_ Em nghĩ ai thắng…
Adan quay ra phía Joanne ngóng đợi….
_ Chị em… cũng hok bik… nhưng osin nhà anh tốt chứ….
_ Đó không phải osin…
Adan đanh giọng… nhưng ngay lập tức nó thoát giọng mơ màng…
_ Mà là chị dâu tương lai….
——————————————————
Màn thi thứ nhất diễn ra mà không phân thắng bại… màn thi típ theo với màn đấu cọ nhà về sinh…
Nó hồng hộc đánh vật với cái bồn câu…. thỉnh thoảng cũng chăm chú
lắng nghe tiếng động từ bên kia…. đối thủ có vẻ đang rất nhiệt tình
trong việc góp phần làm cái bồn cầu thêm trắng trẻo đắng yêu….Con bé còn khuyến mại thêm vài bài quảng cáo Duck Duck và cầu tiêu làm nó thêm
ngán…. thỉnh thoảng thêm vài tiếng ợ thật to… Nó nhìn lại phần việc của
mình và nhăn nhó… bao nhiu năm trời nó chỉ ngán mỗi trò này….
_ Cái này… Tiny thắng…
Adan ngán ngẩm tuyên bố sai khi nhìn cái bồn cầu bị cạo hết sơn của đối thủ…
Đối thủ nhảy cẫng lên trong vui mừng… nó thấy Tiny cao thêm 3 phân… nó thì thấp xuống 10 phân…. nhục hết biết…
Bằng một trạng thái căm phẫn… nó chạy ra chuẩn bị cho phần nấu ăn kế tiếp….
————————————
Phần này thì nó tự tin là đã làm tốt hơn đối thủ rất nhiều… Joanne dù bị bà chị trù dập tới tấp nhưng cũng không thể cưỡng lại hương thơm
ngon tuyệt và quyến tũ của món mì Ý xào mướp đắng của nó… Con bé mau ng
rời khỏi bàn Tôm hùm luộc nướng cháy khét của Tiny để chạy ra chỗ nó xin ăn mảnh…. nó cười xòa!!! Vỗ đầu kon bé như kon cún con… rùi nhăn nhở
với đối thủ…. lúc đó chỉ thiếu đường xì khói ra miệng…
_ Không phải… rõ ràng là Joe sẽ thik ăn cái của tôi hơn…
Tiny cố cãi… nó thì khinh khỉnh… không tèm có ý kiên…
” Anh iu có điện nè!!! “
Tiếng Rainie ý ới đâu đây… nó giật mình… kon bé tới từ lúc nào vậy…
” Anh iu có điện nè!!! “
Bây h thì nó hiểu ta… cái giọng nhão nhoẹt của kon bạn bắt nguồn từ cái điện thoại mà Mike lỡ quên….
Theo bản năng nó cầm điện thoại lên…
_ Mike!!! Mang đồ ăn sang cứu anh!@!! Anh… anh….
Nó giật bắn mình…. giọng Chun thì thào như ở cõi nào xa lắm…. rồi
tiếng nói chợt im bặt… không còn nghe thấy gì được nữa… nó vội đặt điện
thoại xuống mặt tái nhơt…
Sau vài s hoảng hốt…Nó lôi vội đống đồ ăn vừa làm rồi chạy vụt ra cửa… đằng sau là tiếng ý ới của Adan…
_ Đi đâu vậy??? Anh Joe chưa về mà!!!
Nó cứ vậy mà chạy thục mạng… trong óc trống rỗng… nó chỉ nghĩ rằng
Chun đang gặp chuyện gì đó rất nguy hiểm… cái cách Chun thều thào… rồi
cả khi tiếng nói anh ta tắt lịm trong điện thoại…. Nó cần phải làm gì
đó… và nó cứ thê chạy một mạch về nhà…
Đến khi chạm chân tại cổng rồi… nó mới lờ mờ nhận ra nguy cơ ra sao
nếu nó bước vào nhà.. nhưng rồi nó lại mau chống nhớ rằng… tất cả những
ai có thể nhận ra nó đều đã ra khỏi nhà hết… nghĩ như vậy… nó bước tới
cửa chính… và bấm chuông…
Nó không mất nhiều thời gian để chờ đợi… cánh cửa bật ra tức thì chỉ
sau vài giây ngắn ngủi… Chun đang đứng trước mặt nó…. thân hình gầy
guộc….thê thảm…. đầu tóc rối bù… quần áo như chưa giặt đã 2 năm nay….
tuy nhiên ánh mắt lờ đờ lấy lại thần sắc ngay lập tức khi nhìn thấy nó….
_ Em… em…
Nó có thể nhận thấy sự ngỡ ngàng trong lời nói của Chun…
_ Mike để quên máy ở nhà… ah!!! em mang thức ăn tới cho anh này…
Nó giơ túi đồ ăn ra trước mắt Chun, nó bây h vẫn không nghĩ tại sao
mình lại có mặt ở đây… phải nó hoàn toàn có thể nhờ Adan hoặc bất cứ ai
đó trong nhà đi đưa đồ ăn cho Chun… tại sao nó phải đến/?? Phải tại
sao??? Nó vẫn thik Chun ư??? Hay là….