có gì…. chỉ là… Ariel đang ăn kiêng…
_ Ai… ai bảo????
Nó nổi sùng…. rồi bộ mặt lại mau ng nhão ra khi chạm phải mắt Joe….
_ Không thì mau ngồi xuống ăn đi….
Chun giật mạnh tay nó xuống…. nó há hốc mồm….rùi cúi mặt xuống….
Joe hiểu tại sao nó lại ngại như vậy??? Cậu cũng hok thể hiểu nổi mình đã làm gì????
————————————
Tối hôm sinh nhật….
Joe sực tỉnh….. và đẩy bật nó ra…. đó là phản ứng mà nó nên có… chứ
không phải Joe……Có lẽ cậu hiểu bên trong có rất nhìu người… và nếu một
ai đó vô tình trông thấy cậu làm vậy…. thì sẽ có một ai đó khác bị tổn
thương….